Tà Thần Thực Tập Sinh Tại Thế Giới Giả Tưởng

Chương 105: Chương 105: Giấc mơ cùng dấu hiệu




Nằm ở giữa lòng thành phố, khách sạn Belmond Timeo là một trong những khách sạn cổ sang trọng nhất của Sicily.

Được thành lập từ năm 1873, nơi đây là địa điểm ghé thăm mơ ước của rất nhiều du khách, bởi cả sự sang trọng lẫn sự cổ kính lâu năm kết hợp cùng vị trí đắc địa khiến du khách có thể quan sát toàn cảnh của thành phố từ trong phòng của mình.

Vào các mùa du lịch như bây giờ, du khách thường phải đặt trước vài tháng mới có thể có chỗ, với mức giá đôi khi lên đến vài ngàn đô một đêm.

Vậy mà ngày hôm nay khách sạn này lại bị dọn dẹp hoàn toàn.

Hàng loạt du khách vào đầu giờ chiều bị yêu cầu phải rời khỏi khách sạn vì lý do khẩn cấp, bảo vệ thậm chí không ngần ngại đắc tội các vị khách quyền quý mà giàu có đến từ khắp thế giới, bạo lực xô đẩy bọn hắn rời khỏi phòng.

Một số cá nhân được ở trong các căn phòng VIP thì lại hoàn toàn khác - Bọn hắn nhanh chóng sắp xếp hành lý, chạy như chạy nạn rời khỏi thành phố Taormina. Trước khi rời đi, bọn hắn còn rỉ tai nhau những điều gì đó mà không ai nghe được, nhưng chỉ có thể biết rằng gương mặt của bọn hắn đều trắng hếu vì sợ hãi.

— Phản ứng của các khách VIP này cũng phần nào giúp giảm gánh nặng của các tổ chức ma thuật trong Seven Sisters.

Hàng chục ma thuật sư bây giờ lại kiêm thêm chức vụ dọn vệ sinh, ma thuật trận trên tay bọn hắn sáng lên đủ mọi màu sắc, quét dọn hành lang cùng từng căn phòng sạch không một hạt bụi.

Bọn hắn còn không thèm che giấu trước các nhân viên là người thường của khách sạn - vì sợ hãi rằng sử dụng [ma thuật ám chỉ] cho bọn hắn sẽ tốn thời gian - Mà trực tiếp bạo lực thôi miên bọn hắn giúp đỡ.

Vì vậy, sau không đầy một tiếng, khách sạn đã rực rỡ hẳn lên.

Vị đầu bếp chính nổi tiếng lấy khăn lau mồ hôi trên chiếc đầu trơn nhẵn sáng bóng, miệng bắn ra một tràng tiếng Ý với người đối diện.

Là tổ chức ma thuật có đại bản doanh ở Palermo - nơi gần nhất với Taormina, [Aegis] đương nhiên phải nhận [vinh dự] chủ yếu trong việc chuẩn bị nơi tạm trú cho hai vị Vương. Vị kỵ sĩ này cũng là một thành viên xuất sắc của Aegis, nhưng đáng tiếc lại không có [người chống lưng].

Đối với hắn thì đây là cơ hội, đồng thời cũng là nguy hiểm trí mạng.

Hắn bình tĩnh nói ra một tràng tiếng Ý khác, khiến đầu bếp ngạc nhiên lùi lại hai bước, cánh tay va vào bàn ăn làm vài chiếc đĩa rơi xuống vỡ tan.

Đầu bếp không thèm chú ý, hắn sau khi được kỵ sĩ xác nhận thêm một lần nữa liền mừng như điên chạy đi bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.

Mà lúc này, một chiếc xe limousine đen cũng dừng đỗ trước cửa khách sạn.

Masamune bước ra khỏi cánh cửa đã được người khác mở sẵn, đưa tay ra đỡ Bạch Công Chúa đứng dậy.

“Ena tiểu thư nếu biết ngài cùng ta nhân cơ hội này lại đi du lịch, chắc hẳn sẽ rất ghen tị đúng không?”

“Chúng ta chỉ đang đi khảo sát lãnh địa mới thôi Alice.”

Công chúa Alice nháy nháy mắt, vui vẻ nắm lấy bàn tay của thanh niên, cùng hắn bước trên thảm đỏ vào trong khách sạn.

Đằng sau bọn hắn, [Kiếm chi Vương] kết thúc một chặng đường dài dằng dặc khi bị quản gia của mình “dạy dỗ”, nhàm chán ngáp dài đi theo.

Tất cả những nhân viên còn lại, bao gồm cả Erica cùng Liliana đều phải đứng ở ngoài cửa khách sạn canh gác. Quyền hạn của bọn hắn không đủ để tham gia cuộc họp kế tiếp.

Ở trong sảnh tiếp đón rộng lớn, bảy vị thủ lĩnh của bảy tổ chức ma thuật tại Italy đã chờ sẵn. Bọn hắn có già có trẻ, có nam có nữ, nhưng tất cả đều có một điểm chung - Từ thân thể của bọn hắn tản ra ma lực kinh người.

Đương nhiên, chỉ là kinh [người].

“Ồ! Các ngươi đều ở đây!”

Salvatore Doni sung sướng vẫy tay chào nhóm người từng là thuộc hạ của mình.

Khoé miệng của các thủ lĩnh của Seven Sisters méo xệch.

Ngài vẫn còn có thể cười như vậy thật là tốt... Chỉ là khổ cho chúng ta thôi.

Cảm giác bị ném bỏ như con rơi đúng là không tốt một chút nào.

Thu hết phản ứng của đám người này vào trong mắt, Tokoyogi Masamune gõ gõ cây gậy pháp sư trên tay xuống mặt đất.

“Được rồi, ta cũng không muốn nói nhiều. Các ngươi có lẽ vừa vội vã chạy từ châu Phi, châu u hoặc nơi nào đó - Ta không quan tâm. Nhưng bây giờ thì lắng nghe cho rõ. Salvatore Doni?”

“Ta tỷ thí thua Ma Thuật Vương, vì vậy bây giờ Italy là của hắn.”

Kiếm chi Vương rất thẳng thắn đi vào vấn đề.

“Mặc dù thiếu đi các ngươi thì làm nhiều việc sẽ rất bất tiện, nhưng không sao! Chỉ cần ta về luyện kiếm tiếp, sẽ có ngày ta thắng trở lại! Chưa kể ta vẫn còn Nam u, nên các ngươi không cần lo cho ta!”×

— QUẢNG CÁO —

... Không, chúng ta không lo cho ngài.

Sau khi quăng cái nhìn cầu xin giúp đỡ về phía [Quản gia của Vương], các thủ lĩnh của Seven Sisters cũng chỉ nhận lại được một cái lắc đầu bất lực. Bọn hắn lại nhìn nhau vài giây, cho tới khi Masamune bực mình gõ [cạch] một tiếng mới miễn cưỡng nở nụ cười.

Thủ lĩnh của Capital of Lilies - Người đàn ông với danh hiệu [Purple Knight] rất thứ thời giơ tay đầu tiên: “Tại hạ đại diện cho Capital of Lilies, chào đón [Vương] quang lâm!”

Hắn rút thanh kiếm của mình, ném nó xuống mặt đất, sau đó quỳ một chân xuống. Hai bàn tay của hắn chắp lại với nhau như đang cầu nguyện, mũi ngón tay chỉ về phía thanh niên tóc đen.

Các thủ lĩnh còn lại của Seven Sisters thấy vậy cũng vội vã làm theo.

Bảy thanh kiếm xếp đặt chồng chéo lên nhau, bảy vị thủ lĩnh cùng quỳ một chân xuống, đồng thanh lập [lời thề]:

“—- Chúng ta xin thề với tín ngưỡng của mình rằng chúng ta sẽ luôn trung thành với ngài, sẽ không bao giờ phản bội ngài, sẽ luôn trung thành và không gian dối. Chúng ta xin thề sẽ bảo vệ ngài trước mọi kẻ địch —- Bất kể đó là ai.”

Vốn dĩ đây chỉ là một hành động làm lấy lệ, biểu thị lòng trung thành với chủ nhân mới.

Nhưng đột nhiên Masamune cảm thấy trong linh hồn của mình, [Hạt giống] từ Baphomet - nguồn gốc của quyền năng [Ma Thuật chi Vương] hơi lay động.

Theo bản năng, hắn rút ra [kiếm Kusanagi], chạm nhẹ thân kiếm đen ngòm vào từng đôi bàn tay của các vị thủ lĩnh.

Ánh mắt bọn hắn loé lên kinh ngạc.

“Ta chấp nhận [Lời thề trung thành (Oath of Fealty)] của các ngươi. Từ ngày hôm nay, các ngươi là [Kỵ sĩ] của ta.”

Theo lời nói của hắn, ma lực mạnh mẽ gấp mấy lần các Thí Thần Giả khác bốc lên. Sàn nhà nứt ra, trần nhà rung động, đèn treo tường lắc lư, bụi đất rơi xuống - Ngoại trừ công chúa Alice cùng Salvatore Doni, các thành viên khác trong phòng đều cảm thấy ngạt thở choáng váng.

Vài nhân viên khách sạn đang đứng ở góc xa còn trực tiếp ngã xuống ngất đi, dòng máu đỏ thắm từ mũi và miệng chảy ra.

Sau đó, bảy vị thủ lĩnh của Seven Sister cảm nhận được ma lực vậy mà tràn vào trong thân thể của bọn hắn.

Paolo Blandelli phát hiện thân thể của mình được cường hoá mạnh hơn một chút, ma lực cũng có tăng trưởng gần 10%.

— Đây đã là vô cùng khủng khiếp. Bọn hắn đều là những nhân vật đỉnh cao nhất của thế giới dưới chân các Thí Thần Giả, mỗi bước tiến xa hơn đều vô cùng khó khăn.

“... Ma lực này cũng thật là đáng sợ.” Salvatore Doni bình luận. “Mạnh hơn ta nhiều. Thậm chí vị Võ Hiệp Vương hoặc Hầu Tước kia cũng còn kém xa.”

Căn phòng ngừng rung động.

Andrea Rivera chống tay đứng dậy thở dốc, phủi phủi bụi bặm trên quần áo. Không kịp quan tâm đến bộ tóc gọn gàng giờ như tổ chim trên đầu, hắn sợ hãi hỏi Salvatore Doni:

“Doni, vừa rồi là sao?”

“Ai biết.” Kiếm chi Vương nhún vai.

Ở bên cạnh, công chúa Alice suy ngẫm hồi lâu, sau đó đưa ra câu trả lời:

“Quyền năng đầu tiên của Masamune đến từ [Baphomet]. Trong thần thoại, Baphomet không chỉ là Thần của ma thuật, mà đồng thời còn là Thần của Ma Nữ và... Kỵ sĩ Dòng Đền (Knight Templar).”

Andrea Rivera nhíu mày.

“Seven Sisters là bảy tổ chức ma thuật được sinh ra từ tàn dư của các Kỵ sĩ Dòng Đền. Ý công chúa là đây là [quyền năng] của Ma Thuật Vương?”

“Không.”

Công chúa Alice mỉm cười lắc đầu.

Đây không phải là [quyền năng] của Thí Thần Giả, mà có lẽ là phản ứng đặc biệt từ thân phận [Thần Linh] của Masamune.

Thanh niên tóc đen cũng đoán ra điều đó, dở khóc dở cười nhìn bảy vị thủ lĩnh đang nhìn mình bằng đôi mắt loé sáng.

Thủ lĩnh của Old Dame - Một trong hai Đại Kỵ Sĩ mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi ở Italy, mang danh hiệu Saint Pintoricchio trầm giọng:

“Cảm ơn ngài, Ma Thuật Vương!”

Vì hắn là một trong hai Đại Kỵ Sĩ mạnh nhất của thế hệ trẻ tuổi, vượt qua cả Erica và Liliana, nên hắn mới có thể cảm nhận được tăng trưởng vượt bậc trong sức mạnh của mình.×

— QUẢNG CÁO —

Ở thế giới nguy hiểm này, sức mạnh chính là yếu tố quan trọng nhất để sống sót.

Những người lãnh đạo Seven Sister đột nhiên cảm thấy thần phục với vị Ma Thuật Vương này... Hình như là không có gì không tốt.

Nhìn xem - Mạnh mẽ, có trí óc, là phu quân của một vị Thí Thần Giả lâu năm khác, có kiến thức ma thuật kinh người, ma lực khủng bố hơn các Thí Thần Giả bình thường nhiều...

.... Không phải là không có gì không tốt, mà là quá tốt rồi?

...

Sau khi đuổi đi bại khuyển tóc vàng cùng quản gia của hắn, Masamune thoải mái nằm xuống chiếc ghế dài trong phòng tiếp đón của khách sạn.

Lười biếng tận hưởng mát xa đầu từ đôi bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Công Chúa, thanh niên tóc đen mở một bên mắt nhìn hai người còn lại trong căn phòng.

“Thế nào? Còn có việc gì?”

Trong mắt hắn, người đàn ông tầm ba mươi tuổi, tự xưng là [Saint Pirocchio] dẫn theo một lão già khoảng sáu mươi tuổi quỳ một chân xuống.

“Bẩm Vương!” Pirocchio chần chừ. “Làm phiền ngài trước khi ngài nghỉ ngơi quả thật là một hành động sai trái, nhưng ta thiết nghĩ ngài có lẽ nên lắng nghe những gì Zamparini cần bẩm báo.”

“Nói đi.”

Thủ lĩnh của Old Dame nhường bước cho lão già sau lưng.

Theo lời nói của hắn, một lát sau Masamune cũng hiểu chuyện gì xảy ra.

Tại Italy đương nhiên không chỉ có bảy tổ chức ma thuật. Seven Sisters là bảy tổ chức ma thuật lớn nhất và quyền lực nhất, nhưng đồng thời vẫn có những tổ chức ma thuật nhỏ hơn tồn tại.

Mà lão già có tên Walter Zamparini này là thủ lĩnh của một trong số đó. Dưới quyền của hắn là Panormos, tổ chức ma thuật kiêm gia đình mafia hoạt động tại Sicily, lần này nghe đồn có Vương xuất hiện liền đến đây cầu xin giúp đỡ.

Hắn tin rằng có Dị Thần đang làm loạn Sicily.

Câu chuyện chỉ đơn giản là vài ngày vừa rồi cư dân của Sicily đều gặp cùng một cơn ác mộng.

Tất cả cư dân của Sicily đều không thể nhớ được nội dung của cơn ác mộng đó, nhưng khi tỉnh dậy vẫn có thể nhớ được cảm giác sợ hãi vô bờ bến, cùng với hình ảnh một hồ nước dưới ánh trăng.

Đồng thời, bọn hắn còn có thể nhớ được hai cái tên: [Thung lũng Severn] cùng [Brichester].

— Đương nhiên là câu chuyện không dừng lại ở đó. Sau khi lục tìm lại tất cả những tài liệu cổ xưa, Walter Zamparini phát hiện có một tờ giấy ố vàng nhắc đến cái tên [Brichester] như một khu vực của Anh Quốc.

Vì vậy vào ngày hôm qua, lão già Zamparini này còn cử vị Đại Kỵ Sĩ duy nhất dưới quyền mình sang Anh Quốc để dò xét.

“Hắn chết rồi?”

“Vâng, thưa Vương.”

Dù Masamune hoàn toàn không thèm nhìn hắn, nhưng áp lực vô hình trong không khí vẫn luôn nhắc nhở Zamparini rằng hắn có thể đi gặp Đại Kỵ Sĩ của mình bất kỳ lúc nào.

“Hắn chỉ kịp nói qua điện thoại rằng Brichester nằm trong hạt Gloucestershire, trước khi ta nghe thấy... các âm thanh, giống như là hắn bị vật gì đó cắt đứt cổ họng. Cảm giác nguy hiểm khiến ta ngay lập tức ngắt điện thoại.”

Walter cúi sâu đầu nói.

Ở bên cạnh, thủ lĩnh Old Dame bình luận:

“... Bẩm Vương, sức mạnh đó rất có thể là của [Dị Thần].”

Nhưng Masamune không phản ứng với lời nói của hắn.

Gương mặt của thanh niên tóc đen rất quái dị, giống như rất mệt mỏi, lại có vẻ hơi muốn cười. Chỉ có công chúa Alice có thể nghe được tiếng nói nhỏ của hắn.

“... Lại nữa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.