Tà Thần Thực Tập Sinh Tại Thế Giới Giả Tưởng

Chương 27: Chương 27: Hôn lễ




Chiếc thuyền hạ xuống sườn núi, thanh niên cùng thiếu nữ bước lên chiếc thảm đỏ được phủ đầy hoa dẫn đến điểm cao nhất của Đại Hán Dương.

Masamune bước đi phía trước, nắm tay dắt Luo Hao giáo chủ theo sau, mà nữ giáo chủ cũng hiếm hoi không có phản đối hành động của hắn.

Hai năm nay, loại hành động này giữa hai người thực sự có thể nói là không nhiều - Nữ giáo chủ hơi thiếu một chút thường thức giữa nam nữ, không biết thế nào là “giữ ý” với hắn, nhưng lễ nghi nặng nề lại khiến nàng rất để tâm vào những chuyện vụn vặt.

Nhìn thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc đen như tơ lụa đang đi đằng sau lưng hắn, Tokoyogi Masamune mở lời.

“Thật xin lỗi, ta cũng không định tổ chức theo [Tam Thư Lục Lễ]. Cách làm đó cũng không phù hợp với chúng ta.”

Tam Thư Lục Lễ là phương pháp tổ chức đám cưới truyền thống, với [Lục Lễ] là sáu bước truyền thống để tổ chức đám cưới: Ngỏ lời cầu hôn, xem ngày sinh và tên, xem bói toán, gửi quà cưới đến nhà gái, chọn ngày tổ chức đám cưới và đón dâu.

Nếu tổ chức đám cưới theo [Lục Lễ], đám cưới sẽ được đại diện bởi cha mẹ của nhà trai cùng nhà gái, cô dâu cùng chú rể không có quá nhiều quyết định trong việc tổ chức đám cưới của mình.

Đương nhiên điều đó không áp dụng cho hai vị Đại Ma Vương.

“Ngươi làm vậy mới đúng, gia tộc Luo là cái thá gì mà dám đại diện Luo Hao ta? Còn ngươi… Ngươi mà có người thân thì bản giáo chủ mới ngạc nhiên.”

“Cảm ơn giáo chủ cô nương đã ủng hộ ~”

Cùng thanh niên bước trên thảm đỏ, vòng qua một đoạn sườn núi, đập vào mắt Luo Hao là cảnh tượng nơi đỉnh núi.

Hàng loạt các vòng hoa mẫu đơn xen kẽ màu đỏ trắng được đặt phủ đầy mặt đất, chỉ để lại một khoảng trống tròn duy nhất ở chính giữa trung tâm.

Ở đó, một chiếc bàn đá đặt hướng về phía hoàng hôn, trên mặt bàn là hai chiếc ly rượu nhỏ.

“... Ngươi chuyển bàn đá chúng ta uống trà từ Ngũ Ngục Thánh Giáo tới đây?”

“Đúng vậy.” Masamune giải thích: “Ta cảm thấy không có ai xứng làm [Người chứng giám] cho chúng ta, vậy thì lấy trời đất làm chứng, lấy bàn trà làm [nhân chứng], không phải là rất không tệ sao?”

Bàn tay đang nắm lấy thanh niên tóc đen của Luo Hao hơi siết chặt.

Đâu chỉ là không tệ. Thậm chí, phải nói như vậy mới là hợp ý của nàng.

Luo Hao là Ma Giáo Giáo Chủ - Nàng coi trời bằng vung, coi thường thuộc hạ, càng coi thường “người bình thường”. Theo cái nhìn của Luo Hao, trong hàng tỷ người trên thế giới cũng không có kẻ nào có thể sánh ngang với nàng… Có lẽ bây giờ có một cái.

Vì vậy, hôn lễ của nàng không có ai xứng làm [người chứng giám].

Tay phải tiếp tục dắt thiếu nữ về phía bàn đá, Masamune gảy nhẹ ngón trỏ cùng ngón giữa trong không khí, ánh sáng của ma thuật lấp lóe trên đầu ngón tay hắn.

Bỗng có một cơn gió xuất hiện trên đỉnh núi, thổi bay tất cả các cánh hoa đỏ trắng đang trải đầy mặt đất, sau đó lại cuốn chúng lả tả rơi xuống xung quanh Luo Hao cùng Masamune.

Giống như là lạc vào trong biển hoa.

“Phó giáo chủ, tổ chức hôn lễ thì có liên quan gì đến chuyện Tà Thần sắp tấn công?”

“Giáo chủ cô nương lúc này mới hỏi thì không phải là đang phá bầu không khí sao… Ta còn tưởng việc nghĩ ra “mưa hoa” sẽ khiến cô nương cảm động bất ngờ.”

“Khi ta mới nhậm chức giáo chủ Thánh Giáo, đám Phương Sĩ trong giáo cũng đã làm như vậy nhiều lần.”

“Sau đó?”

“Bọn hắn đều bị ta giết sạch.” Luo Hao nói, ngữ khí vẫn lạnh lẽo như băng. “Lãng phí tài nguyên, còn khiến thế nhân cho rằng Luo Hao ta có tâm tính nữ nhi, tội đáng chết.”

Nhưng mà giáo chủ cô nương rõ ràng có a.

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?”

×— QUẢNG CÁO —

Thanh niên tóc đen quay đầu, trên mặt lộ vẻ lúng túng.

“Ách… Không, không có. Lần sau ta sẽ chú ý.”

“Không cần. Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, phó giáo chủ.”

“... Tà Thần sắp tấn công, giáo chủ cô nương.” Masamune nở nụ cười: “Ta tự tin chúng ta có thể chiến thắng bọn chúng, nhưng ai biết chuyện gì có thể xảy ra?”

“Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ thua?”

“Không. Ta nghĩ chúng ta sẽ thắng, nhưng ta cũng muốn cưới cô nương càng sớm càng tốt.”

“Nguỵ biện.”

Nữ giáo chủ cùng Masamune đi tới đứng song song trước bàn đá, nàng nghiêng mặt nhìn thanh niên tóc đen - kẻ có thể nói là khắc tinh của nàng, trong ánh mắt là nghiêm túc chưa từng có.

“Luo Hao ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày tham gia [hôn lễ], càng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cùng người khác tổ chức [hôn lễ]. Nhưng ta cũng sẽ không phủ nhận tình cảm của mình.”

“Ta không biết [Hình chiếu của Tà Thần] trong lời nói của ngươi mạnh mẽ như thế nào, nhưng ta không bao giờ muốn lý do tổ chức hôn lễ giữa ta và ngươi là vì áp lực từ bên ngoài.”

“Giáo chủ cô nương….”

“Phó giáo chủ, nghe ta nói.” Luo Hao đặt một ngón tay lên miệng của Masamune, ngăn chặn lời hắn định nói. “Phu quân của ta nhất định phải là một anh hùng mới có thể xứng với ta. Vì vậy, ngươi nhất định phải là một anh hùng, phó giáo chủ.”

… Để một vị có “chí hướng” Tà Thần làm anh hùng?

… Luo Hao hình như hiểu nhầm chút gì, nhưng cũng tốt.

Tà Thần thực tập sinh thực sự rất yêu thích vị nữ giáo chủ này, cũng rất vui lòng vì nàng mà chủ động làm ra một số hành vi đặc biệt, nhưng điều đó không thay đổi bản chất của hắn là một kẻ tương đối ích kỷ.

Bản thân khái niệm của [Hôn lễ] vốn là có tính thần bí nhất định, là sự công nhận của [thế giới] về mối quan hệ giữa hai cá thể.

Vì vậy, thông qua [hôn lễ] cùng quyền năng [Ma Thuật chi Vương], Masamune có thể thành lập mối liên hệ giữa Luo Hao cùng linh hồn của hắn - thậm chí liên hệ này còn mạnh hơn liên hệ giữa hắn cùng các Vu Nữ và Tế Ti.

Tương đương giữa Thần Linh cùng Đại Tế Ti (Great Priest) của mình.

Dù giáo phái của các Tà Thần vĩ đại trong tinh không trải rộng khắp vũ trụ, thành viên càng nhiều như cát trong sa mạc, nhưng Đại Tế Ti thường cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Trong trường hợp xấu nhất khi thế giới này bị các [hình chiếu của Tà Thần] phá hủy, Masamune cũng có thể thông qua dị không gian thoát thân, đồng thời nhờ vào [mối liên hệ] này để đưa nữ giáo chủ đi theo.

‘Chỉ hi vọng không cần phải đến bước đó… Còn nếu thực sự cần phải làm vậy, Luo Hao dù có phản đối cũng vô dụng.’

Tà Thần thực tập sinh bí mật liếc nhìn đồ án ngôi sao tám cánh trên mu bàn tay mình, sau đó trả lời Luo Hao:

“Cảm ơn giáo chủ cô nương đã lo lắng cho ta, nhưng ta nghĩ bây giờ chúng ta có thể làm việc quan trọng hơn chứ?”

Nữ giáo chủ hơi đỏ mặt - Masamune dám chắc lần này hắn không nhìn nhầm.

“... Uống rượu giao bôi?”

“Còn xin giáo chủ hướng dẫn ta.” Nụ cười trên mặt thanh niên tóc đen có xen lẫn chút ý đồ xấu. “Ta không quá rõ các bước cần làm là như thế nào.”

Luo Hao lườm hắn.

Ngươi sắp xếp cả bàn trà, cả chén rượu, chuẩn bị đầy đủ hết. Sau đó ngươi vẫn nói là không biết các bước của uống rượu giao bôi là như thế nào? Chẳng qua là muốn ta chủ động, đúng không?

×— QUẢNG CÁO —

“...Đưa cánh tay ra.”

Masamune đắc ý đưa cánh tay ra, vòng khuỷu tay qua khuỷu tay của Luo Hao, trên bàn tay của hai người lúc này đều đã cầm ly rượu trên bàn đá đưa lên miệng.

Nhìn gương mặt xinh đẹp của nữ giáo chủ dưới ánh chiều tà đã ửng đỏ đậm hơn, trong lòng hắn có chút thất thần.

Hắn đã từng nghĩ mình sẽ trải qua cuộc sống bình thường, đã từng nghĩ sẽ cùng “tỷ tỷ” và thiếu nữ có đôi mắt xanh đen kia sống vui vẻ cả đời, đã từng nghĩ mình sẽ vĩnh viễn sống ở trên chiếc giường bệnh cùng Nya, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có ngày có cuộc sống như hiện nay.

Nắm giữ sức mạnh mạnh mẽ, có con đường tiến lên vị trí cao hơn, thỏa thức hưởng thụ mọi vui vẻ trên thế gian.

Cuộc sống hiện tại rất tốt, cảm tạ “tồn tại vĩ đại”... dù ngài là ai.

“Như vậy, cuộc đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn, Luo Hao.”

“Cuộc đời còn lại xin được chỉ giáo nhiều hơn, phó giáo chủ… Phu quân.”

“Ta nghĩ ta có thể gọi ngươi là [giáo chủ phu nhân]?”

“Đương nhiên.” Nụ cười của Luo Hao nở rộ, trên gương mặt đã không còn màu đỏ hồng, giống như hình ảnh một giây trước chỉ là ảo giác.

Sau đó Masamune quyết tâm muốn nhìn lại ảo giác đó, hắn vẫn giữ nguyên tư thế đan cánh tay vào nhau của hai vị Thí Thần Giả, sau đó rướn người dính đôi môi của mình vào môi Luo Hao.

Mà nữ giáo chủ cũng rất hào phóng đón nhận nụ hôn của hắn, còn chủ động đoạt quyền chủ động.

Lúc này, dưới sự ảnh hưởng của đủ loại phương trận đã được chuẩn bị từ trước, ma lực từ địa mạch của dãy núi Lư Sơn bị kích hoạt, chủ động kết hợp cùng vô số trận pháp nhỏ được khắc vào từng cánh hoa đang rơi lả tả trên không trung.

Nguồn ma lực này khổng lồ đến mức tự động hóa thành thực thể trong không khí, tập trung ở đỉnh núi Đại Hàn Phong, hóa thành lớp sương mù dày đặc bao quanh đôi nam nữ đang dính vào nhau kia.

Tất cả các cánh hoa trên đỉnh núi khi tiếp xúc với màn sương mù liền bị hòa tan, sau đó sương mù cũng cuốn thành một đoàn, từ ma lực chuyển hóa thành vật chất, cuối cùng tụ lại thành hai chiếc nhẫn được đeo trên ngón tay của hai người.

Sau hai năm nghiên cứu và hoàn thiện, một lần nữa Masamune lại chế tạo [Binh Khí Thần Tạo].

Một màu đỏ, một màu trắng.

Mà cùng lúc hai chiếc nhẫn được hoàn thành, [đại nghi thức] được Masamune chuẩn bị để thành lập liên hệ giữa hai người cũng hoàn thành.

Cảm nhận được trên linh hồn của mình dường như có gắn thêm thứ gì, thanh niên tóc đen trong lòng tràn đầy đắc ý.

“Đây là…”

“Là nhẫn cưới, giáo chủ cô nương.” Thấy Luo Hao có vẻ không hiểu lắm, Masamune giải thích: “Ở phương Tây có văn hóa đeo nhẫn cưới sau khi tổ chức hôn lễ, để thể hiện mối quan hệ phu thê của hai người.”

“Dùng [Binh Khí Thần Tạo] làm vật đính ước sao? Như vậy mới phù hợp với thân phận của ta và ngươi, không hổ là phu quân của Luo Hao ta.”

“Đôi nhẫn này có vài chức năng thú vị, Luo Hao ngươi có thể tìm hiểu thêm. Nếu có gì không hiểu có thể hỏi ta.”

Nếu như là trước đây, nghe câu nói này Luo Hao chắc chắn sẽ tặng một chiêu [Phi Phượng mười hai chưởng] vì dám coi thường nàng.

Nhưng nếu người nói câu này là hắn….

“Được.”

Cứ như vậy, cặp phu thê Thí Thần Giả đầu tiên trong lịch sử xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.