“Ầm!!”
Giữa quang cảnh bừng sáng rồi lại chập tối bởi vô vàn pháo hoa không ngừng trên bầu tời, một căn nhà lại không may là vật kế tiếp bị hi sinh trong cuộc chiến giữa các vị Thí Thần Giả.
Lớp tường dày bê tông cốt thép được nhân loại mất vài nghìn năm mới có thể nghiên cứu ra để chắn gió chắn mưa một cách vững vàng bị chọc thủng như là một tờ giấy mỏng, người khổng lồ cao vài mét màu vàng dùng thân thể đập tan căn nhà, cánh tay vung vẩy cố gắng bắt lấy vật gì đó trong không khí.
Nhưng vẫn vô dụng.
Dù hắn là hóa thân của các Kim Cương Lực Sĩ bảo vệ Thiên Bộ trong Phật giáo, sức mạnh của hắn cũng chỉ tập trung vào thân thể cùng khả năng kháng đòn chứ không phải là tốc độ. Mà để có thể bắt lại được một vị Thí Thần Giả, đặc biệt còn là vị Thí Thần Giả nổi tiếng với tốc độ như Hoàng Tử Đen là điều không thể.
Tia chớp đen lóe lên, không biết từ lúc nào Alexander Gascoigne đã giẫm một chân lên sau gáy của Kim Cương Lực Sĩ, gương mặt trầm tĩnh mà nghiêm nghị. Đôi mắt đen thẳm của hắn phản chiếu lấy ánh lửa bập bùng đang dần nuốt lấy cả thành phố, miệng lại phát ra âm thanh rất nhẹ.
“Khởi động.”
Mặt đất dưới chân Kim Cương Lực Sĩ đổi màu.
Nếu như lúc trước nơi đó còn là mặt đường lớn, thì bây giờ một hình bán cầu lại xuất hiện bao phủ lấy thân thể của Kim Cương Lực Sĩ. Từ bên ngoài nhìn vào, dường như bán cầu này có khả năng hút lấy và bẻ cong tất cả ánh sáng, khiến người bên ngoài không nhìn được chuyện gì đang xảy ra bên trong.
- - Giống hệt như là một lỗ đen thu nhỏ.
Hình bán cầu thu nhỏ lại với tốc độ cực nhanh, đường kính từ hơn hai mươi mét giảm về mười mét, sau đó lại chỉ còn lại năm mét trong vòng không đến ba mươi giây. Cuối cùng, nó hoàn toàn biến mất, mà kèm theo đó cũng biến mất chính là Kim Cương Lực Sĩ được quyền năng của Luo Hao triệu hồi ra.
Chỉ để lại Hoàng Tử Đen đứng bên cạnh một hố tròn sâu hoắm trên mặt đất, trên mặt cũng không có bất kỳ cảm xúc vui sướng gì... Hắn biết khó khăn thực sự vẫn chưa đến.
“Ồ? Quyền năng này thật thú vị.... [Tham lam]?”
“Võ Hiệp Vương quả thật rất tinh mắt.”
Không cần quay đầu lại sau, Hoàng Tử Đen cũng biết Võ Hiệp Vương đã xuất hiện sau lưng của mình.
Giọng nói thanh nhã mà cao ngạo của nữ giáo chủ vẫn tiếp tục, dường như nàng thậm chí còn không thèm quan tâm đến việc chiến đấu cùng hắn.
“Như vậy thì đây là quyền năng mà ngươi có được khi đánh bại [Behemoth]? Thật là vô dụng.”
Từ trong góc độ mà nữ giáo chủ không thể nhìn thấy được, Hoàng Tử Đen dần nheo mắt lại. Hắn vẫn tiếp tục giữ nguyên âm điệu của giọng nói, nhưng trong âm thầm lại chuẩn bị sẵn sàng tiếp tục sử dụng [Black Lightning].
— QUẢNG CÁO —
“Võ Hiệp Vương ngài thân là vị Thí Thần Giả đầu tiên xuất hiện trong thời đại này, vậy mà cũng chú ý tới tin tức của ta? Ta còn tưởng rằng với sự kiêu ngạo của ngài thì sẽ không thèm chú ý tới các [hậu bối] như chúng ta...”
“Vốn là như vậy. Mặc dù ngươi cùng tên hậu bối tóc vàng kia có thể sống sót được vài chiêu dưới tay ta, nhưng cũng không xứng để ta phải đi nhớ thông tin của các ngươi - nhưng ai bảo trận chiến này rất quan trọng cho đại kế của phu quân ta đâu?”
Luo Hao cười nhẹ, ống tay áo Haori vẫn tiếp tục tung bay nhẹ nhàng.
“Đã nhìn ra chưa, Thí Thần Giả của Anh Quốc?”
“... Đã nhìn ra rồi.”
Giọng nói của Hoàng Tử Đen lúc này lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Hắn quay người lại, nhìn vào vị Thí Thần Giả có bề ngoài như thiếu nữ, nhưng lại nổi tiếng toàn thế giới ma thuật về sự tàn nhẫn cùng bạo ngược độc tài này:
“... Không hổ là [Ma thuật] Vương... Các ngươi vậy mà có thể hoàn thành một ma thuật lớn đến mức bao phủ toàn bộ thành phố, ngăn cách toàn bộ chúng ta khỏi thế giới bên ngoài.”
Hắn tự giễu cười nói.
“Nếu như chỉ đối mặt với Hầu Tước hay Kiếm chi Vương, điều này là hoàn toàn không cần thiết, bọn hắn chắc chắn sẽ không chạy trốn. Như vậy cái bẫy này là nhằm vào ta?”
“Không tệ.” Luo Hao nhẹ nhàng nâng lên chiếc nhẫn trên ngón tay áp út, dùng ngón trỏ của bàn tay còn lại mân mê trong chốc lát, gương mặt lại tiếp tục nở nụ cười xinh đẹp. “Nhưng có điều... Đây đúng là cạm bẫy nhằm vào tất cả các ngươi. Dù sao nếu như bị đối mặt với nguy hiểm tính mạng, ai cũng sẽ có bản năng chạy trốn -- Không phải sao?”
Alexander Gascoigne biến sắc.
Lời này của Võ Hiệp Vương bại lộ rất nhiều thông tin. Nhưng quan trọng nhất có lẽ là đã bại lộ mục đích của hai vị Thí Thần Giả đầu tiên xuất hiện trong thời kỳ này --- Vì một lý do nào đó, bọn hắn muốn giết chết các Thí Thần Giả khác!!
“Như vậy các ngươi đã sớm biết ta là người bày mưu ở Anh Quốc?!”
Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi đặt câu hỏi.
“Đúng vậy a..”
“Vậy thì tại sa--”
— QUẢNG CÁO —
Không nói dứt lời, thân hình của Alexander Gascoigne đã hóa thành tia chớp đen, tiếp tục biến mất trong không khí.
“... Bản năng cũng rất nhạy cảm. Không tệ.”
Nữ giáo chủ tản đi lực lượng đã dần tụ tập trong đôi bàn tay của mình đi, tiếp tục ung dung bước vào trong màn đêm, dạo bước tìm kiếm vị Thí Thần Giả trẻ tuổi của Anh Quốc.
Hắn đã sớm như cua trong rọ... không thể thoát được.
...
Nếu có thể, Alexander Gascoigne cũng không muốn chạy trốn. Nhưng đáng tiếc, hắn không hề lỗ mãng hay là có vấn đề như các vị đồng loại khác của mình - Hoàng Tử Đen vẫn luôn rất giỏi dùng não, nên hắn biết chắc mình không phải là đối thủ của một vị Thí Thần Giả đã sống gần hai trăm năm, thậm chí hung danh còn mơ hồ vượt qua Hầu Tước một chút.
Mặt khác... Hắn cũng không am hiểu chiến đấu chính diện. Nếu như cho Hoàng Tử Đen thời gian để chuẩn bị chiến trường, hắn thậm chí có đủ tự tin để một mình cầm chân cả hai vị Thí Thần Giả ở Châu Á một thời gian dài, nhưng tình huống này lại không cho phép hắn làm như vậy.
“Cần phải tìm được Voban!”
Vừa thầm nghĩ trong lòng, Alexander Gascoine xuất hiện từ tia chớp đen trong nháy mắt đã xuyên qua cả thành phố, sau đó xoay người ẩn nấp vào trong một căn nhà bên đường. Liếc nhìn chiếc điện thoại trên tay, xác nhận rằng trên điện thoại vẫn có đủ vạch sóng, hắn mới nhanh chóng ấn lấy một chuỗi dãy số.
Điện thoại gần như bắt máy ngay lập tức.
“Alex?!”
“Iceman. Nghe ta -- ngay lập tức liên hệ với người của chúng ta ở phía ch-”
“Alex!! Chúng ta cần sự giúp đỡ của ngươi!” Không chờ Hoàng Tử Đen hoàn thành câu nói, tiếng nhốn nháo cùng âm thanh lo lắng của Iceman đã làm hắn sững sờ.
“[Hiền Nhân Nghị Hội] bị điên rồi! Bọn hắn thực hiện một loại [Đại ma thuật] nào đó, triệu hồi một đám quái vật kinh tởm tấn công vào căn cứ của chúng ta!!”
“Căn cứ?!” Con ngươi của vị Thí Thần Giả từ Anh Quốc thu nhỏ lại. “Ý ngươi là...”
“Số 10 phố Downing!! Bọn hắn đang tấn công cả chúng ta lẫn người bình thường cùng quân đội!!”
- - Royal Arsenal là một đám ô hợp.
— QUẢNG CÁO —
Không giống như kẻ thù [Hiền Nhân Nghị Hội] chỉ cho phép những người đứng đầu trong các lĩnh vực gia nhập, bọn hắn không có bất kỳ một yêu cầu nào đối với những kẻ muốn có được sử che chở của [Hoàng Tử Đen].
Đạo tặc, tội phạm, nhà thám hiểm, nhà nghiên cứu,... Tất cả các thành phần của một xã hội thu nhỏ đều có thể được tìm thấy trong hàng ngũ của Royal Arsenal. Chỉ có hai điều duy nhất trói buộc tất cả bọn hắn với tổ chức kỳ lạ này: Lòng căm thù với [Hiền Nhân Nghị Hội] cùng [Hoàng Tử Đen].
Nhưng ngược lại, chính vì vậy nên bọn hắn mới là tổ chức ma thuật vô cùng đặc biệt. Toàn bộ cả tổ chức gần như không có [Tổng bộ], vì [Hoàng Tử Đen] chính là [Tổng bộ] của bọn hắn.... Cho tới khi bọn hắn đạt thành thỏa thuận với chính phủ Anh Quốc.
Các thành viên chủ chốt của Royal Arsenal hiện nay đều đang tạm trú tại số 10 phố Downing - trung tâm quyền lực của toàn bộ nước Anh - để có thể tìm kiếm các thành viên của Hiền Nhân Nghị Hội và các kẻ địch khác của Alexander Gascoigne. Nếu như bọn hắn bị Hiền Nhân Nghị Hội xử lý, không nói đến tác động kinh khủng lên sự ổn định về kinh tế, chính trị cùng xã hội, toàn bộ Royal Arsenal cũng sẽ trở thành rắn mất đầu.
“Lập tức rút lui! Có điều gì đó không ổn, ưu tiên bảo toàn tính mạng là cao nhất!”
“Chúng ta đang cố gắng! Nhưng Alec, Bạch Công Chúa là người đang chủ trì cuộc tấn công!! Công chúa Alice đang trực tiếp ra lệnh cho bọn quái vật đó!!”
Bàn tay do dùng sức quá mức nên gân cũng hơi nổi lên, giọng nói của hắn lại không có bất kỳ rung động nào.
“Mặc kệ bọn hắn -- Rút lui!”
Sau đó trong lòng của hắn đột nhiên có cảm ứng, ngẩng đầu lên.
Buổi biểu diễn pháo hoa dường như đã dần đến hồi kết thúc, tần suất cùng cường độ của các vụ nổ do ma lực gây ra càng ngày càng yếu đi. Nhưng lốm đốm vẫn có thể thấy được các loại ma thuật nhiều màu sắc lẻ tẻ phóng lên từ các góc trong thành phố, mà mỹ nhân ngư ở trên không trung quơ múa vũ khí cũng ngày càng chậm rãi.
Mà lúc này, đám mây đen lại bị xé mở.
Một sinh vật thần thoại với sải cánh bao phủ toàn bộ tầm nhìn, nhìn qua giống như một loài chim khổng lồ với bộ lông màu vàng xuất hiện từ trong tầng mây, lấy tốc độ mà mắt thường không thể phản ứng kịp vồ xuống.
Động tác của mỹ nhân ngư là quá chậm, khiến cho con chim khổng lồ chỉ mất vài giây để trực tiếp xé nát lấy thân thể của nó, trước khi một lần nữa biến thành các hạt cát vàng tan biến.
“... Võ Hiệp Vương.”
Sắc mặt của Hoàng Tử Đen càng trở nên khó coi hơn.