“Thì ra là chuyện này à!”
Vẻ mặt Bạch Tố Trinh thả lỏng.
Lâm Đại Ngọc nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Đại sư phụ, hoàn toàn không ngờ tới.
Nàng khó hiểu hỏi : “Đại sư phụ, sao ngươi không kinh ngạc tí vậy? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tiểu sư phụ rất không bình thường sao?”
Bạch Tố Trinh mỉm cười giải thích: “Tiểu sư phụ ngươi không có không bình thường cả, hoa cỏ trong hậu viện quả thật đều là Hỗn độn linh căn, hậu viện cũng là biến hóa từ Hồng Mông tinh hải.”
Lâm Đại Ngọc ngây ngốc nhìn đại sư phụ, không thể tin nổi mở to mắt nhìn.
Nàng hoàn toàn không nghĩ tới đại sư phụ lại không phủ nhận lời nói khoác của tiểu sư phụ, lại còn nói cây cối hoa cỏ trong hậu viện là Hỗn độn linh căn, hậu viên là Hồng Mông tinh hải.
Sao lại có thể như thế được?
Đại sư phụ là một người chững chạc, không nên nói khoác cùng với tiểu sư phụ chứ?
Nhưng sao mà nàng lại cũng nói hỏa cỏ trong hậu viện là Hỗn độn linh căn chứ?
Rốt cuộc vấn đề là ở đâu?
Bạch Tố Trình nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Lâm Đại Ngọc, có phần bắc dĩ cười nói: “Nơi của Lý công tử, thì chúng ta không thể nhìn bằng ánh mắt bình thường. Từng viên gạch viên ngói, từng cành cây ngọn cỏ ở đây đều vô cùng bất phàm, giống như cái chuông gió trên rèm cừa, phải đợi lâu rồi thì ngươi mới biết được.”
Thấy sư phụ nhắc tới chuông gió, biểu cảm của Lâm Đại Ngọc lập tức trở nên lưỡng lự.
“Nói như vậy thì những lời nói của tiểu sư phụ đều là thật sao, không có nói khoác sao?”
Lâm Đại Ngọc ngây ngốc hỏi.
Chỉ là nàng vẫn khó có thể tiếp thu sự thật này.
Bời vì nó quá khả năng nhận thức của nàng rồi!
Bạch Tố Trinh gật đầu: “Tiểu Thanh thật sự là không nói khoác, đều là thật cả. Nếu như ngươi không tin thì...”
Bạch Tố Trinh nhìn xung quanh, nàng đột nhiên biến ra Cửu Thiên Huyền Hỏa trên đầu ngón tay, rồi đập xuống đất.
Ngọn lửa sôi sục thiêu đốt không khí.
Lâm Đại Ngọc đứng bên cạnh ngọn lửa, chỉ cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn.
Tuy ngọn lửa đánh xuống mặt đất không ngừng thiêu đốt, nhưng không hề để lại dấu vết nào trên sàn nhà.
Thậm chí, nhiệt độ của sàn nhà cũng không hề thay đổi.
Cái sàn nhà này giống như đang dung hợp với ngọn lửa, hoàn toàn không hề bị ngọn lửa ảnh hưởng.
Lâm Đại Ngọc thấy tình hình như vậy, vô cùng sốc, đồng thời nàng cũng hiểu được đại sư phụ thật sự không nói nhảm.
Gạch và ngói trong nhà trọ này thực sự không bình thường.
Không ngờ rằng sàn nhà này nhìn rất bình thường, trước đây ta không hề để ý chút nào, vậy mà ngay cả Cửu Thiên Huyền Hỏa đốt cũng không thể để lại dấu vết.
Chớ nói chi là đốt cháy.
Nếu ngay cả sàn nhà cũng phi thường như vậy, vậy không lẽ hoa cỏ cây cối ở phía sau viện cũng có thể có hỗn độn linh căn sao?!
Phát hiện này khiến đầu óc của Lâm Đại Ngọc kêu ong ong và nàng càng bối rối hơn.
Cả người nàng như sụp đổ, ngây ngốc, trong đầu là một mớ hỗn độn, không biết đang nghĩ gì.
Tiểu Thanh 20 nhìn dáng vẻ há hốc mồm của đồ đệ, liền vỗ vai đồ đệ, nghiêm túc nói: “Thế nào, lần này ngươi đã biết sư phụ không hề lừa ngươi chưa. Ngươi không thể vào võ đường của sư phụ với tầm nhìn bình thường như vậy đâu.”
Tiểu Thanh gật đầu cảm khái nói: “Ngày hôm nay, ta thật sự được mở mang hiểu biết rồi.”
Nàng tò mò hỏi hai vị sư phụ: “Sư phụ có biết sàn nhà này chế tạo bằng cái gì không? Mà ngay cả Cửu Thiên Huyền Hỏa cũng không thể thiêu đốt.”
Bạch Tố Trinh giải thích: “Theo sư phụ nói, cái sàn nhà này lát bằng hỗn độn kiến mộc, chính là loại cây trong truyền thuyết của thế giới. Đất ở phía sau viện chính là hỗn độn tức nhưỡng, có thể trồng vạn vật.
Ngay cả cái giếng phía sau viện, cũng tràn đầy Ngọc Tuyền Cam Lộ, có thể gột rửa tinh hoa, cải thiện linh căn......”
Lâm Đại Ngọc càng nghe, càng sững sờ.
Há mồm tới mức cằm bị trật khớp.
Nàng chỉ cảm thấy cái khách điếm này, quá kỳ diệu rồi.
Nàng tặc lưỡi nói: “Nếu có người lén đào một nắm đất ở phía sau sân, thì những điều này liền bị phát hiện rồi!”
Bạch Tố Trinh lắc đầu nói: “Đừng nghĩ như vậy, trước tiên không nói đến việc ngươi có thể trộm được những thứ đồ này hay không, cứ cho là ngươi may mắn trộm được, thì những thứ bên trong khách điếm đều đã bị Lý công tử dùng bí thuật che đi khí tức và năng lực. Trừ khi Lý công tử cho phép, nếu không cho dù ngươi có lấy được những thứ đồ này, cũng sẽ không dùng được.”
Lâm Đại Ngọc cũng biết muốn lấy được đồ từ tay đại lão sẽ khó khăn thế nào.
Nàng cũng không có ý định ăn cắp, chỉ là nghĩ về điều đó mà thôi.
Trong khi mọi người đang âm thầm thảo luận, thì họ nghe thấy tiếng chuông gió.
Lâm Đại Ngọc liền nhìn thấy một vị cô nương vô cùng xinh đẹp, trẻ tuổi từ cửa bước vào.
Lâm Đại Ngọc nín thở khi nhìn thấy dung mạo của nàng ta.
Nàng chỉ cảm thấy ban đầu khách điếm rất tối tăm, nhưng giờ lại sáng sủa hơn, giống như có một tia sáng chiếu vào.
Lâm Đại Ngọc đã gặp qua rất nhiều mỹ nữ, như Tiết Bảo Thoa, Tần Khả Khanh, Vương Hy Phượng, đều quyến rũ và xinh đẹp, quốc sắc thiên hương, tuyệt thế mỹ nhân.
Còn có hai vị sư phụ của nàng đang ở quầy rượu, đều quyến rũ xinh đẹp, cả dung mạo, lẫn khí chất, đều hiếm thấy trên đời.
Nở một nụ cười có thể khuynh thành, một nụ cười nữa có thể khuynh quốc.
Tuy nhiên nếu so với mỹ nữ trước mặt, cho dù là hai vị sư phụ, hay là Tần Khả Khanh, Tiết Bảo Thoa, đều kém mấy phần.
Tuy nàng chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Nàng có một mái tóc đen dài và đẹp, đường nét khuôn mặt cũng rất nhẹ nhàng, duyên dáng, nhưng vẫn không mất đi khí chất oai hùng.
Vóc dáng cao gầy, thướt tha, khí chất cao quý lạnh lùng.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Lâm Đại Ngọc liền cảm thấy ngột ngạt và cảm giác áp bức từ đối phương.
Làm Lâm Đại Ngọc tay chân chân luống cuống.
Nàng là ai?
Điều này cũng quá xui xẻo rồi phải không?
Đứng chung với nàng ta, nàng chỉ giống một con vịt con xấu xí!