“Nhiều năm không gặp, sói cuối cùng cũng đã quên đi trí nhớ sao? Nhưng Hầu Tước Voban cũng không phải là kẻ ngu xuẩn - hắn chắc chắn biết rằng nếu như muốn thực sự khai chiến với ta, Luo Hao sẽ không để yên. Như vậy là hắn có [đồng minh]?”
Ngón tay của Masamune gõ nhẹ lên bàn gỗ, giai điệu đơn độc mà khô khan.
“Nhưng lấy tính cách của hắn, không bao giờ hắn sẽ chịu thành lập đồng minh hay là hợp tác cùng với Thí Thần Giả khác. Như vậy, khả năng cao là đối tượng hợp tác của hắn đã chủ động tiếp cận Hầu Tước, sau đó đề nghị phối hợp với hắn, chặn lại Luo Hao?”
“Vương, nhưng có thể có khả năng là Hầu Tước chỉ là đang gây hấn nhưng không có ý định chiến đấu?...”
“Điều đó là không thể, Erica.”
Masamune xoa hai ngón tay vào nhau, bắn ra một ánh lửa đỏ. Giống như là làm ảo thuật, ngọn lửa liên tục thay đổi hình dạng thành các động vật khác nhau trong ánh mắt tò mò của thiếu nữ kỵ sĩ.
“Là một trong các Thí Thần Giả của thời kỳ cận đại, hắn cùng ta và Luo Hao đều hiểu hơn ai hết [lãnh địa] của một Thí Thần Giả khác có ý nghĩa như thế nào. Đối với chúng ta, hành vi tự tiện xâm phạm lãnh địa là đang gây hấn, còn như loại hành vi mang tính chất [cướp người] như vậy đã không khác gì tuyên chiến.”
Hắn khẳng định.
“Mà thời điểm này cũng vô cùng trùng hợp, ngay tại khi vừa có tin tức rằng Thí Thần Giả Bắc Mỹ [Minh Vương] John Pluto Smith mất mạng. Có lẽ là bọn hắn từng biết được rằng John Pluto Smith đã giúp ta trong trận chiến với Oberon, nên cảm thấy rằng lúc này là lúc phù hợp nhất?”
“Xin Vương thứ lỗi, nhưng ta thấy suy luận của ngài có vẻ hơi quá ép buộc.”
Erica nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó ngập ngừng phản bác.
“Cá nhân ta cho rằng Hầu Tước Voban có thể chỉ là thực sự đang làm càn và không suy nghĩ kỹ, có phần muốn chọc giận ngài, nhưng chưa chắc đã có sự nhúng tay của các Thí Thần Giả khác ở trong này.”
“Đương nhiên là có thể ta suy đoán sai. Nhưng mà điều đó không quan trọng, Erica, mà quan trọng là sau đó ta muốn làm gì.”
Khi Masamune đứng dậy rời khỏi ghế, ngay lập tức trên thân hắn đã xuất hiện bộ áo khoác màu đen. Ngọn lửa giữa không trung đang trong hình dáng của con chim sẽ bỗng giương cổ đập cánh, bay ra ngoài cánh cửa sổ đang mở đằng sau lưng thanh niên tóc đen.
Không đến một chớp mắt, cánh chim đỏ rực lửa đã biến mất khỏi tầm nhìn của Erica.
“Hay là Erica muốn ta mặc kệ, để Liliana bị Hầu Tước Voban gọi đến để triệu hồi Dị Thần?”
“Đương nhiên là không! Nhưng việc này nếu như thực hiện một cách gấp gáp có thể sẽ khiến ngài rơi vào tình cảnh bị kẹp giữa một vị Dị Thần và hai vị Thí Thần Giả, có lẽ chúng ta nên suy tính kỹ hơn thưa Vương!”
— Erica vẫn chưa quên đang có một vị Nữ Thần Đất Mẹ trên đường đến Nhật Bản.
Tình báo từ Seven Sisters đã có thể mơ hồ xác nhận tại khu vực ven biển Địa Trung Hải từng xuất hiện thêm một trận chiến giữa hai vị Dị Thần, và ở khu vực đó từng rơi vào bóng tối giữa ban ngày, giống hệt như lần ở Milan.
Kết hợp cùng với những thông tin mà Masamune đã từng nói với nàng, không khó để Erica đoán được rằng Dị Thần Athena rất có khả năng đã chiến thắng Dị Thần Perseus, mà sau đó thì mục tiêu của nàng sẽ chính là Nhật Bản.
Mà nếu như thực sự có một vị Thí Thần Giả khác đồng thời muốn gây cản trở cho Masamune... Chắc chắn chỉ có thể là Hoàng Tử Đen chứ không còn ai khác.
— Chỉ vì vị Bạch Công Chúa lúc này không biết đang đi chơi ở nơi nào kia.
Không hiểu sao cảm thấy chua chua, thiếu nữ tóc vàng tiếp tục nghiêm nghị đưa ra lời can gián:
“Ta đã từng có cơ hội trò chuyện cùng Kiếm chi Vương, ta tin rằng hắn không phải là người sẽ thực hiện kế hoạch như vậy. Mình Vương John Pluto Smith đang tạm thời [mất tích], nghi là tử vong; Như vậy thì đối tượng đáng nghi chỉ còn lại là Hoàng Tử Đen. Dù hắn không thể có tài năng võ nghệ sánh được với Võ Hiệp Vương, nhưng quyền năng của [Hoàng Tử Đen] cũng có thể kéo lấy Võ Hiệp Vương, để nàng không thể giúp ngài!”
“Lúc đó, rất có thể ngài sẽ phải đối mặt với Hầu Tước Voban cùng một vị Dị Thần bất kỳ lúc nào cũng có thể sẽ đánh lén!”
Đương nhiên, Erica cũng không có quên một vị Thí Thần Giả khác thường xuyên chơi trò nhập vai hầu gái ở đây. Nhưng đáng tiếc, ngay trước đây không lâu, Phu Nhân Aisha lại một lần nữa bị quyền năng [Hành Lang Tinh Linh] đưa đến nơi nào đó, không biết lúc nào mới về.
Erica biết tin đó cũng là từ Masamune - Hắn còn thỉnh thoảng tiếc nuối vì vị tu nữ bò sữa kia đang mất tích, khiến cho hắn không thể —
— Lạc đề.
Lắc nhẹ đầu để các ý nghĩ linh tinh rời khỏi não, thiếu nữ kỵ sĩ tiếp tục dùng đôi mắt xanh thẳm của mình để nhìn chằm chằm vào Ma Vương, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Đối mặt với lời can gián từ kỵ sĩ hộ vệ của mình, thanh niên tóc đen cũng không có bất kỳ lời phản đối nào. Hắn giữ nguyên trên mặt nụ cười như gió xuân ấm áp, sau đó rút từ trong không khí ra chiếc gậy pháp sư với viên đá quý toả ra ánh sáng tím của mình, trực tiếp chỉ lên trên bầu trời.
“Ma lực a! Lắng nghe mệnh lệnh của ta, để cho những kẻ dám khiêu khích ta phải chịu đến trừng phạt!”
Trong ánh mắt giật mình của Erica, Masamune phát động quyền năng [Ma Thuật chi Vương]. Lượng ma lực khổng lồ quy tụ xung quanh pháo đài ma thuật của hắn bắt đầu tự khởi động, kết thành một loại ma thuật trận khổng lồ trên không trung, bắt đầu dùng các ký hiệu khó hiểu mà kỳ bí để liên lạc với tinh không.
Kết hợp giữa kiến thức ma thuật của ba thế giới, cộng thêm khả năng tính toán khổng lồ của não bộ đã được vị Tà Thần tiểu thư nào đó cải tạo, hắn trực tiếp thông qua ma thuật trận để lựa chọn mục tiêu.
“Cũng may là Hầu Tước Voban vẫn chưa từng giấu hành tung của mình, nếu không thì đúng là hơi ngại...”
— Mục tiêu xác định.
Lợi dụng ma thuật trận để khuếch tán lực hút của trái đất, ma lực bắt đầu giả tạo thành lực hút để lôi kéo một viên thiên thạch từ trong vũ trụ đổi hướng. Viên thiên thạch này không thể nào so sánh với viên thiên thạch đã từng huỷ diệt toàn bộ tất cả các khủng long từng thống trị thế giới trong quá khứ xa xưa kia, nhưng cũng đã đủ để có thể phá huỷ một thành phố.
Lần này, hắn không còn dùng ma lực để giả tạo ra một viên thiên thạch, mà thực sự lôi kéo một viên từ trong vũ trụ xuống.
Khối lượng công việc cùng tính toán lớn hơn mức dự kiến khiến cho thanh niên tóc đen hơi choáng váng trong đầu, nhưng cuôi cùng vẫn hữu kinh vô hiểm hoàn thành ma thuật.
Theo cánh tay của hắn vung lên, trên bầu trời cũng loé lên một tia sáng rất nhỏ.
“Được rồi, bây giờ thì chỉ cần chờ kết quả.”
...
Đông Nam Âu, bán đảo Balkans.
Trong những dãy núi tràn đầy tuyết trắng, một lâu đài lớn như ẩn như hiện.
Không thể không nói rằng Hầu Tước Voban mặc dù thời nhỏ trải qua không hề tốt đẹp gì, nhưng sống thời gian đủ lâu, hắn cũng đã có thể bồi dưỡng được cho mình đủ loại thú vui của cả giới quý tộc cùng với những thú vui trong thời kỳ hiện đại.
—Không phải là các thú vui như lên mạng, Hầu Tước Voban có thú vui vô cùng lành mạnh: Đi du lịch bằng xe phân khối lớn, cũng như thể thao, đặc biệt là tennis.
Nếu như nói cho các thành viên của thế giới ma thuật biết đến tin tức này bọn hắn chắc chắn sẽ ngạc nhiên giật mình. Trong mắt của bọn hắn, các vị Ma Vương chính là Ma Vương - Bọn hắn đã không còn là [người].
Lúc này, Hầu Tước vừa nhàn nhã hoàn thành một trận tennis với vài tên người hầu bất tử của mình, hắn ngồi lên trên hàng ghế đá, nhìn ra những phong cảnh núi non trùng điệp cùng loáng thoáng vài nguồn khói mờ mịt đang bốc lên ở phía xa.
“Tên nhãi ranh ơn Anh Quốc vẫn quá coi thường ta, cũng quá coi thường kẻ địch của hắn...” Voban nở nụ cười tàn nhẫn, các nếp nhăn trên gương mặt cũng nhíu lại thành các khe rãnh sâu, càng nổi bật thêm vẻ âm tàn cùng sắc bén của hắn.
“Ngăn chặn Võ Hiệp Vương, để ta đối phó với Ma Thuật Vương? Ngu xuẩn!”
Hầu Tước đơn giản làm ra bình luận, sau đó đứng dậy định rời đi.
Nhưng đột nhiên, bản năng từ nhỏ được tôi luyện khi đối mặt với nguy hiểm, từ sau khi trở thành Thí Thần Giả lại càng trở nên mạnh mẽ gấp đâu chỉ trăm lần của hắn đột nhiên đưa ra lời báo động, khiến Hầu Tước theo bản năng nhìn lên trên bầu trời.
Đập vào tầm mắt hắn - Bao phủ cả tầm mắt hắn, chính là một ma thuật trận khổng lồ. Từng vòng tròn với các ký hiệu thần bí lấp loé ánh sáng trên không trung, từ mờ nhạt bắt đầu chuyển sang rõ ràng, tốc độ xoay tròn ngày càng nhanh.
Voban có thể nhận ra ma thuật trận này.
Không phải là vì hắn học tập ma thuật - Trên thực tế, Hầu Tước hoàn toàn không thích sử dụng ma thuật. Hắn chỉ tìm hiểu một chút về nguyên lý hoạt động của chúng để đối phó với kẻ địch đã từng đè hắn xuống đánh, nhưng cuối cùng cũng không có đủ kiên nhẫn để nghiên cứu sâu về chúng.
Lý do mà Hầu Tước nhận ra rất đơn giản - Hắn đã từng thấy ma thuật trận này, thời điểm là hơn hai trăm năm về trước, khi hắn mới trở thành Thí Thần Giả không lâu. Lúc đó, Hầu Tước trong lúc giao thủ với Võ Hiệp Vương từng có cảm giác bị nhắm vào, nên cuối cùng cũng chú ý tới vật thoắt ẩn thoắt hiện trên những đám mây.
Mà bây giờ, Masamune trực tiếp để cho hắn đối mặt với ma thuật trận ngày đó, cũng giống như là một lời trào phúng về thất bại ngày nào của Hầu Tước.
“... Khốn kiếp!”
Cơ mặt co giật vì tức giận, ma lực khổng lồ của Thí Thần Giả trong người Hầu Tước cũng trào ra. Hắn đã có thể lờ mờ cảm nhận được có vật gì đó đang sắp tiến tới từ đằng sau ma thuật trận kia, hoặc thậm chí... là càng ở trên cao hơn.
“Tỉnh dậy đi, sủng vật của ta! Phục tùng mệnh lệnh từ kẻ đã tiêu diệt các ngươi, mang theo đặc quyền từ Osiris!”
Giữa các đám mây xuất hiện một chấm đỏ.
Dưới mặt đất, dãy núi cũng bắt đầu rung chuyển. Một ngọn núi cách đó không xa đột nhiên rung động nứt toác, từng miếng đất đá nặng hàng chục tấn rơi từ trên không trung xuống, đập tan vô số cây cối hay thậm chí là những kẻ xấu số đang ở dưới chân núi.
Từ trong khe hở mới xuất hiện của ngọn núi, một chiếc móng vuốt xơ xác thò ra, sau đó là hai chân trước, rồi toàn bộ thân thể khổng lồ cao cả trăm mét của Thần Thú xuất hiện.
— [Rồng].
Con rồng đen trên thân thể có vô số vết thương, thậm chí nếu như nhìn kỹ sẽ thấy được có ba bốn vết thương là ở nơi chí mạng. Nó giương đôi mắt vẩn đục vô hồn nhìn lên trên bầu trời, trong đó không hề còn trí tuệ cùng linh động của sinh vật còn sống, mà chỉ còn một linh hồn của Thần Thú từng bị Hầu Tước đánh bại và bị hắn điều khiển.
Đôi cánh của nó sải dài, hùng vĩ mà tiêu điều, nó đập đôi cánh rộng lớn của mình và tạo ra vô số cơn gió cuốn theo tuyết trắng bão bùng. Thân hình của rồng đen bất đầu cất lên cao, nó há miệng - Trong đó có nguồn năng lượng bắt đầu tụ tập.
Mà đối mặt với nó, ở cao cao bên trên thương khung, viên thiên thạch cỡ nhỏ cũng đã xâm nhập vào bầu khí quyển, đang được một nguồn năng lượng thần bí dẫn dắt để lôi kéo nó rơi xuống.
“Rống!!!!!!!!!!”
Rồng đen phát ra tiếng gào vang vọng tâm linh, sau đó là nguồn năng lượng màu tím từ miệng nó phóng lên trời.