“Vương, đây là báo cáo cập nhật mới nhất từ Seven Sisters. Tại Sicily đã xác nhận rằng không còn ai gặp phải ác mộng liên quan đến Thung lũng Severn hay Brichester, còn các thư tín từ Anh Quốc hỏi về việc ngài xuất hiện tại Gloucestershire ta cũng đã mạn phép xử lý.”
Erica Blandelli đặt lên bàn làm việc của thanh niên tóc đen một vài tờ giấy, trong đó có chú thích rõ ràng các nội dung mà nàng vừa thông báo, bao gồm cả thời gian, người thông báo cùng với thông tin liên lạc để xác nhận.
“Tổng cộng tại Italy chúng ta nhận được 242 thư tín xin được diện kiến ngài, trong đó chỉ có dưới mười là từ Seven Sisters, đều có liên quan đến việc biểu thị thần phục cùng xác định [cống phẩm]. Trong chỗ còn lại có một nửa là thư chúc mừng từ các quốc gia lân cận, một nửa là đến từ các tổ chức ma thuật đơn lẻ...”
“Không cần nói chi tiết, Erica. Ta vẫn rất tin tưởng vào năng lực xử lý của ngươi.”
“Erica không dám nhận.”
“Khiêm tốn là một đức tính tốt, nhưng khiêm tốn quá mức thì sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy rằng ngươi có phần hơi giả tạo. Không cần làm như vậy.”
Nghe thấy lời nhắc nhở của Masamune, Erica Blandelli ngạc nhiên trong giây lát. Sau đó nụ cười trên gương mặt nàng càng trở nên chân thật hơn.
“Ta hiểu, Vương. Cảm ơn ngài đã quan tâm.”
Từ bên cạnh, giọng nói u oán của Bạch Công Chúa vang lên.
“A a... Masamune, ta lại chán~”
“Nếu chán Alice có thể dùng phân thân đi dạo thế giới a, cần gì phải ngồi đây chờ ta?”
“Nhưng mà chỉ đi xung quanh nhìn ngó lung tung thì làm gì có gì hay ho!” Bạch Công Chúa phàn nàng. “Dẫn ta đi chơi đâu đó tiếp a, giống như là lần đi Sicily!”
“Thưa Vương, với tư cách là kỵ sĩ hộ vệ của ngài, ta cần phải đồng ý với ý kiến của công chúa Alice. Việc giữ gìn một lối sinh hoạt điều độ là rất quan trọng để có thể nâng cao hiệu quả và năng suất công việc.”
Ở bên cạnh công chúa Alice, Erica Blandelli nói xen vào.
— Trên thực tế Erica cũng vô cùng ngạc nhiên về lôi sống của thanh niên tóc đen.
Nàng đã từng tưởng tượng về công việc hàng ngày của một vị Thí Thần Giả. Có lẽ là một người cuồng công việc như Hoàng Tử Đen, có lẽ là một tên phá hoại như Kiếm chi Vương, hoặc cũng có lẽ là cả ngày đi lại lang thang như Phu Nhân Aisha...
Nhưng vị Vương này chỉ có thể nói là một người cuồng học tập. Ngoại trừ những lúc đặc biệt, hắn luôn ở lại trong văn phòng, trên tay luôn luôn là một quyển sách khiến Erica có cảm giác rất bất an.
Thiếu nữ kỵ sĩ từng hỏi Masamune rằng quyển sách đó là gì, nhưng nhận được kết quả chỉ là một cái tên [Necronomicon].
Đột nhiên cửa phòng được bật mở ra.
“Master! Đến giờ ăn bữa trưa rồi, Aisha mang đồ ăn đến cho ngài!”
— Đương nhiên, đó cũng chỉ là một trong những bất ngờ mà Erica gặp phải khi trở thành thuộc hạ của thanh niên tóc đen.
“Xin chào Phu Nhân Aisha.”
Cả Bạch Công Chúa cùng Erica đều nghiêm chỉnh đứng dậy cúi người.
“A? Erica tiểu thư cùng Alice tiểu thư cũng ở đây sao? Tại sao ta thấy Ena nói rằng hai người sáng nay phải đi khảo sát năng lực của các gia tộc ở xung quanh Nagasaki?”
“Chúng ta đã làm xong, Phu Nhân Aisha.”
Bạch Công Chúa che miệng cười, nói dối không hề nháy mắt.
Công Chúa Vu Nữ đáng thương vẫn bị hai người lừa gạt lung tung, bây giờ chắc vẫn còn đang tràn đầy đấu chí đi làm việc tại Tokyo đâu... Còn các gia tộc ở Nagasaki? Viết bừa báo cáo, sau đó nói với bọn hắn là được rồi. Bọn hắn làm sao lại dám nói ngược lại những gì mà một vị [sủng thiếp] của Vương cùng [kỵ sĩ hộ vệ] nói, đúng không?
×
— QUẢNG CÁO —
“... Ta lại không chuẩn bị bữa trưa cho bốn người, chỉ chuẩn bị cho ba người thôi...”
Phu Nhân Aisha khổ não suy nghĩ.
“Ngài không cần phải lo lắng.”
Erica làm dấu hiệu mời Phu Nhân Aisha ngồi xuống vị trí của nàng, nhưng tu nữ trong bộ trang phục hầu gái lại lắc đầu từ chối.
“Ta đang là hầu gái! Để cho ta làm hầu gái!”
“... Vâng, Phu Nhân Aisha.”
Khoé miệng của Erica giật giật.
“Ta lúc nãy đã chủ động liên lạc với đầu bếp để yêu cầu bọn hắn chuẩn bị bữa trưa, nên ngài không cần phải lo lắng.”
Đánh mắt ra hiệu cho Bạch Công Chúa, Erica cùng Alice bước ra khỏi văn phòng của Masamune. Hai người biết rất rõ mục tiêu của Phu Nhân Aisha khi đến đây là để [ăn trưa] cùng thanh niên tóc đen.... Có thể sau đó còn làm bữa trưa của hắn.
— May là vị Thí Thần Giả này thường xuyên chạy loăng quăng khắp Nhật Bản, thỉnh thoảng còn chơi trò mất tích nên không phải ngày nào cũng có mặt.
Chỉ là trước khi ra khỏi phòng, Bạch Công Chúa vẫn chăm chú nhìn vào chiếc vòng trang sức trên đầu của hầu gái Ấn Độ một chút.
Trong phòng rất nhanh liền vang lên tiếng trò chuyện vui vẻ của thanh niên cùng hầu gái, mà hai vị thiếu nữ tóc vàng lại cùng nhau sóng vai bước tới nhà ăn.
“Copper-Black Cross thực sự rất may mắn khi xuất hiện người như ngươi, Erica.”
“Công chúa Alice nói quá lời. Ta còn phải học tập nhiều lắm, kể cả về kiến thức lẫn kỹ năng.”
“Đừng nói vậy. So với Công Chúa Vu Nữ của nhà Seishuuin, ngươi càng hiểu làm thế nào để có thể làm Masamune hài lòng. Đáng tiếc...”
Bạch Công Chúa thở dài.
“Ngài đã nói lời này vài lần, nhưng không lần nào nói hết. Ta có thể hiểu nguyên nhân vì sao ngài lại nói [đáng tiếc] không?”
Bước chân của hai người vang lên trên sàn gỗ. Trong ánh mắt kính sợ của các thành viên Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử được giao cho trách nhiệm thường trú ở thành phủ, hai thiếu nữ tạo thành một phong cảnh xinh đẹp, luồn lách qua từng hành lang lâu đời.
“Masamune trên thực tế rất ưa thích nữ sắc, có lẽ ngươi cũng đã biết.”
“Kỵ sĩ không thể nói xấu quân chủ của mình, công chúa Alice.”
“Nhưng mà ngươi cũng không phủ nhận đúng không?”
Alice cười trả lời.
“Đó chỉ là lời đồn từ các tổ chức ma thuật bên ngoài, cá nhân ta cho rằng Vương vẫn là một người rất biết kiểm soát bản thân.”
“Đúng vậy.”
Lời bình luận này của Bạch Công Chúa khiến Erica Blandelli ngạc nhiên. Nàng vốn chỉ định nói vậy để giữ vững danh tiếng cho Vương, nhưng không nghĩ rằng Bạch Công Chúa vậy mà lại đồng ý.
Dù sao, trong mắt của Diavolo Rosso, Masamune dù không đến mức hoang dâm vô độ nhưng cũng không phải là chính nhân quân tử gì.
×
— QUẢNG CÁO —
— Nếu không thì đã không có nhiều người có liên hệ đặc biệt như vậy. Công chúa Alice, Seishuuin Ena, Phu Nhân Aisha, cũng như vị [thê tử chính thức] Võ Hiệp Vương Luo Hao kia...
“Năng lực của ngươi rất tốt, Erica. Công Chúa Vu Nữ Seishuuin Ena được Masamune tin tưởng, nhưng nàng không có năng lực để xử lý công việc hàng ngày. Mà bây giờ ngươi lại có thể hoàn mỹ điền vào chỗ trống đó, nên đương nhiên sẽ có thể có được địa vị cùng vinh quang tương ứng.”
“... Ta có thể hỏi vì sao ngài lại không giúp Vương xử lý các công việc không? Với năng lực của ngài chắc chắn có thể làm được tốt hơn ta.”
“Đơn giản a - vì ta không thích, nên Vương không ép.”
Bạch Công Chúa chớp chớp mắt đầy ranh mãnh, sau đó tăng tốc bước chân.
“Nhớ một chút, Erica... Masamune sẽ càng ưa thích người bên cạnh có thể mang lại [giá trị] cho hắn, mà không chỉ có vẻ đẹp bên ngoài. Giống như chúng ta sẽ luôn luôn yêu thích những vật dụng mà vừa xinh đẹp lại vừa hữu ích.”
Giơ lên ngón tay trỏ lắc lắc trong không khí, Alice Louis chặn lại câu hỏi của Erica.
“Ta chỉ nói đến vậy thôi... Còn lại là cần ngươi đoán, Erica.”
———-
Trong quá khứ, Erica đã nhiều lần lợi dụng khả năng lôi kéo người khác của mình để hoàn thành các nhiệm vụ một cách mỹ mãn. Vì vậy, nàng vẫn đang theo bản năng mà thực hiện thói quen của mình, dù không hề có ý định xấu gì.
Chỉ cần đơn giản quan sát thái độ của các thành viên trong thành phủ là có thể biết được. Thông qua các lời nói cùng cử chỉ “vô ý” của mình, Erica đã xác lập hình tượng [Vương sủng ái vị kỵ sĩ mới tới này hơn Công Chúa Vu Nữ] trong lòng bọn hắn, để lời nói của nàng đôi khi còn có trọng lượng hơn cả Seishuuin Ena.
Mà nguyên nhân Erica dám làm như vậy cũng là bởi vì nàng phát hiện vị Vương này không “nguy hiểm” như trong tưởng tượng của mình.
So sánh với hai vị Thí Thần Giả lâu năm khác là Hầu Tước Voban cùng Võ Hiệp Vương, thanh niên tóc đen hiền hoà hơn rất nhiều.
Võ Hiệp Vương vô cùng tàn bạo, số lượng thành viên của Ngũ Ngục Thánh Giáo bị nàng ra lệnh xử tử hàng năm đều có thể lên đến vài trăm người - tất cả là vì những sai lầm cực kỳ nhỏ bé.
Hầu Tước Voban thì lại càng trực tiếp - bên cạnh hắn gần như không có người sống, mà đều chỉ là sủng vật hoặc là các người hầu bất tử do hắn dùng [quyền năng] tạo ra.
— Trong đó có rất nhiều từng là kẻ dám đối đầu với Hầu Tước.
So sánh với bọn hắn, đặc điểm [thích nữ sắc] của Ma Vương này đúng là vô cùng đáng yêu.
Ngoài ra, thái độ của hắn cũng là một điểm đặc biệt - Hắn dường như hoàn toàn không quan tâm đến chuyện gì đang xảy ra với các thế lực ở bên dưới, nhưng lại thường xuyên chú ý tới một số chuyện vô cùng nhỏ nhặt khó hiểu.
Tất cả các sự vụ đều được Vương đưa cho Công Chúa Vu Nữ cùng Erica xử lý, còn chính bản thân mình thì cả ngày ngâm mình đọc sách, hoặc là vui chơi cùng Phu Nhân Aisha cùng chạy sang Lư Sơn cùng Võ Hiệp Vương.
Nhưng nếu như vậy thì tại sao Vương lại cần phải chiếm lấy Italy?
Erica nghĩ mãi cũng không hiểu.
Nhìn Bạch Công Chúa đang híp mắt, gương mặt đầy hạnh phúc bỏ đồ ăn vào trong miệng, đôi má thậm chí phồng lên, kỵ sĩ của Copper-Black Cross lại suy nghĩ về lời nói của nàng.
‘Nếu như theo lời của công chúa Alice thì nàng được [sủng ái] đến vậy là bởi vì nàng có thể [giúp ích] được rất nhiều cho Vương... Nhưng cụ thể thì nàng giúp ích được điểm nào?’
— Nàng giống như bắt được trọng điểm gì đó, nhưng vẫn chưa thể phán đoán ra cụ thể là điều gì.
Về năng lực hay về dung mạo, nàng có tự tin có thể đuổi kịp công chúa Alice trong tương lai... Như vậy thì... tư chất của Công Chúa Vu Nữ và Ma Nữ?