Ở trung tâm thành phố Cagliari, Erica Blandelli đứng trên tầng thượng của toà nhà cao tầng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía bờ biển.
Từng tia sấm chớp mãnh liệt đánh xuống bị ngăn cản bởi lớp màng vô hình trên không trung, không gian rung động kẽo kẹt, bầu trời u ám bị rạch xé tan hoang như cảnh tượng của tận thế.
Mái tóc vàng của thiếu nữ tung bay trong cơn gió mãnh liệt, bộ lễ phục đỏ thắm phấp phới, lại càng tôn lên thân hình nảy nở mà tinh tế của vị Đại kỵ Sĩ mới chỉ có mười sáu tuổi này.
“Erica... Ngươi có lẽ nên phụ trách bảo vệ khu vực ngoại ô, ở trung tâm thành phố đã có chúng ta rồi.”
Paolo Blandelli lo lắng nói với cháu gái mình.
Dòng họ Blandelli dù là danh gia vọng tộc trong thế giới ma thuật, nhưng khổ nỗi nhân tài điêu linh - Đến thế hệ này chỉ còn Erica là người thừa kế duy nhất của dòng họ. Vị thủ lĩnh hiện tại của Copper-Black Cross cũng không muốn đánh cược sinh mạng của người thân duy nhất còn lại trên đời, đặc biệt là khi kinh nghiệm nói cho hắn biết nơi trung tâm thành phố như thế này sẽ luôn là địa điểm bị “chiếu cố đặc biệt” bởi các Dị Thần.
“Vương vẫn đang anh dũng chiến đấu, ta không thể rời bỏ hắn, thưa chú...”
Không quay đầu lại, thiếu nữ vẫn kiên quyết nắm vững lấy thanh ma kiếm yêu quý của mình, lấy bàn tay khẽ vuốt vài lọn tóc mai tán loạn bên tai.
Động tác này thường là một trong những động tác thể hiện rõ nét nhất mị lực của một người phụ nữ, mà thiếu nữ vừa mới trải qua [nhân sự] thực hiện nó lại càng có một loại phong vị đặc biệt, xen lẫn giữa ngây ngô cùng thành thục nhưng tràn đầy mị lực.
“...Trên mọi ý nghĩa đều không thể rời bỏ hắn.”
Bàn tay trái nhẹ chạm vào phần bụng của mình, cảm nhận năng lượng nóng bỏng như vẫn còn lưu lại từ tối qua, thiếu nữ biết rằng chỉ cần mình [kích hoạt] món quà mà thanh niên tóc đen trao tặng là nàng có thể ngay lập tức thu được sức mạnh vượt qua tưởng tượng của mình trước kia.
Paolo Blandelli cũng một thời từng là lão thủ của tình trường, hắn đương nhiên có thể nhận ra thay đổi của cháu gái mình - Trên thực tế các vị thủ lĩnh của Seven Sisters không có ai là “thiếu kinh nghiệm sống”, dòng máu lãng mạn của người Ý chảy xuôi trong huyết quản khiến bọn hắn đều từng trải qua một đoạn giai thoại đầy náo nhiệt.
Vì vậy, ánh mắt của các vị thủ lĩnh Seven Sisters ở cách đó không xa đều mang theo một loại ý vị nào đó đầy thâm trường....
Nếu như không phải đang bận rộn dùng toàn lực để duy trì lấy kết giới bảo vệ thành phố, có lẽ bọn hắn cũng đã bắt đầu nói gần nói xa để định hướng cho [Diavolo Rosso] thu hút được nhiều sự chú ý từ Ma Vương hơn.
Paolo Blandelli nhức đầu xoa trán, sau đó lại thở dài. Hắn thực sự không muốn cháu gái mình dính líu vào Thí Thần Giả, nhưng cũng đã sớm lường trước được điều này sẽ xảy ra. Đúng hơn là đến thời gian này mới xảy ra đã là một điều ngạc nhiên đầy bất ngờ.
“Như vậy thì ngươi càng phải trân quý an toàn của chính mình, Erica!” Hắn có chút bực bội nhìn về phía xa, nơi có thể lờ mờ nhìn thấy hàng đàn sa số các sinh vật đang chiến đấu với nhau. “Nếu như ngươi bị thương, Seven Sisters lại có mặt mũi nào để trả lời khiển trách của Vương?!”
Thiếu nữ tóc vàng nở nụ cười. Nàng vừa định nói gì, nhưng bỗng nhiên chấn động rất nhỏ từ lòng bàn chân truyền đến cắt đứt lời nàng.
“Đây là...”
“Động đất?!”
“Không! Chấn động đang tăng mạnh! Có thể là sinh vật, thậm chí là Thần Thú cỡ lớn!”
Các vị thủ lĩnh của Seven Sisters đồng loạt biến sắc.
Trong trạng thái bình thường, bọn hắn cũng không quá sợ hãi một Thần Thú - Thân là các nhân vật ở đỉnh điểm của thế giới ma thuật, chỉ cần ba bốn người trong bọn hắn cùng liên thủ thì dù không thể đánh bại Thần Thú nhưng cũng có thể ngăn chặn nó.
Đáng tiếc là sấm chớp trên bầu trời vẫn đang không ngừng đánh xuống, bọn hắn đã đang dùng toàn lực để duy trì kết giới này.
Trong lúc các vị thủ lĩnh dự định triệt để từ bỏ kết giới cùng thành phố Cagliari, bảo vệ Erica rời khỏi đảo Sardinia, đột nhiên giọng nói thanh thoát êm tai của thiếu nữ lại vang lên:
“Mời các vị tiếp tục giữ vững cương vị! Thần Thú để ta xử lý!”
Ở cuối tầm mắt, bóng hình của lợn rừng đã mơ hồ xuất hiện. Chỉ cần nhìn từ xa, Paolo Blandelli đã có thể dự tính chiều cao của nó rất có thể lên đến hơn năm mươi mét, sức mạnh càng không cần phải nói.
“Đây không phải là lúc để cậy mạnh, Erica!” Paolo Blandelli trầm giọng, nặng nề khiển trách cháu gái của mình. “Dù là chúng ta cũng không dám nói có thể một đối một với Thần Thú, làm sao ngươi lại có thể xử lý được nó?!”
“Nếu như là trước kia đương nhiên là không thể. Chẳng qua bây giờ...”
Erica nở nụ cười xinh đẹp tự tin, đôi mắt lấp lóe sáng ngời. Suy nghĩ của thiếu nữ chìm sâu vào trong tâm trí, tiếp nhận lấy [ấn ký] được lưu lại trên cơ thể, sau đó nhẹ nhàng kích hoạt nó.
Nụ hoa hồng ở giữa hình trái tim đột nhiên nở rộ, toàn bộ hình xăm như sống dậy, màu đỏ hồng diễm lệ ẩn giấu dưới lớp lễ phục đỏ bắt đầu sáng lên.
Trong ánh mắt ngạc nhiên giật mình của Paolo Blandelli cùng các vị thủ lĩnh Seven Sisters, ma lực của Erica dâng cao theo tốc độ chóng mặt, cuối cùng đạt đến mức độ vượt qua bọn hắn năm sau s lần.
Mị lực trên người của thiếu nữ cũng tăng mạnh, nếu như vài giây trước Erica còn là một vị Đại Kỵ Sĩ tràn đầy nghiêm túc mà chính nghĩa, bây giờ lại giống như là một Mị Ma không ngừng quyến rũ kẻ khác sa đọa - Mặc dù Mị ma này sẽ chỉ có thể vĩnh viễn thần phục với một [người].
Mặc kệ để cho ngọn lửa nóng rực tiếp tục lan tràn khắp cơ thể, đầu óc của Erica lại thanh tỉnh chưa từng có.
“... Bây giờ ta đã có sức mạnh của Vương ban tặng!”
Nhún nhẹ bàn chân, thân hình của Erica hóa thành một viên đạn pháo phóng thẳng lên trời cao.
...
Cảm giác choáng váng lại một lần nữa ập đến với Verethragna.
Tiếp tục sử dụng sức mạnh từ hóa thân [Chiến sĩ], Quân Thần Ba Tư tay cầm thanh kiếm làm bởi ánh sáng vàng vung vẩy, mỗi khi lưỡi kiếm vụt qua là lại có hàng trăm sinh vật hình dáng kỳ dị với làn da xám đẫm bị đốt cháy, kêu gào thảm thiết biến mất.
Verethragna chống lại cảm giác buồn ngủ ngày càng mãnh liệt, đến mức khiến hắn không dám chuyển đổi [hóa thân] của mình. Trong khoảnh khắc khi hắn chuyển đổi [hóa thân], lực lượng tinh thần như biển cả bao la của các sinh vật với số lượng không thể đếm được này sẽ nhấn chìm hắn vào trong giấc ngủ.
Hắn không ngu xuẩn đến mức muốn rơi vào trong mư kế của kẻ địch.
“Quân Thần a... Tại sao không sử dụng hóa thân [Gió bão] của ngươi? Hoặc là hóa thân [Diều hâu], dùng [thần tốc] để tấn công ta đây? Ma lực của ta đã cạn kiệt, đây chính là cơ hội duy nhất của ngươi, Verethragna!”
Thanh niên tóc đen giọng đầy trào phúng, tiêu sái vung vẩy gậy pháp sư, hòn đá thạch anh được đính ở đầu gậy phản chiếu ánh sáng tím trên không trung.
Gương mặt của hắn hơi xám trắng do mất quá nhiều ma lực, nhưng nụ cười ở khóe miệng dù thế nào cũng không thể che giấu được.
Quyền năng [Ma Thuật chi Vương] của Masamune vẫn đang trong trạng thái bị phong ấn, dẫn đến việc hắn không thể nhận được hồi phục ma lực từ khu vực xung quanh. Hắn cũng mất đi kiểm soát với ma lực trong phạm vi bán kính 10 km, mà hậu quả chính là [Không Tưởng Hiện Thực Hóa] ăn hết lượng ma lực gấp mấy lần Thí Thần Giả khác của hắn chỉ trong thời gian ngắn.
Nhưng cũng không sao, vì các Thợ Săn từ Bên Ngoài cũng đã để Verethragna rơi vào trong bẫy.
Ngôi thần điện đen đã tan biến do không còn được ma lực duy trì, các binh đoàn được triệu hồi bởi [Vua Tinh Linh] cũng không còn được bổ sung quân lực, nhưng thân là chủ nhân của [Dimensional Horror] - Địa vị được một vị Tà Thần trao tặng, Masamune vẫn hoàn toàn có thể triệu hồi chúng đến tiếp tục ngăn cản Verethragna.
Dù chắc chắn các Dimensional Horror sẽ không thể làm tổn thương vật lý tới Quân Thần Ba Tư, thậm chí cũng không thể [kiểm soát] được hắn, nhưng chỉ cần khiến vị Quân Thần chìm vào giâc ngủ một tích tắc là đủ rồi.
Đột nhiên, Masamune cùng Verethragna đồng thời có cảm ứng quay đầu nhìn về phía thành phố ở cuối tầm mắt. Nụ cười trên gương mặt Masamune càng rực rỡ hơn, còn Quân Thần đột nhiên bị biến cố khiến cho buông lỏng tâm thần trong giây lát.
“[Lợn rừng] bị --??”
“Làm rất tốt, Erica!”
Sơ hở trong tâm linh bị lợi dụng đén mức tận cùng, Verethragna không khống chế được nhắm mắt lại trong giây lát.
Mà chỉ đợi lúc đó, Masamune dùng ra toàn bộ lượng ma lực ít ỏi còn sót lại trong thân thể, khởi động một trong 72 phép Địa Sát:
“Yểm Đào!”
- --- Mạng lưới tâm linh kết nối.
- --- Ác mộng xây dựng hoàn thành.
Verethragna mạnh mẽ mở đôi mắt ra. Trong khoảnh khắc thất thần, hắn đã ngay lập tức cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt, nhưng vẫn là đã quá muộn.
Không gian bốn phía bị bao phủ bởi một màu đen thuần túy.
Không có ánh sáng, khong có sự sống, sinh vật cùng âm thanh, hoàn toàn [không có gì cả].
Cơ thể tụ lực sẵn sàng đối phó với mọi tình huống, thần lực dồi dào sôi trào mãnh liệt, vòng quay sau lưng cũng liên tục xoay tròn với tốc độ cao - Quân Thần Ba Tư lấy hết tinh thần chuẩn bị đối phó với nguy hiểm sẽ gặp phải.
Nhưng chờ đợi hồi lâu, đối mặt với Verethragna vẫn chỉ là bóng đêm vô tận.
“Thí Thần Giả?!”
Quân Thần nheo nheo mắt, thử hô to. Âm thanh của hắn vang vào trong tai, nhưng cảm giác nhạy bén lại khiến Quân Thần có thể cảm nhận được âm thanh cũng chỉ lan truyền cự ly gần mười mét trước khi hoàn toàn biến mất.
- - Cảm giác lạnh sống lưng bắt đầu bốc lên.
“Ha ha ha..... Đây là sợ hãi sao? Thật là mới lạ....”
Quân Thần bắt đầu cất bước trong màn đêm.