“Ngươi dám dùng Mị Hoặc Thuật lên người bản giáo chủ?”
“Há?”
Luo Hao đứng nhìn thiếu niên đang ngồi dưới tán cây, ánh mắt lạnh lùng.
Thiếu niên tóc đen ngồi trước mắt nàng rõ ràng có vẻ bối rối, không hề giống là đang đóng kịch. Sau một lát, thiếu niên như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn cười trả lời nàng.
“... Ra là vậy. Thật xin lỗi, đây là một loại nguyền rủa vĩnh cửu, tại hạ cũng không có cách nào giải quyết.”
—- Ma Nữ bị vận mệnh nguyền rủa, cuộc đời các nàng chắc chắn sẽ gặp phải bất hạnh, mà một trong những nguyên nhân dẫn đến bất hạnh chính là vẻ ngoài của các nàng.
Thiếu niên tóc đen kế thừa dung mạo xuất sắc từ dòng máu Ma Nữ trong thân thể, lại kế thừa lời nguyền rủa [Mị Hoặc] mà Morgan Le Fay phải gánh chịu – Hắn còn chưa rõ mị lực bây giờ của hắn đối với phái nữ có lớn đến như thế nào.
“Với trình độ ma thuật của ngươi mà vẫn còn có loại nguyền rủa không thể giải trừ được?”
Trên gương mặt của thiếu nữ không thể hiện cảm xúc gì, nhưng sát ý trong mắt đã biến mất. “Ai nguyền rủa ngươi? Dị Thần sao?”
“Không phải.” Masamune lắc đầu. “Nếu như phải nói là ai đó nguyền rủa tại hạ, câu trả lời đúng nhất phải là [Vận mệnh].”
Bàn tay nhỏ nhắn của Luo Hao siết chặt lại. Vốn là nữ giáo chủ chỉ có một chút nghi ngờ trong lòng, nhưng khi nhìn thấy thanh kiếm kia, nàng có thể khẳng định suy luận của mình là chính xác.
Nữ giáo chủ trực tiếp hỏi thiếu niên trước mặt.
“Ngươi là cái gì? Ngươi có thể sử dụng [Quyền năng], lại bị [Vận mệnh] nguyền rủa, ngươi là chủ nhân của Quần đảo Anh...”
Thiếu nữ liếc nhìn thanh kiếm trên đùi Masamune, tiếp tục nói: “Còn thanh kiếm kia... Thánh kiếm Excalibur. Đừng nói dối, bản giáo chủ có thể nhận ra khí tức thần thánh của nó.”
Tokoyogi Masamune nghe thấy câu hỏi của thiếu nữ liền ngây người. Hồi lâu sau, thiếu niên tóc đen thở dài.
“Ta không phải là Arthur Pendragon, chỉ là có một ít quan hệ với hắn.” Thiếu niên nói thật lòng.
Hắn cũng không muốn giải thích nhiều – chẳng lẽ lại giải thích ‘Ta ký khế ước với Ma Quỷ, trong tương lai sẽ trở thành nhân cách thứ hai của Morgan Le Fay, đổi lấy sức mạnh của vị Ma Nữ này ở hiện tại’?
Sẽ bị nàng coi là người điên.
“Còn về việc taị hạ có phải là Thần Linh hay không... Không hẳn.”
Tà Thần thực tập, đang trong quá trình thử thách có được tính là Thần Linh không? Tokoyogi Masamune bắt đầu tự hỏi.
Hắn biết Nya từng ném một đống những thứ kỳ dị vào trong linh hồn hắn, nhưng hắn nghe không hiểu lời giải thích của nàng.
Thực sự là [Nghe không hiểu] – các kiến thức mà Nya nói lúc đó là có độc, nên đại não của Masamune tự động từ chối đi tìm hiểu chúng.
“Đừng tự xưng là ‘tại hạ’, ngươi có thể xưng hô như bình thường với bản giáo chủ.” Luo Hao nhíu mày.
“Thí Thần Giả và Dị Thần là kẻ địch ngang hàng với nhau. Chúng ta chắc chắn sẽ phải có một trận chiến trong tương lai, nhưng trước đó, ta sẽ trả lại “ân tình” này cho ngươi.”
Thiếu niên trước mắt nàng có khả năng rất cao là Thần Linh, thậm chí đã giúp nàng trở thành Thí Thần Giả - nữ giáo chủ không cho phép hắn tự làm thấp mình.
“Ta hiểu.” Masamune bật cười, lập tức đổi cách xưng hô. “Như vậy, chúng ta đều đã sống sót, liệu ta có thể biết tên của giáo chủ cô nương được không?”
Thiếu nữ thấy Masamune bật cười, nàng cũng nở nụ cười theo, như đóa hoa nở rộ trong băng tuyết.
“Luo Hao (La Hào). Tốt nhất là ngươi nên ghi nhớ cái tên này, sẽ có ngày ta giết ngươi, Thần Linh.”
Thấy thiếu nữ rõ ràng không tin vào lời giải thích của hắn, Masamune cũng không nói gì. Hắn đứng dậy, phủi hết bụi bặm trên quần áo, thánh kiếm Excalibur Accolon hóa thành ánh sáng tan biến trong tay hắn.
“Không ai có thể biết được tương lai, giáo chủ cô nương... Có lẽ về sau giáo chủ cô nương sẽ không nỡ giết ta cũng không biết chừng.”
×— QUẢNG CÁO —
“... Ngươi đang khiêu khích ta sao, Thần Linh?”
“Không không không, ta chỉ đang nói đùa.”
Thật là kỳ lạ.
Luo Hao đã đọc rất nhiều tài liệu được lưu trữ nhiều đời của các môn phái, cũng như những bí văn của các Phương Sĩ.
Nàng biết Dị Thần sau khi được triệu hồi sẽ tuân theo bản năng, phá hủy tất cả mọi thứ nó nhìn thấy. Đặc biệt, nếu như Dị Thần nhìn thấy Thí Thần Giả, chỉ có một kết quả có thể xảy ra – một người chết, một người sống.
Thiếu niên “Tokoyogi Masamune” hoàn toàn không giống như những gì được miêu tả trong tài liệu nghiên cứu. Mặc dù sức mạnh mà hắn thể hiện có phần yếu hơn Dị Thần, nhưng nàng vẫn tin chắc hắn là Thần Linh.
‘Thánh kiếm Excalibur... Thanh Kiếm Hứa Hẹn Chiến Thắng mà chỉ Arthur Pendragon có thể sử dụng, đã bị kỵ sĩ bàn tròn Bedivere ném vào hồ trong Avalon để trả lại cho Tiên nữ trong Hồ (Lady of the Lake) hơn 1000 năm trước. Ngươi còn dám nói là ngươi không phải Thần Linh?’
Nữ giáo chủ nhìn thanh niên tuấn mỹ hơi quá đáng kia, hắn đang dùng chân đá đá vào gốc cây, miệng không ngừng than vãn “Thân thể này yếu quá”, “Dùng ma lực điều khiển chân vẫn chưa quen”...
Nàng đăm chiêu suy nghĩ.
Có lẽ... Đúng vậy! Có khả năng rất cao là Bạch Liên Giáo đã vô tình triệu hồi hai vị Dị Thần, nhưng một vị mất lý trí, một vị giữ lý trí nhưng sức mạnh bị suy giảm nhiều, bù lại hắn không bị ảnh hưởng bởi thần thoại.
Các Dị Thần đều là hiện thực hóa của thần thoại – chúng dù bị Thí Thần Giả giết chết nhưng vẫn có thể được triệu hồi trở lại, trừ khi chúng không còn tồn tại trong thần thoại của nhân loại. Bù lại, Dị Thần cũng sẽ bị thần thoại ảnh hưởng, bị thay đổi và bị quản chế bởi thần thoại.
Nếu như có thể không bị thần thoại kiểm soát, có thể lấy thân phận của nhân loại hoạt động và giữ một phần sức mạnh trước đó, chắc chắn không có bất kỳ Dị Thần nào sẽ từ chối.
Nữ giáo chủ hai mắt sáng lên, nàng cảm thấy mình đã tiếp cận được “chân tướng”.
‘Nếu như ta có thể nghiên cứu hình thức tồn tại của hắn...’
“Thần Linh, ngươi bây giờ muốn đi đâu?” Luo Hao nghĩ liền làm, nàng cất tiếng hỏi, khiến Masamune ngừng lại quá trình hành hạ cây cối của mình.
“... Đi du lịch thế giới?” Masamune vẫn chưa quên nhiệm vụ mà đám sương mù đen kia giao cho hắn.
“Ta muốn ngươi gia nhập vào Ngũ Ngục Thánh Giáo.” Nữ giáo chủ ném ra cành ô liu.
“Trong Thánh Giáo, ngươi có thể hưởng quyền lợi chỉ dưới ta, có thể điều động 30.000 giáo chúng và gần nghìn Phương Sĩ. Nhưng đồng thời ngươi cũng có trách nhiệm bảo vệ bản giáo, phối hợp cùng bản giáo chủ nghiên cứu ma thuật.”
Luo Hao giáo chủ đứng trước mặt Tokoyogi Masamune, ánh mắt sáng rọi như trời sao nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nàng không hỏi ý kiến của hắn mà trực tiếp nói “muốn ngươi gia nhập”, thể hiện rõ sự bá đạo của Thí Thần Giả cùng Ma Giáo Giáo Chủ.
“Ta tưởng giáo chủ muốn giết ta?”
“Ta muốn giết ngươi trong tương lai, không có nghĩa là ta không dám dùng ngươi bây giờ.”
“Không sợ ta ám sát?”
“Nếu ngươi có thể thì cứ thử xem.”
Tokoyogi Masamune trầm mặc, mắt đối mắt với thiếu nữ. Thiếu niên tóc đen như đang nhìn thiếu nữ giáo chủ, lại như đang nhìn cái gì đó ẩn giấu ở sâu trong nàng.
... Linh hồn của nàng lại trở nên mỹ lệ hơn.
Nhưng chưa đến lúc thu hoạch. Masamune biết cốt truyện của thế giới, biết rằng thời khắc ‘thu hoạch’ phải là sau 200 năm nữa.
Điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn bắt đầu nấu ăn từ ngay bây giờ.
Mặt trời đang dần xuống núi, hoàng hôn đã đến.
×— QUẢNG CÁO —
“Được! Mời giáo chủ dẫn đường, ta cũng có những mục tiêu cần Thánh Giáo giúp đỡ nếu có thể.” Thiếu niên tóc đen nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, đưa ra câu trả lời.
Luo Hao quay đầu, bước chân điểm nhẹ trên mặt đất, thanh thoát như tiên nữ, mỗi bước đều di chuyển xa hơn 10m.
“Đi theo bản giáo chủ, Thánh Giáo có trụ sở tại Hàng Châu, cách nơi đây gần nghìn dặm (500km). Với tốc độ của ta và ngươi, trưa mai chúng ta có thể đến nơi.”
Dưới ánh hoàng hôn, Masamune như nhìn thấy một vệt đỏ giống ráng chiều xuất hiện trên gò má của nữ giáo chủ, nhưng chỉ trong chớp mắt liền biến mất.
Hắn vẫn đánh giá thấp kỹ năng [Mị hoặc] và dung mạo của chính mình.
Thiếu niên tóc đen khởi động ma thuật, phi hành theo sau nữ giáo chủ.
Hình ảnh của thiếu niên và thiếu nữ như đọng lại trên Lư Sơn.
- ------
Ngày hôm sau, từ trong Ngũ Ngục Thánh Giáo truyền đến hai tin tức làm chấn động cả thế giới thần bí.
Vô số Phương Sĩ, Ma Thuật Sư, m Dương Sư, Kỵ Sĩ,... Chỉ cần là người có may mắn được tiếp xúc với ma thuật đều biết --- Thế giới này đã thay đổi.
Tin tức đầu tiên, có Thí Thần Giả mới xuất hiện.
Luo Hao, giáo chủ của Ngũ Ngục Thánh Giáo, võ lâm minh chủ của Trung Quốc đã thành công trong việc giết Dị Thần, trở thành Thí Thần Giả đầu tiên xuất hiện trên thế giới sau hơn năm mươi năm.
Chỉ trong một đêm, cái tên Ngũ Ngục Ma Giáo biến mất trên thế giới, chỉ còn Ngũ Ngục Thánh Giáo.
Tất cả các môn phái ồ ạt truyền đến thư từ chúc mừng giáo chủ, ngôn ngữ sử dụng trong thư tràn đầy cung kính cùng nịnh nọt.
Các bức thư đều gần như có nội dung y hệt nhau: Xin chúc mừng ngài giết thần và trở thành thí thần giả, nguyện ngài thiên thủ vạn tải thống nhất giang hồ vân vân, chúng ta có thể phục vụ cho ngài không?
Lúc đầu, thiếu nữ giáo chủ còn đắc ý đọc một hai bức thư, nhưng về sau số lượng thật sự là quá nhiều. Nàng cảm thấy quá phiền phức nên liền ra lệnh cho đám thuộc hạ:
“Đốt hết. Nếu muốn thần phục, mang cả tông phái đến đây mà thần phục ta.”
Thế là trong ngày tiếp theo, dãy người xếp hàng ngoài cửa Ngũ Ngục Thánh Giáo kéo dài vài trăm cây số.
Có thể nói, thiếu nữ bây giờ đã đứng ở vị trí đỉnh cao nhất của thế giới, ở Trung Quốc càng là “duy ngã độc tôn”.
Nếu như nói tin tức đầu tiên khiến cho cả thế giới chấn động, thì tin tức thứ hai lại làm cả thế giới điên cuồng.
Theo thông tin từ nội bộ của Ngũ Ngục Thánh Giáo, giáo chủ của bọn hắn có thể thành công giết Dị Thần là nhờ vào sự giúp đỡ của một vị Thần Linh – Vị Thần Linh này đã thoát khỏi trói buộc của thần thoại, giờ đang lấy tư cách Chân Thần đi lại trên thế gian.
Ở bất kỳ thế giới nào, Thần Linh đều đại diện cho những bí mật sâu thẳm nhất của sự thần bí, là kết tinh của những kiến thức và trí tuệ đã biến mất trong dòng sông dài của lịch sử, từ khi chúng sinh ra đã đứng sừng sững ở trên đỉnh bầu trời.
Ở thế giới Campione, từ khi loài người có đủ trí khôn để sáng tạo chữ viết và lịch sử, Thần Linh chỉ xuất hiện với tư cách là Dị Thần sau khi rời đi Lĩnh vực của sự Bất tử, nơi tất cả các Chân Thần ngủ say.
Dị Thần muốn thoát khỏi trói buộc của “thần thoại”.
Tuy vậy, chưa một vị Thần Linh nào từng thực sự thành công.
Bây giờ đột nhiên có một vị Thần Linh xuất hiện, được chứng minh là có thể cùng nhân loại giao lưu trao đổi, nhân loại có thể từ đó học hỏi những kiến thức đã thất truyền, có thể... nhờ vào sự giúp đỡ của hắn mà giết Dị Thần.
Trong dãy người xếp hàng dài vài trăm cây số bên ngoài Ngũ Ngục Thánh Giáo, có bao nhiêu người là thực sự muốn đến thần phục với Luo Hao? Lại có bao nhiêu người muốn mượn cớ và mượn cơ hội thần phục để có thể tiếp cận với vị “Thần Linh” kia?
Không ai có thể trả lời câu hỏi này.