Tà Thần Thực Tập Sinh Tại Thế Giới Giả Tưởng

Chương 50: Chương 50: Linh hồn trở về




Phu Nhân Aisha thở dài nhẹ nhõm.

[Hành Lang Tinh Linh] cuối cùng cũng thành công đưa tu nữ Ấn Độ đến chiếc thần điện này.

Trải qua nhiều nhiều lần thất bại, hậu quả khôn lường, khiến nhiều tổ chức ma thuật khóc không ra nước mắt…. Nàng cuối cùng cũng thành công.

Dù sử dụng Erosion làm cọc tiêu để định vị, Aisha cũng xác định tỷ lệ thành công của nàng là rất thấp, đặc biệt là khi nàng không toàn toàn khống chế được quyền năng của mình.

Bước lên trên bậc thềm dẫn đến thần điện khổng lồ, bốn phía bị bao phủ xung quanh bởi sương mù đen, Phu Nhân Aisha trong lòng khó mà tin được: “Chẳng lẽ vận may của ta lần này tốt đến như vậy?”

Bước chân của tu nữ dừng lại.

“A ha ha… Có lẽ cũng chưa chắc đã là vận may, ta nghĩ quá nhiều rồi…”

Phu Nhân Aisha vẫn mặc bộ trang phục tu nữ trắng, khoác chiếc áo choàng rộng bên ngoài, đầu đội mũ trùm in hình thập tự giá. Gương mặt tinh tế của nàng giờ ngước lên, ánh mắt phức tạp nhìn vào vị trí ngai vàng.

Ở nơi đó, thanh niên tuấn mỹ tóc đen mắt tím đang ngủ yên.

Đủ loại xiềng xích khóa hắn vào chiếc ngai vàng, như đang bảo vệ thế giới bên ngoài khỏi thanh niên tóc đen.

Aisha lại như quay trở về ngày định mệnh khi nàng đến thăm thành Troy.

Khi đó nàng sử dụng phần tài sản mà người bạn thân đã qua đời của mình để lại để du lịch thế giới, sau đó tại thành Troy ngẫu nhiên gặp được Dị Thần Persephone.

Nàng vẫn nhớ rõ cảm giác bất lực khi nàng đối mặt với Dị Thần - Từng tế bào không ngừng truyền đến cảm giác báo động, dục vọng sinh tồn được khắc sâu vào bản năng tiến hóa của nhân loại liên tục gào thét giục nàng chạy trốn.

Ngày hôm nay, nàng lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác đó.

Từ người hắn tản ra [dị chất] dày đặc, thậm chí khiến tu nữ cảm nhận được chúng đang len lỏi vào trong mũi và miệng của nàng, khiến ánh mắt của nàng bắt đầu xuất hiện ảo giác.

Ngọn lửa chập trùng liên tục đổi màu sắc, các cây cột trụ lúc cong lúc thẳng, từng sợi dây xích như sống lại bắt đầu tự động vẫy vùng trong không khí.

Nếu như hắn tỉnh giấc mà vẫn mất khống chế…

Chỉ cần nghĩ như vậy, bản năng mạnh mẽ gấp trăm lần nhân loại của Thí Thần Giả đã ngay lập tức đưa ra đáp án cho nàng.

Phải chạy. Phải chạy. Phải chạy.

Nhưng mà...

“Masamune tiên sinh… Aisha đã không còn vô dụng!”

Tu nữ Ấn Độ cưỡng ép bản thân ngừng run rẩy, nhắm mắt lại để không nhìn thấy ảo giác, sau đó gắng gượng bước từng bước lên bậc thềm dẫn đến thanh niên tóc đen.

Hắn cần nàng giúp đỡ, nàng làm sao có thể bỏ mặc!

Theo mỗi lần nàng hạ bàn chân xuống, qua lớp giày vải Aisha có thể cảm nhận được bề mặt của cầu thang như đang sống lại, không ngừng nhúc nhích ngọ nguậy.

“Ngày hôm đó, ngài là đồng loại chịu nói chuyện với ta…”

Tiếng lách cách của sắt thép vang lên, tai nàng nghe thấy tiếng từng sợi dây xích di chuyển xung quanh, ma sát với mặt sàn, thậm chí nghe thấy cả tiếng “xì xì” của loài bò sát.

“Tại Nhật Bản, ngài ủng hộ ý tưởng của ta, thậm chí chấp nhận để ta làm loạn trong lãnh địa thuộc về ngài…”

Dù nhắm mắt nhưng Aisha vẫn cảm nhận được có gì đó đang lắc lư trước mắt nàng, mi mắt cảm nhận được lúc sáng lúc tối, nhưng dùng cảm nhận không hề thấy nơi đó có gì. Nàng vẫn kiên quyết không mở mắt.

“Trong trận chiến đó, ngài dù không nói nhưng ta vẫn cảm nhận được… Ngài cố gắng bảo vệ ta…”

Đã rất gần.

Cơ thể của Thí Thần Giả dường như cũng không có nhiều tác dụng trong việc chống lại dị chất ở nơi đây, Phu Nhân Aisha cảm thấy cơ thể mình đang ngày càng bị biến dị, các bộ phận nội tạng dường như bắt đầu tự động di chuyển.

“Khục!” Cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, Aisha ho ra một ngụm. Vị sắt lan tràn trong miệng tu nữ.

“... Ngươi thật là tu nữ ngu xuẩn, Aisha.”

Thanh âm nam tính đột nhiên vang lên, khiến Phu Nhân Aisha giật mình mở mắt.

Đập vào mắt nàng là gương mặt của Ma Thuật Vương - Tokoyogi Masamune.

×— QUẢNG CÁO —

Đối với thế giới ma thuật, hắn được biết với cái tên [Ma Thuật Vương], [Arthur Pendragon]. Nhưng chỉ những ai thực sự từng được gặp Ma Thuật Vương mới biết hắn không hề thích bị gọi là [Arthur Pendragon], mà có tên khác của mình, Tokoyogi Masamune.

Gương mặt trung tính nhưng tuấn mỹ, khó mà dựa vào đó để xác định rõ là nam hay nữ, mái tóc đen như mực, đôi mắt tím nhìn thẳng vào nàng. Khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, thể hiện rõ tâm tình trêu cợt của hắn lúc này.

Hắn đang ngồi trên ngai vàng đối mặt với nàng, trên người vẫn cuốn quanh đủ loại xiềng xích.

Chỉ cần nhìn vào gương mặt tuấn mỹ của Ma Thuật Vương, Phu Nhân Aisha đã cảm thấy đầu của nàng phát sốt, thân thể nóng lên.

“... Masamune tiên sinh? Ngài… Ngài không phải là lâm vào ngủ say sao?”

“Ta vốn đang làm một giấc mộng đẹp, bắt nạt một vài kẻ tự cho mình là đúng… Ngươi đột nhiên đến đây, thần điện đương nhiên là phải đánh thức ta dậy, Phu Nhân.”

Thần điện phát hiện có kẻ xâm lấn, tự động gọi về lý trí của hắn.

Bản năng của Phu Nhân Aisha nói cho nàng có gì đó không đúng.

“Ngài đang cảm thấy như thế nào?”

“Thật lòng mà nói… Rất tồi tệ. Thân thể của ta hình như đã được ổn định lại, nhưng vì ngươi đột ngột đánh thức ta nên [hỗn loạn] chôn sâu trong lý trí cũng bị bùng nổ.”

Ánh mắt của thanh niên tóc đen lóe lên hồng quang.

“Hừm… Hiện nay [lý trí] của ta sắp bị [dục vọng] chiếm cứ, thời gian dài chèn ép nhưng không giải quyết được tận gốc khiến nó bắn ngược càng mạnh…”

Nghe vậy, Phu Nhân Aisha dù không hiểu ý tứ trong lời nói của Masamune, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng khẩn trương.

“Là do ta sao Masamune tiên sinh? Vì ta.. đánh thức ngài nên làm tình trạng của ngài trở nên tệ hơn?”

Cảm giác tội lỗi đã gần như chiếm đầy nội tâm của Tu nữ Ấn Độ.

Theo lẽ thường mà nói, Phu Nhân Aisha đến giờ cũng đã sống được gần sáu chục năm, trên tâm tính cùng tính cách sẽ phải có thay đổi rất lớn.

Nhưng Thí Thần Giả không thể dùng lẽ thường để suy nghĩ - Các Thí Thần Giả có thể nói đã là [Loài trường sinh], tâm trí của bọn hắn cơ bản sẽ không già đi theo thời gian.

Nếu không thì sẽ không xuất hiện việc Phu Nhân Aisha gần 200 tuổi trong kịch bản gốc vẫn có tính cách của thiếu nữ 17 tuổi.

Mà bây giờ cũng vậy, sau khi nghe thấy rằng việc mình làm dù có ý tốt nhưng lại rất có thể sẽ làm hại Masamune, Phu Nhân Aisha trong lòng cũng cuống cuồng tìm cách giải quyết.

“Đúng là do lỗi của ngươi, Aisha.”

Giọng nói khàn khàn của Masamune càng khiến nàng cảm thấy tội lỗi.

Đột nhiên, những sợi dây xích đang khóa thanh niên tóc đen bật tung ra, kéo Phu Nhân Aisha vào trong lòng hắn.

Tu nữ Ấn Độ vì đang bị ảnh hưởng nặng từ dị chất nên tốc độ phản ứng vô cùng chậm chạp, đến lúc nàng tỉnh táo lại mới phát hiện bàn tay của thanh niên tóc đen đã chui vào trong lớp áo của nàng.

“Masamune tiên sinh!!??”

Phu Nhân Aisha bắt đầu giãy giụa.

“Yên lặng! Thân thể của ngươi bắt đầu bị [hỗn loạn] ăn mòn, dù là thân thể của Thí Thần Giả cũng không thể chống cự được quá lâu. Ta có cách xử lý.”

“Nhưng cách xử lý này là không đúng, Masamune tiên sinh! Luo Hao giáo chủ chắc chắn sẽ giết ta!”

Dù có ngốc đến đâu thì bây giờ Aisha cũng đã hiểu lời nói “lý trí sắp bị dục vọng chiếm cứ” của Masamune có nghĩa là gì.

Cảm nhận được bàn tay của Ma Thuật Vương bắt đầu làm càn trên ngọn núi, Phu Nhân Aisha sợ hãi phát hiện sức lực trong cơ thể ngày càng nhỏ đi, suy nghĩ ngày càng mơ hồ, dường như chỉ có thể tập trung vào xúc cảm trên người.

Hồi lâu sau, tu nữ cảm thấy mồ hôi đã thấm ướt đẫm áo của mình, nhưng thân thể cũng không còn cảm giác bị đảo loạn. Bên tai nàng vang lên giọng nói của Masamune:

“... Tốt nhất là bây giờ Phu Nhân nhân cơ hội ta còn có thể giữ thanh tỉnh, dùng phương pháp của ngươi để rời đi.”

Thanh niên tóc đen đầu đau như búa bổ, nhưng hắn biết đây là thời khắc nguy hiểm nhất.

Tại sao quá trình [dị hóa] lại nguy hiểm đến vậy? Là vì trong lúc [dị hóa], đủ loại dục vọng của sinh vật sẽ bị phóng đại, dẫn đến việc lý trí của bọn hắn rơi vào trong hỗn loạn.

Masamune chưa bao giờ muốn bị dục vọng khống chế. Nếu như đã lựa chọn đi trên con đường tìm kiếm những bí mật không thể diễn tả của các Tà Thần, thứ duy nhất có thể đến với những kẻ không kiểm soát được dục vọng là kết quả còn tệ hơn cái chết.

Dục vọng thân thể, dục vọng lý trí, dục vọng kiến thức, dục vọng ăn uống… Hắn sẽ hưởng thụ chúng, nhưng quyết tâm không để chúng kiểm soát hành động của mình. ×— QUẢNG CÁO —

“Nếu như ngươi tiếp tục ngồi trên người ta nữa, ta sẽ không thể đảm bảo chuyện xảy ra tiếp theo…”

Tu nữ chợt hiểu chuyện gì đã xảy ra, nàng khó tin nhìn thanh niên tóc đen đang nhíu mày khó chịu. Chỉ từ vẻ mặt của hắn, nàng có thể biết được hắn đang phải chịu đựng sự giày vò lớn đến thế nào.

“Vẫn chưa đi?!”

“Ngài… chữa khỏi thân thể ta?”

“Đúng! Tự đi mà cảm nhận!”

“Nhưng mà chính ngài…”

“Ta nói lần cuối - biến đi, tu nữ ngu xuẩn!!!”

Thanh niên tóc đen quát, giọng nói tràn đầy tức giận làm Aisha giật mình.

Phu Nhân Aisha nhìn từng giọt mồ hôi lớn dần rơi xuống trên mái tóc của hắn, lòng chợt quặn đau.

Cảm giác tội lỗi ngày càng lớn khiến nàng cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

“Ta… không đi.”

“Lựa chọn sai rồi.”

Từ bốn phía, sương mù đen bốc lên, che kín một nam và một nữ bên trong.



Đã trải qua bao lâu?

Aisha không biết.

Nàng chỉ biết là dù với cường độ thân thể sánh ngang Dị Thần của Thí Thần Giả, nàng vẫn không thể tránh khỏi cảm thấy khô cổ họng, cả người như nát tan thành từng khúc nhỏ.

Cánh tay, bụng, thân thể, hay là dãy núi mà nàng luôn tự hào - tất cả đều tràn ngập vết tích bạo ngược, dù tốc độ hồi phục của Thí Thần Giả là vô cùng kinh khủng. Aisha không hề có nghi ngờ chút nào rằng nếu như nàng chỉ có thân thể của người bình thường, hay thậm chí là của Đại Kỵ Sĩ thì nàng đã sớm rơi vào tử vong.

Cả đời này, dù là tại thời điểm nàng làm giúp việc cho địa chủ tại Ấn Độ, Aisha cũng chưa bao giờ phải chịu đối xử như vậy.

Tu nữ như là miếng bọt biển, hấp thụ tất cả huỷ diệt cùng bạo ngược của Masamune.

Cảm xúc quá mãnh liệt trong thời gian dài đã khiến bộ não của tu nữ chết lặng, thân thể chỉ có thể phản ứng theo bản năng để phối hợp cùng cỗ máy đang hoạt động.

Trong không gian tối đen này, chỉ có hai cây đuốc lờ mờ cạnh ngai vàng đang tỏa sáng để nàng có thể nhìn được gương mặt của Ma Thuật Vương.

Từ hung ác bạo ngược đến chăm chú, sau đó chuyển sang bình tĩnh, cuối cùng là… thương tiếc?

Tại sao lại thương tiếc?

Nàng không suy nghĩ được nữa. Aisha ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ, chập chờn như là một con thuyền giữa cơn bão tố không bao giờ ngừng lại.

Tinh thần của nàng bị lạc lối.

Dần dần, nàng như quên đi mình là ai, quên đi quá khứ của mình, thậm chí sắp quên đi cả suy nghĩ của mình.

Tu nữ bắt đầu mê luyến cảm nhận mà thanh niên tóc đen mang đến.

Nhưng trước khi Aisha hoàn toàn sa vào bên trong vực sâu, trở thành nô lệ của dục vọng, nàng lại nghe được giọng nói của Ma Thuật Vương:

“Ta không cần búp bê bơm hơi, Aisha…”

Trong tiếng nói êm ái như đang hát ru, nàng cảm nhận được mình bị người xoay lại, đôi môi bị chiếm đoạt.

Cùng lúc đó, cảm giác bỏng quen thuộc khiến Aisha cũng một lần nữa đạt đến điểm giới hạn, cả người rung động ngất đi.

Nàng rơi vào ngủ say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.