Bên trong sơn môn của môn phái.
“Giáo chủ, ngài định chống lại Ma Giáo Giáo Chủ ư?” Một tên đàn ông trung niên, trên người mặc trang phục của Phương Sĩ lo lắng hỏi lão già đứng đầu môn phái.
Hắn là người đứng thứ hai trong môn phái, phụ trách mọi vấn đề về tài chính và chi tiêu của gần một nghìn giáo chúng và vài trăm tên Phương Sĩ. Lúc này trên vẻ mặt hắn đã không còn sự kiêu ngạo của thường ngày, mà thay vào đó là nỗi sợ hãi cái chết.
“Đứng ở bên ngoài sơn môn là Thí Thần Giả cùng Thần Linh! Giáo chủ, dù trận pháp để lại từ tổ tông là vô cùng mạnh mẽ, nhưng khó có thể chống lại cả Thí Thần Giả và Thần Linh cùng tấn công, xin ngài suy xét kỹ!”
Dưới ánh mắt của các Phương Sĩ trong phái, lão giáo chủ cũng ép chính bản thân mình trấn tĩnh lại, giọng nói hơi run run.
“Luo Hao muốn chúng ta giao hết tất cả các tài nguyên, bao gồm cả các bảo vật mà tổ tiên để lại! Đó là tâm huyết của tổ tiên, là cơ hội để chúng ta có sinh ra Thí Thần Giả, làm sao có thể nói bỏ liền bỏ!?”
Đôi mắt của lão giáo chủ đỏ quạch, điên cuồng như sói dữ bị ép vào đường cùng.
“Luo Hao cùng tên Thần Linh kia sẽ không liên thủ - Luo Hao là nữ nhân cực kỳ kiêu ngạo, chỉ cần chúng ta giữ được một, không, nửa ngày! Nàng sẽ cảm thấy mất mặt, sau đó chúng ta tặng nàng một số bảo vật không quan trọng là có thể giữ mặt mũi cho nàng!”
“Nhưng... nếu Ngũ Ngục Thánh Giáo sau đó không giữ lời, tới tấn công chúng ta thì sao?” Một tên Phương Sĩ ở đằng sau sợ hãi hỏi.
“Sẽ không! Nếu chúng ta đã cho nàng mặt mũi, nàng cũng sẽ không vứt bỏ nó để tiếp tục tấn công.”
Lời này của lão giáo chủ như là liều thuốc an thần để trấn an bọn thuộc hạ, tiếng thảo luận dần im ắng lại, các Phương Sĩ bắt đầu có niềm tin về tương lai.
Đột nhiên, một tên giáo chúng hốt hoảng chỉ về phía Luo Hao cùng Masamune.
“Giáo... Giáo chủ! Có phản ứng ma lực ở phía đối diện!”
“Tất cả các Phương Sĩ, dồn hết ma lực vào trận pháp, tập trung phòng thủ!!” Lão giáo chủ gào thét: “Tử thủ!”
Nhưng chỉ vài giây sau, cây bút vẽ trên tay hắn rơi xuống đất mà hắn không hề hay biết. Đám Phương Sĩ cũng không hề chú ý tới điều này, bọn hắn cùng lão giáo chủ đều ngơ ngác nhìn thân ảnh ở phía xa đang được vô số điểm sáng vàng vây quanh.
“Kia là... cái gì?”
- ------
Vô số ma lực từ từng ngọn cây, cọng cỏ cùng địa mạch của quả đồi hóa thành những điểm sáng vàng, tập trung vào thanh kiếm trên tay thiếu niên tóc đen.
Hắn đứng yên trên đỉnh đồi, hai tay giữ vững thanh thánh kiếm, trường bào màu đen tung bay trong ngọn gió do cơn lốc ma lực tạo ra. Trên người Masamune tỏa ra ánh sáng tinh khiết, nhưng dường như lại hơi vặn vẹo hỗn loạn, từng tia bóng tối nhấp nháy dưới đôi chân hắn.
Excalibur là thánh kiếm, là Vương Giả Chi Kiếm, là Binh Khí Thần Tạo tối thượng – là kết tinh từ những mong ước của nhân loại.
Mà Excalibur Accolon là kết tinh trí tuệ của Morgan Le Fay, Ma Nữ có sức mạnh ngang ngửa với Đại Pháp Sư Merlin.
Sau khi thanh Kiếm Trong Đá Caliburn của vua Arthur bị phá hủy trong chiến đấu, mảnh vỡ của Caliburn đã được Merlin thu lại, nhưng cũng có một phần bị Morgan Le Fay trộm đi. Merlin trao mảnh vỡ hắn giữ cho Tiên nữ trong Hồ để nàng chế tạo Excalibur, còn Morgan sử dụng mảnh vỡ của nàng để chế tạo Excalibur Accolon.
Nhờ vào dòng máu của Tinh Linh cùng thiên phú ma thuật kinh khủng của mình, Morgan Le Fay có thể chế tạo Binh Khí Thần Tạo tối thượng – điều mà chỉ có các Thần Linh làm được.
Nàng chế tạo Excalibur Accolon.
Trong lịch sử, thánh kiếm Excalibur của vua Arthur bị Morgan đánh tráo thành Excalibur Accolon, còn Accolon thì cầm Excalibur chân chính. Vua Arthur thậm chí cũng không thể nhận ra thánh kiếm của mình đã bị đánh tráo, đủ để thấy Excalibur Accolon có sức mạnh hoàn toàn giống hệt với Excalibur bản gốc.
Vì vậy, Masamune cũng có thể kích hoạt “Kỹ năng tất sát” của Excalibur Accolon -----
“Excalibur!!”
×— QUẢNG CÁO —
Nguồn ma lực khổng lồ từ thân thể của thiếu niên truyền đến mũi kiếm, sau khi được thánh kiếm khuếch đại lại chuyển hóa thành năng lượng.
Hắn chém ra thánh kiếm.
Năng lượng khổng lồ được phóng ra từ mũi kiếm, hóa thành luồng sáng vàng phóng thẳng đến ngọn núi đối diện.
Luồng sáng khổng lồ phá hủy tất cả mọi thứ trên đường đi, cắt xuyên bề mặt trái đất, phá hủy lớp màng ánh sáng đang bảo vệ ngọn núi, sau đó...
Ngọn núi biến mất.
Mặt đất, ngọn núi, nhà ở, con người, không khí... Tất cả đều biến mất, thậm chí nguyên tử trong không khí cũng bị [xóa bỏ] khi tiếp xúc với ánh sáng màu vàng.
Luồng sáng vẫn tiếp tục phóng thẳng lên bầu trời, đâm xuyên qua đám mây rồi biến mất trong vũ trụ. Chờ đến khi luồng sáng không còn nữa, thanh thánh kiếm trong tay trong tay Masamune cũng hóa thành từng điểm ánh sáng vàng, quay trở về dị không gian.
‘Tiêu tốn hơn một nửa lượng ma lực trong cơ thể sao... Nhưng chưa phải là mức độ tối đa, cũng chưa cần đến [Anh Đảo chi vương] để mượn ma lực của địa mạch...’
Tóm lại, Tokoyogi Masamune rất hài lòng. Lần thử nghiệm này đã giúp hắn ước tính được sức phá hủy của thánh kiếm – hoàn toàn đủ để tiêu diệt Dị Thần.
Mà ở bên cạnh hắn, Luo Hao vẫn nhìn vào lỗ hổng trên bầu trời được Masamune tạo ra, giấu đi rung động trong lòng. Sau hồi lâu, thiếu nữ giáo chủ thu tầm mắt lại, quay người nhìn thiếu niên.
Trong nháy mắt khi luồng sáng màu vàng xuất hiện, nữ giáo chủ không khống chế được nghĩ rằng ‘Ta có thể chống lại thanh thánh kiếm này sao?’, sau đó tự đưa ra kết quả là phủ định.
Nàng có tự tin có thể giết chết thêm nhiều Dị Thần, có thể đạt đến những đỉnh núi cao hơn nữa của ma thuật và võ thuật, có thể chống lại thanh Thánh Kiếm này trong tương lai.
Nhưng bây giờ thì không thể.
Luo Hao tưởng tượng tình cảnh nàng và Masamune chiến đấu ở thời điểm hiện tại, sau khi đắn đo mãi vẫn phải bỏ xuống lòng kiêu ngạo của mình và thừa nhận: Nếu chiến đấu bây giờ, trừ khi nàng có thể tập kích ở cự ly gần, dùng võ thuật đánh bại hắn trong thời gian ngắn, nếu không nàng sẽ không thể chống lại luồng sáng từ thanh Thánh Kiếm kia.
- --- Nếu hắn giết ta, hắn có đau lòng không?
“!!!!”
Nữ giáo chủ giật mình, chân phải giẫm mạnh xuống dưới mặt đất để xóa đi những suy nghĩ không cần thiết trong đầu.
Một đòn toàn lực của Thí Thần Giả đứng đầu thế giới võ thuật khiến ngọn núi rung chuyển, mặt đất trong phạm vi gần mười mét xung quanh thiếu niên và thiếu nữ lập tức sụp xuống một mảng lớn, làm thiếu niên tóc đen giật nảy mình.
“Giáo chủ cô nương, ngươi làm sao?”
Câu hỏi của Masamune giống như là dầu đổ thêm vào lửa, khiến thiếu nữ giáo chủ càng thêm luống cuống.
Nữ giáo chủ không biết lần cuối cùng nàng cảm thấy “luống cuống” là lúc nào.
Trong cuộc đời hơn hai mươi năm của nàng, Luo Hao vẫn luôn duy ngã độc tôn, ma uy ngập trời, khiến cả giới võ lâm và ma thuật quỳ dưới bóng ma của nàng.
Triều đình cũng không dám làm gì với nàng, vì dù phái hàng chục vạn quân để cố gắng tiêu trừ Ngũ Ngục Thánh Giáo thì cũng không phải là đối thủ của Luo Hao – Đặc biệt là khi thiếu nữ đã trở thành Thí Thần Giả.
Nhưng bây giờ nàng không biết giải thích thế nào vì hành động có chút mất mặt vừa rồi. Masamune nhìn nàng một lát rồi nói, trong giọng nói hơi có vẻ kỳ quái.
“Giáo chủ cô nương, ngươi còn nhớ lời ngươi từng nói với ta không?”
“... Lời… lời gì?”
×— QUẢNG CÁO —
“Giáo chủ cô nương đã từng nói ‘sẽ có một ngày ta giết chết ngươi’.”
Thiếu niên cười, hắn cười cực kỳ vui vẻ.
“Mà ta trả lời ‘có lẽ sẽ có một ngày cô nương không nỡ giết ta’. Có vẻ như ngày này đến sớm hơn ta dự tính.”
…. Nữ giáo chủ cứng họng. Nói cái gì bây giờ? ‘Hồi đó ta chưa quen ngươi nên nói như vậy, còn bây giờ thấy ngươi có thể là đối tượng phù hợp nên đổi ý’?
Nàng Luo Hao thà tự sát còn hơn!
Đúng vậy, nữ giáo chủ đã suy nghĩ rất nhiều.
Thiếu niên Thần Linh tóc đen này lớn lên đẹp trai, thực lực rất mạnh, rất tôn trọng nàng, giúp nàng giết Dị Thần, còn thể hiện rõ ràng là hắn có ý tứ với nàng....
Quả thật là một ứng cử viên xuất sắc.
Nhưng bây giờ là thời Thanh, lễ giáo cực kỳ nghiêm khắc, dù nàng là một thiếu nữ nhưng thân phận của giáo chủ khiến nàng không muốn nghĩ đến vấn đề này. Đồng thời, nàng có quá nhiều câu hỏi chưa được giải đáp.
Vì vậy Luo Hao rất xoắn xuýt.
“Không sao…” Trong ánh mắt ngạc nhiên của nàng, thiếu niên tóc đen quay người bước về Thánh Giáo.
“Ta có phải là Thần Linh thật không? Ta có thực sự thích ngươi không? Liệu ta có đang lợi dụng ngươi không? Liệu ta có quay trở về thần thoại không? Ta đoán giáo chủ cô nương đang phân vân những vấn đề này...”
Mỗi câu hỏi của hắn đều như là một cây kim đâm vào lòng Luo Hao, khiến nàng cảm thấy khó thở.
Đến lúc sự tức giận của nàng đạt đến đỉnh điểm, chuẩn bị hét ra “vậy ngươi nói xem!”, lời nói sau cùng của hắn lại làm thiếu nữ như quả bóng bị xì hơi.
“Không sao… thời gian của chúng ta còn nhiều mà.” Nói xong câu nói này, Masamune đã rời khỏi tầm mắt của Luo Hao, chỉ còn âm thanh tiếp tục quanh quẩn bên tai thiếu nữ: “Ta nghĩ, chúng ta có thể bắt đầu từ ngày mai? Ngươi dạy ta học vẽ, ta cùng ngươi nghiên cứu ma thuật. Thời gian còn rất dài...”
Sau đó, thiếu nữ giáo chủ đứng một mình trên ngọn đồi đến tận lúc màn đêm buông xuống. Khi những tia nắng cuối cùng biến mất ở cuối chân trời, nàng mới dời chân, sử dụng khinh công để trở lại biệt viện.
“... Thật không công bằng.” Trong ánh trăng, hình bóng của nữ giáo chủ bồng bềnh giữa rừng cây. “Ngươi hiểu quá rõ ta, nhưng ta lại không biết gì về ngươi… Thật không công bằng.”
Trong vài ngày qua, Luo Hao có thể cảm thấy thanh niên tóc đen hiểu rất rõ về tính cách của nàng, dù nàng chưa bao giờ từng gặp hắn.
Trâm cài tóc hắn tặng nàng là theo đúng hình dáng nàng thích nhất, màu sắc cũng là màu nàng thích nhất; Hắn thể hiện sức mạnh đủ mạnh mẽ để khiến nàng hứng thú, nhưng chưa bao giờ khoe khoang sức mạnh với nàng; Hắn có thể đẩy nàng đến bờ vực tức giận, nhưng sau đó có thể khiến nàng bối rối chỉ với một câu nói.
“Nhưng hắn nói đúng... Thời gian còn dài mà.”
Nữ giáo chủ đưa ra quyết định trong lòng, nàng cũng không thể mãi là bên phòng thủ trong trò chơi này được.
- -----
Đây đúng là một trò chơi không công bằng.
Nhưng sự “không công bằng” ở đây lại không giống như Luo Hao nghĩ —
— Vì hắn phải tìm cách để đi vào trong lòng nàng, còn nàng đã ở trong lòng hắn từ trước khi hắn đến thế giới này.