Tà Thần Thực Tập Sinh Tại Thế Giới Giả Tưởng

Chương 150: Chương 150




Đối với Luo Hao, dù là Ma Nữ nổi tiếng châu Âu, hay là Công Chúa Vu Nữ đứng đầu Nhật Bản, tất cả đều chỉ là những vật tiêu khiển của thanh niên tóc đen. Nếu như nói về sức mạnh, bọn hắn dù đều có sức mạnh đủ để kiêu ngạo trong thế giới ma thuật, nhưng lại chỉ như đom đóm dưới ánh trăng khi so sánh với các Thí Thần Giả.

Nếu như nói về tuổi thọ, Luo Hao nàng sớm đã đạt đến [Niết bàn (Nirvana)], tuổi thọ là gì? Dung nhan bất lão cùng thanh xuân vĩnh cửu đã sớm nằm trong tay của nữ giáo chủ từ 200 năm trước.

Nếu như nói về vẻ đẹp... Luo Hao càng có tự tin.

[Lòng nhiệt tình] của Masamune vẫn luôn là minh chứng tốt nhất cho điều đó.

Bàn tay nhỏ nhắn chống lên trên lồng ngực của thanh niên tóc đen, thân thể uyển chuyển nhấp nhô theo từng động tác như là con sóng dập dờn giữa bão tố, từng lọn tóc đen mượt mà của nữ giáo chủ cũng tung bay trong cơn gió giữa đỉnh núi.

Làn da mịn màng dù có chạm vào dung nham cũng không hề thay đổi của nàng bây giờ lại nổi lên màu đỏ ửng phấn hồng, hơi thở như hoa lan bình tĩnh lúc này trở nên gấp rút, cuốn theo đó chính là từng trận cuồng phong tạo thành cơn lốc vây quanh thanh niên cùng thiếu nữ, cuốn tung các cánh hoa lên trên bầu trời.

— Quyền năng [Dragon Voice] được Võ Hiệp Vương sử dụng một cách lô hoả thuần thanh, áp dụng vào trong cả chiến đấu cùng sinh hoạt một cách hoàn mỹ.

Đôi mắt sắc bén giờ bị tràn ngập bởi đê mê cùng mọng nước, đôi con ngươi nửa mất tiêu cự nửa chỉ tập trung chú ý vào gương mặt của thanh niên, dường như đó là vật duy nhất còn lại tồn tại trong thế giới tinh thần của nàng.

Mà theo động tác cùng tình hình chiến đấu của hai người ngày càng kịch liệt, Luo Hao lại ngày càng cảm thấy tinh thần của mình nhận được thăng hoa, vượt qua cả những niềm vui thú lớn nhất về tinh thần mà nàng đã từng đạt được. Nữ giáo chủ của Ngũ Ngục Thánh GIáo không chỉ là người đứng đầu về võ nghệ của cả thế giới, mà đồng thời còn là một vị nữ Phương Sĩ xuất sắc nhất châu Á - trong thân thể nàng cũng chảy xuôi dòng máu của Thần Đất Mẹ, cũng như tư chất của một Công Chúa Vu Nữ.

Vì vậy, chuyện đương nhiên là nàng khi cùng Masamune vận động cùng sẽ bị ảnh hưởng càng sâu.

Theo núi lửa phun trào trong cơ thể của nàng, Luo Hao đồng thời cũng mở to mắt, nâng cao chiếc cổ như thiên nga của mình. Cổ họng của nàng phát ra từng tiếng âm thanh tắc nghẽn, tựa như đang cố gắng giữ lại không cho âm thanh của mình phát ra tiếng kêu cao vút quá lớn, nhưng chính run rẩy kịch liệt của toàn bộ cơ thể trắng noãn dưới ánh mặt trời đã bán rẻ đi cảm xúc chân thực trong lòng nàng lúc này.

Có trong một nháy mắt, tinh thần của Luo Hao dường như bị thu hút hoàn toàn bởi một vật gì đó, lôi kéo xuống vực sâu vô tận không thể quay trở lại, biến ảo mà sa đọa đến mức lâm vào hỗn loạn vĩnh hằng - Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt sau, cảm nhận từ tiếp xúc của thanh niên tóc đen lại lôi kéo nàng quay trở lại với thế giới thực.

Dù vậy, việc tinh thần bị dao động kịch liệt cùng kích động quá mạnh vẫn làm nữ giáo chủ thất thần trong chốc lát, thậm chí lâm vào hôn mê ngắn ngủi.

“... Nguy hiểm thật.”

Ôm lấy thiếu nữ nhỏ nhắn trên người, ngửi thấy mùi hương thanh ngát phả vào mũi, Masamune trong lòng lại thầm hô.

“Tốt nhất là không nên áp dụng nhiều lần biện pháp này... Đến Luo Hao còn có thể bị ảnh hưởng mạnh như vậy, nếu như là người khác thì chính mình cũng chưa chắc có thể phản ứng kịp...”

Hắn chậm rãi đứng dậy, nâng lên vị nữ giáo chủ đang tạm thời ngủ say, dùng động tác nhẹ nhàng cẩn thận như đang cầm lấy đồ sứ dễ vỡ đưa nàng vào trong căn nhà tranh ở gần đó. Sau khi một lần nữa lợi dụng quyền năng [Ma Thuật chi Vương] để áp dụng các loại ma thuật khôi phục tinh thần, đảm bảo Luo Hao không phải chịu đến bất kỳ tổn thương gì, hắn mới rời khỏi căn nhà tranh rồi trầm tư đứng suy nghĩ cạnh chiếc bàn đá.

“Tốc độ dị hoá của ta dường như là quá cao... Dẫn đến việc gánh nặng cùng sức hút của [vực sâu] lên linh hồn ngày càng mạnh hơn. Tuy có thể thỉnh thoảng thông qua việc giao hoà về linh hồn, lấy thêm thân thể làm môi giới để chia sẻ bớt gánh nặng này, nhưng dù chỉ là một phần nhỏ cũng không phải ai cũng chịu được.”

— [Vực sâu].

Đó là danh từ mà Masamune đặt tên cho nơi siêu thực kia, chỉ là vòng xoáy của [hỗn loạn] thuần tuý nhất, không lúc nào ngừng kêu gọi các Bí Thuật Sư cùng những kẻ đã tiếp xúc với Tà Thần rơi vào trong đó.

Các Bí Thuật Sư chỉ dám đứng trên mép vực để thò đầu nhìn vào trong đó, tham lam nhưng lại tràn đầy sợ hãi; Các Tà Thần thì tận hưởng sự cuồng loạn cùng thờ phụng của vô số tín đồ đã sớm phát điên ở trong vực sâu.

Đối với Masamune, nơi đó lại còn càng có một sức hấp dẫn kỳ lạ.

Tiếng kêu gọi không lúc nào không vang lên nhỏ nhẹ đằng sau gáy, thậm chí là ẩn sâu trong linh hồn và tiềm thức của hắn kia dường như mang theo một vẻ mẫu tính ấm áp hiếm có, khiến cho hắn vô cùng muốn thả lỏng bản thân và sà vào sự ấm áp bao bọc mà giọng nói đó hứa hẹn.

Nhưng hắn không thể - Thảm cảnh của những kẻ đã bước vào con đường đó vẫn luôn được tái diễn hàng giây hàng phút trong đa nguyên vũ trụ này.

Suy nghĩ thêm trong chốc lát, cuối cùng thanh niên tóc đen cũng quay trở lại trong căn nhà.

— Sẽ có phương pháp.

...

Nam Âu.

Salvatore Doni tràn đầy nhiệt tình bước trên các con phố của Phần Lan, không thèm để ý đến cái nhìn kỳ lạ của mọi người xung quanh.

Không có cách nào khác, lối ăn mặc của hắn quá khác người.

Nếu như đây là vùng ven biển Địa Trung Hải với khí hậu ấm áp mát mẻ, có lẽ lối ăn mặc của Salvatore Doni còn có thể coi là khá bình thường. Nhưng Kiếm chi Vương bây giờ đang ở Phần Lan - Nhiệt độ vào tháng năm ở đây cũng chỉ trung bình khoảng trên dưới mười độ C, mà Salvatore Doni lại ăn mặc một bộ trang phục điển hình của du khách đi biển.

Quần đùi, áo sơ mi cởi ra giữa ngực để lộ bộ ngực cùng cơ bụng rắn rỏi... Đi giữa đám người mặc vài lớp áo cùng những chiếc áo khoác dạ giữ ấm. Cảnh tượng này giống như giữa con đường của thành phố vùng nhiệt đới đột nhiên xuất hiện một con gấu Bắc Cực hình người vừa đi vừa tò mò nhìn ngắm xung quanh.

“Doni! Đừng có tiếp tục đi loạn nữa, làm ta cả ngày không tìm được ngươi!”

Tiếng oán giận từ đằng sau xuất hiện.

Quản gia của Vương Andrea Rivera không thèm nể tình vị Vương trên lý thuyết đang quản lý tất cả các tổ chúc ma thuật của Tây Nam Âu này, hắn tung một cú đá trực tiếp vào khớp chân của hắn từ đằng sau. Kết quả đương nhiên là không cần phải nói, vì Salvatore Doni cũng có quyền năng [Thân thể thép]...

Trong lúc khóe miệng của Andrea Rivera giật giật vì đau đớn, gấu Bắc Cực lông vàng lại nở một nụ cười tươi rói tràn đầy năng lượng.

“Rivera! Là ngươi đi quá chậm, ta mới chỉ quay đầu một chút đã mất dấu ngươi rồi!”

“Chậm cái quỷ gì?! Ta còn...”

Hắn định tiếp tục oán giận vài câu, nhưng sau đó lại nhìn thấy gương mặt tiếp tục tươi rói không chút thay đổi của Salvatore Doni... Andrea Rivera đành bỏ cuộc.

Chẳng lẽ Kiếm chi Vương thực sự lạc đường? Đừng đùa. Có lạc đường thì khi hắn vận dụng lực lượng của toàn bộ các hiệp hội ma thuật ở gần đây, huy động năm vị Đại Kỵ Sĩ bao gồm cả bản thân dùng phương thức trải thảm để tìm kiếm khắp thành phố cũng đã phải tìm ra từ lâu rồi.

Đáp án đã rất rõ ràng, Salvatore Doni nổi hứng muốn đi chơi, không muốn có người quấy nhiễu.

“Bốc đồng, không biết nặng nhẹ, không có cái nhìn đại cục... Lại mang theo sức mạnh của Ma Vương. Thế giới này chẳng lẽ đã hết người để làm Thí Thần Giả rồi sao...”

“Andrea! Tiếp theo ta muốn đến Nhật Bản!”

“... Không được!” Quản gia của Vương ngay lập tức giật mình. “Ngươi còn chưa biết, Doni! Hai ngày trước, Hầu Tước định đưa ra [yêu cầu] đối với Seven Sisters ở Italy, sau đó hôm qua có váo cáo nói rằng hắn bị Ma Thuật Vương dùng quyền năng tập kích từ xa! Bây giờ Hầu Tước thậm chí rất có thể đã chuẩn bị tới Nhật Bản - Ở đó sắp trở thành chiến trường!”

“Đúng vậy. Alice Lo... Lou..? Louis? Vừa nãy có Ma Nữ là tình nhân của bạn thân ta vừa đến, mời ta đến Nhật Bản tham chiến!”

Trong đôi mắt của Kiếm chi Vương lóe lên tia sáng.

Chỉ là nhìn thấy tia sáng đó, Andrea Rivera đã cảm thấy hơi lạnh từ đáy bàn chân bốc thẳng lên đỉnh đầu. Tia sáng giống như là tia sáng trong mắt của loài thú săn mồi trước khi đi tìm kiếm con mồi mỹ vị, hay là của... Một tên cuồng chiến đấu trước khi được thỏa thích phá hoại theo ý muốn của mình.

Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, nắm bắt lấy trọng điểm trong lời nói của Doni. Ma Nữ Alice, lại còn là tình nhân của Ma Thuật Vương, chỉ có một người phù hợp với miêu tả đó.

“Công chúa Alice? Nàng đại diện cho Ma Thuật Vương mời ngươi đến hỗ trợ hắn? Không đúng - Với tính cách cao ngạo của Ma Thuật Vương, hắn vậy mà lại nhờ ngươi giúp đỡ?!”

“Ngươi quá coi thường bạn thân ta, Andrea! hắn mời ta đến giúp đỡ Hầu Tước a!!!”

Tiếng cười của Kiếm chi Vương vang vọng giữa thành phố của Phần Lan, khiến nhiều người qua đường bước đi nhanh hơn.

...

“Mời ngài nhận lấy những báu vật này! Đây là những gì chúng ta đã tích lũy cả đời, chỉ có thể tặng cho ngài thì mới đủ để thể hiện lòng thành kính của chúng ta!!”

“Xin ngài nhất định phải nhận lấy, không thì ta sẽ hối hận cả đời!!”

“Tế Ti đại nhân!!!”

Aisha bối rối nhìn đống vàng bạc châu báu chất đống trên mặt đất, lại nhìn vào đám người lam lũ nhìn qua đầy nghèo khổ đang không nừng quỳ rạp xuống, giống hệt các cuồng tín đồ không ngừng quỳ lạy nàng.

“A a a a a... Tại sao lúc nào nó cũng tự động khởi động ở chỗ đông người a a a!!”

Tu nữ vò đầu bứt tai khó chịu. Nàng vừa trở về từ quá khứ không lâu, đang tràn đầy động lực tìm đường về Nhật Bản để anh anh em em với thanh niên tóc đen nào đó, khi đi ngang qua nơi này thì mới biết đây là Ai Cập.

Sau đó... Nàng lại chế tạo phiền phức.

Lấy từ trong ngực ra một huy hiệu tròn được điêu khắc tinh xảo, tu nữ hơi hơi chần chờ, nhưng rất nhanh lại đưa tay ra.

“Cầm lấy nó. Ta sẽ không nhận lấy tài phú của các ngươi, những con cừu non đi lạc... Nhưng tín ngưỡng của các ngươi cũng nên được đặt vào đúng chỗ!”

Sau khi lão già có vẻ là người đứng đầu gương mặt đầy cuồng nhiệt nhận lấy huy hiệu từ tay nàng, Aisha mới chắp tay lên ngực, đầy thành kính cầu nguyện.

“Nguyện Thần sẽ bảo vệ các ngươi!”

“Cảm ơn ngài, Thánh Nữ đại nhân!”

“Cảm ơn ngài!!”

“Nguyện Thần phù hộ ngài!”

- - Không hiểu sao, khi nghe đến câu nói cuối cùng, đột nhiên Aisha lại hơi đỏ mặt.

Không đỏ mặt không được, nàng vẫn thường xuyên được Thần “phù hộ”, thậm chí bây giờ vẫn đang cố gắng quay lại Nhật Bản để tìm hắn “phù hộ” đâu...

Đột nhiên, bản năng của Aisha nhắc nhở nàng có ai đó vừa xuất hiện ở gần đó. Tu nữ chỉ hơi nghiêng đầu là ngay lập tức nhìn thấy một bóng hình quen thuộc - Ma Nữ tóc vàng, Alice Louis of Navarre.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.