Trong phòng phủ đệm Tatami, từng tấm đệm đều có hình chữ nhật, kích cỡ đồng đều đến từng milimet.
Khung cửa kéo được làm bằng gỗ truyền thống, kết hợp cùng các vách ngăn để che khuất tầm nhìn của người ngoài. Đủ loại nội thất tinh xảo và đơn giản được làm từ những thợ mộc khéo tay nhất cũng được bày biện bên trong, thể hiện đủ sự xa hoa của giới cầm quyền thời Edo.
Tiếng nhạc đang vang lên.
Âm thanh của đàn tranh và tiếng sáo cùng hoà vào nhau, êm dịu uyển chuyển nhưng lại trong vắt, giống như dòng suối chảy qua khe đá.
Mỹ nhân tuyệt sắc tay cầm đàn tranh, thanh niên tuấn mỹ miệng thổi sáo, cảnh đẹp như tranh vẽ.
Ngón tay của Luo Hao không ngừng điểm xuống cây đàn, trong lòng lại như một đoàn đay rối.
Hắn đã trở thành Thí Thần Giả, ân tình ngày xưa đã trả lại.
Hắn không còn cần lo lắng về tuổi thọ.
Hắn sẽ tiếp tục làm phó giáo chủ sao? Hẳn là sẽ không, Thí Thần Giả đều sẽ có lãnh địa riêng của mình, hành sử quyền lợi của Ma Vương.
Vậy hắn sẽ rời đi Thánh Giáo sao? Không quan tâm về thánh giáo, nhưng có chút không nỡ hắn rời đi.
Lúc trước hắn dám kéo ta về sau, hắn dám không tin tưởng sức mạnh của ta? Dù đúng là đòn tấn công đó khá nguy hiểm…
Bây giờ ân tình đã trả xong, cũng là lúc cần phải xử lý phần cảm tình này…
Nữ giáo chủ đánh xong đàn tranh, nhìn Masamune bỏ cây sáo ngọc khỏi miệng, cây sáo lập tức biến mất khỏi tay hắn.
Nàng cũng không ngạc nhiên, vươn tay cầm chén trà trên mặt bàn đưa lên miệng uống.
Hai năm nay, dù nàng biết trong lòng đã có hình ảnh của thanh niên tóc đen, nhưng nàng vẫn quyết tâm phải trả lại ân tình “giết Dị Thần”, để hắn cùng nàng đều đứng trên cùng một độ cao rồi mới nói tiếp.
Bây giờ ý tưởng này đã hoàn thành, cũng đã đến lúc nói chuyện với hắn về mối quan hệ giữa hai người.
“Giáo chủ cô nương, ta muốn cưới ngươi.”
“Phụt! Cái cái cái cái cái… gì?”
Lần đầu tiên trong đời, nữ giáo chủ xinh đẹp như tiên không thể duy trì sự ưu nhã cùng thong dong thường ngày, thậm chí nàng còn giật mình đến mức đập chén xuống bàn, khiến bàn trà vỡ làm đôi.
Tiện thể nói là cái chén vẫn hoàn hảo.
Tokoyogi Masamune sau khi trở về liền tới phủ Daimyo gặp nàng, điều này Luo Hao cũng đã đoán được từ trước. Thanh niên tóc đen lúc trở về thấy nàng đang đánh đàn tranh liền không hề quấy rầy, mà lấy cây sáo ngọc nàng tặng hắn ra hợp tấu.
Nhưng mà hợp tấu xong thì lẽ ra đến lượt nàng hỏi tội hắn mới đúng chứ? Tên này trong đầu cuối cùng đang nghĩ cái gì?
“Ngươi nói.. Nói cái gì?”
“Giáo chủ cô nương, ta nói là ta muốn cưới ngươi. Chẳng lẽ là ngươi không muốn?”
Đột nhiên không khí lạnh lẽo hẳn. Thanh niên tóc đen rùng mình, phát hiện thấy Luo Hao đang nhìn hắn chằm chằm, trong ánh mắt không có một chút tình cảm nào.
Đây là sát khí? Tính sai! Luo Hao không phải tsundere thuần túy, giáo chủ cô nương còn là Ma Giáo Giáo Chủ!
[Ngươi dám nghi ngờ bản giáo chủ không biết cảm xúc của mình? Ngươi dám biết cảm xúc của bản giáo chủ mà còn nói ra câu đó?]
Bạo lực, vô lý,.... Thanh niên tóc đen trong lòng lầu bầu.
Nhưng lập tức hắn lại thấy buồn cười. Bình thường Luo Hao cũng sẽ không bao giờ thể hiện tư thái này cho hắn, có thể thấy nàng bây giờ đang mất bình tĩnh đến như nào.
Nữ giáo chủ mở miệng.
“Ngươi đang thực sự nghiêm túc sao, phó giáo chủ?”
Luo Hao rất ít khi gọi thẳng tên hắn, đa số thời gian thiếu nữ giáo chủ đều gọi “ngươi, ta”, giữ vững lễ tiết. Dù Luo Hao biết hắn thích dùng tên “Tokoyogi Masamune” hơn là “Arthur Pendragon”, nhưng thiếu nữ vẫn lựa chọn không dùng cả hai. ×— QUẢNG CÁO —
Nàng có cách xưng hô riêng, chỉ do nàng đặt cho hắn: “phó giáo chủ”.
Vì vậy, Masamune biết Luo Hao đang trong trạng thái xúc động, hắn ngay lập tức trả lời, giọng nói chân thành.
“Ta rất nghiêm túc, Luo Hao. Hai năm qua ta chưa từng che giấu ý nghĩ của mình, không phải sao?”
“... Yu Yan cùng đám vu nữ…”
“Các nàng là vu nữ của ta. Nhưng các nàng chỉ phụng dưỡng cùng tín ngưỡng ta, ngươi mới là người ta muốn làm thê tử.” Thanh niên tóc đen vẫn dùng giọng cực kỳ chân thành, mà đó cũng là suy nghĩ thực tế của hắn.
Hắn chẳng qua không có nói hắn muốn có mấy thê tử.. Mà có lẽ nữ giáo chủ cũng chẳng quan tâm đến thế, dù sao đây cũng là thời nhà Thanh.
Nghe Masamune nói vậy, bộ ngực hoàn mỹ của thiếu nữ không ngừng phập phồng, đôi mắt tròn xinh đẹp mở to, đôi môi hơi hé. Sau hồi lâu, Luo Hao mới dần bình tĩnh lại.
“... Luo Hao ta tự nhận làm việc quang minh lỗi lạc, không thích dài dòng. Đúng là ta có tình cảm với ngươi, nhưng ta nghĩ phó giáo chủ cần phải xử lý các vấn đề sau khi trở thành Thí Thần Giả trước. Đơn giản như, ngươi định đặt lãnh địa ở đâu?”
Trong lịch sử gần như chưa ghi chép có trường hợp nào hai Thí Thần Giả lại ở gần nhau đến vậy, cũng như chưa từng ghi chép có trường hợp nào hai Thí Thần Giả trở thành một đôi.
Luo Hao không sợ khó khăn, nhưng nàng đúng là muốn việc này cần có sự chuẩn bị.
“Ta đã tính toán xong.” Thanh niên tóc đen vẫn trả lời thẳng vào trong tim của nữ giáo chủ: “Lãnh địa của ta là Nhật Bản, còn ngươi giữ Trung Quốc. Thế lực thì không quan trọng - bọn chúng sẽ tự đến.”
“Không được! Thế nhân như vậy sẽ nói phu quân của Luo Hao ta lại có sức mạnh yếu nên lãnh địa ít hơn ta, không thể để bọn người ngu muội đó hiểu nhầm về ngươi!”
Đã bắt đầu nói “Phu quân của Luo Hao ta”... ngươi còn chưa chính thức đồng ý đây.
“Từ lúc nào giáo chủ lại quan tâm đến lời nói của thế nhân?” Masamune có chút bất đắc dĩ. “Việc giữa ta và ngươi, giữa Ma Thuật Vương cùng Võ Hiệp Vương, kẻ nào dám nói một câu? Chán sống sao?”
Thiếu nữ nghe vậy sững sờ vài giây, nàng bật cười, phong thái Ma Giáo Giáo Chủ xinh đẹp lại quay lại.
“Đúng! Kẻ đó chán sống. Bản giáo chủ sẽ cắt gân lột da, treo đầu thị chúng để cảnh cáo, sẽ có ngày không ai dám nói gì về chúng ta!”
Sau đó nàng lại trầm mặc, ngồi trên ghế, tay cầm tách trà không biết nói gì tiếp.
Masamune búng tay, dùng ma thuật khôi phục lại chiếc bàn gỗ, đồng thời trên bàn cũng có thêm một ly trà đã đổ đầy, bốc khói nghi ngút.
Ngồi trước mặt Luo Hao, thanh niên tóc đen tay cầm tách trà nâng lên miệng nhấp, tư thế vẫn không thể bắt bẻ.
“Chuyện hôm nay bản giáo chủ không muốn xảy ra lần nữa.” Sau hồi lâu, Luo Hao mới nói, âm thanh đã khôi phục như thường. “Đặc biệt là nếu như bản giáo chủ cùng ngươi kết thành phu thê, ta không muốn thấy phu quân do ta chọn không tin tưởng vào năng lực của ta.”
Cảm giác đó nàng chịu một lần là đủ rồi.
“Ta sẽ không để ngươi rơi vào trong tình huống đó.”
“Ý của ta không phải thế… Thôi, ta biết đây là câu trả lời duy nhất ngươi sẽ đưa ra.”
“Giáo chủ cô nương hiểu ta.”
“Đương nhiên, ngươi nghĩ Luo Hao ta là ai?”
“Là thê tử tương lai của ta?”
“Khục!...”
“Câu trả lời của ngươi là gì, giáo chủ cô nương?”
Nữ giáo chủ lại sắp nổi bão. Tên Thần Linh đáng ghét dù đến lúc này vẫn muốn ép nàng…
“Ta vẫn đang chờ, Luo Hao.”
Võ Hiệp Vương vs Ma Thuật Vương lần thứ n, kết quả vẫn thảm bại. ×— QUẢNG CÁO —
“... Ta đồng ý.”
————-
Cuối cùng Luo Hao cũng không chịu nổi Masamune tiếp tục trêu cợt nàng, đánh bay hắn ra khỏi phòng.
Thanh niên tóc đen phủi bụi trên người, cười ra hiệu cho mấy tên Âm Dương Sư đi dọn dẹp vách tường bị đánh sập, sau đó quay về thư phòng.
Bốn gia chủ của Âm Dương Hiệp Hội đã chờ sẵn ở đó, có vẻ còn chờ thời gian không ngắn.
“Vậy các ngươi có gì muốn nói?”
Masamune ngồi ở vị trí chủ toạ, hưởng thụ dịch vụ mát xa vai từ đôi bàn tay nhỏ nhắn của Vu Nữ Trưởng.
“Bẩm Vương! Chúng ta đại diện cho Âm Dương Hiệp Hội cùng hơn 30 triệu con dân Nhật Bản xin được thỉnh cầu sự che chở của ngài!”
“Điều này ta đã biết. Các ngươi có thể cho ta cái gì?”
Lão già nhà Sayanomiya tiến lên, cung kính đặt một phong bì thư lên trên mặt bàn.
“Nhật Bản cùng Âm Dương Hiệp Hội xin được hoàn toàn thần phục với Vương, nguyện cống hiến cung phụng cùng nhân lực. Ngoài ra, gia tộc Seishuun từ nay về sau sẽ hoàn toàn thuộc về Vương, độc lập khỏi Âm Dương Hiệp Hội cùng Thiên Hoàng!”
“... Quyết tâm rất lớn a. Seishuun Naoki nói hết cho các ngươi?”
Masamune có chút ngạc nhiên. Theo đúng cốt truyện nguyên bản, Âm Dương Hiệp Hội vào cuối thế kỷ thứ 19 sẽ tái cơ cấu, thành lập Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử, từ đó quản lý thế giới ma thuật của Nhật Bản.
Sau đó, Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử dù không thể nói là dám bất kính với các vị Ma Vương, nhưng đúng là dám tính kế, chơi mỹ nhân kế, cố gắng “kiểm soát” Thí Thần Giả Kusanagi Godou.
Vị Thí Thần Giả kia đúng ra là có chút… vấn đề, để các tổ chức ma thuật hết lợi dụng lại “kiểm tra sức mạnh”, nhưng cũng thể hiện là Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử lúc đó dũng cảm như thế nào.
Vậy mà bây giờ lại trực tiếp thần phục, giao lên toàn bộ nhân lực cùng cung phụng của cả nước?
... Thanh niên tóc đen quên mất rằng hắn bây giờ một trong hai Thí Thần Giả duy nhất trên thế giới, lại còn là từ một vị Thần Linh trong thân người trở thành Thí Thần Giả, Âm Dương Hiệp Hội có mười lá gan cũng không dám tính kế sau lưng hắn.
Chưa kể bọn hắn cũng đã “tận mắt chứng kiến” mối quan hệ thân mật của hai vị Vương, nên trong lòng không nghi thần nghi quỷ như các tổ chức ma thuật khác.
“Công Chúa Vu Nữ Seishuun Naoki chỉ giải thích rằng theo khế ước của nàng với Vương, quyền sở hữu của gia tộc Seishuun đã thuộc về ngài. Chúng ta cũng không dám coi đây là một trong những điều kiện để hiệu trung với ngài, nhưng cũng cần phải tuyên bố với thế nhân về việc khế ước giữa ngài và Seishuun có hiệu lực.”. Đam Mỹ Hay
“Không tồi. Ta chấp nhận sự hiệu trung của các ngươi, cho phép các ngươi trong lúc cần thiết sử dụng tên của ta để làm việc. Đương nhiên, các ngươi nếu dám dùng tên của ta để làm loạn thì cần tự gánh hậu quả.”
Bốn, không, ba vị gia chủ lãnh đạo Âm Dương Hiệp Hội trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Một tổ chức ma thuật có Thí Thần Giả chống lưng giống như là một quốc gia có bom nguyên tử - Xử lý các vấn đề trong thế giới thần bí trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Lão già Sayanomiya cúi đầu càng sâu, nén kích động trong lòng.
“Đa tạ Vương! Như vậy chúng ta sẽ không dám làm phiền ngài cùng Seishuun gia chủ, xin phép cáo từ!”
“Đi đi, nếu có vấn đề gì ta sẽ để Yu Yan gọi các ngươi.”
Chờ đến lúc ba vị gia chủ của m Dương Hiệp Hội vui vẻ rời khỏi phòng, Masamune mới hướng mắt nhìn Công Chúa Vu Nữ.
Seishuun Naoki đã thay đổi trang phục dính đầy bụi lúc trước, bây giờ đang mặc bộ trang phục Miko truyền thống mới tinh, thậm chí trên mái tóc vẫn còn vương hơi nước, rõ ràng là vừa tắm xong không lâu.
Gương mặt của thiếu nữ xinh đẹp từ lúc vào phòng vẫn đỏ rực, đến lúc này mới dám lắp bắp:
“Vương.. Vương..”