Tà Thần Thực Tập Sinh Tại Thế Giới Giả Tưởng

Chương 31: Chương 31: Tà Thần sắp đến




Sau một hồi thảo luận, năm hồi suýt đánh nhau của Luo Hao cùng Hầu Tước Voban, Tokoyogi Masamune lúc này đã hiểu rõ tình hình.

Nói một cách đơn giản nhất chính là Pandora nói cho Voban cùng Aisha rằng sắp có Dị Thần từ ngoài vũ trụ tấn công để hủy diệt thế giới, bọn hắn rất mạnh rất đáng sợ, các ngươi cần đồng lòng chung sức…

Mơ đi.

Các vị Thí Thần Giả đều là Ma Vương, giữa bọn hắn chỉ có hai loại quan hệ: Tử địch, hoặc coi nhau không tồn tại. Luo Hao cùng Masamune có thể coi là cặp phu thê Thí Thần Giả đầu tiên xuất hiện, trong lịch sử chưa từng có.

Chẳng lẽ vì vậy mà Pandora lại cho rằng có thể xuất hiện [liên minh Thí Thần Giả]?

… Hình như trong cốt truyện về sau thực sự có xuất hiện.

“Phu Nhân Aisha, như vậy Pandora dự đoán bọn hắn bao giờ sẽ đến?”

“Một tháng nữa, Masamune tiên sinh.”

“Địa điểm thì sao?”

“... Mẹ Pandora nói rằng bọn hắn sẽ tấn công đồng loạt khắp mọi nơi, nhưng Dị Thần từ ngoài vũ trụ sẽ xuất hiện ở cực Bắc.”

“Được rồi, cảm ơn.”

“Tiên sinh, ngài có thể để cho bọn hắn ngừng chiến đấu được không? Nếu tiếp tục như vậy thì dân chúng sẽ bị ảnh hưởng, không tốt đâu?”

Tokoyogi Masamune cùng Phu Nhân Aisha lúc này đang đứng trên đỉnh lâu dài… Hoặc nói đúng hơn là phế tích của lâu đài. Ngôn Tình Hay

Luo Hao cùng Voban cuối cùng vẫn đánh nhau.

Masamune cũng quyết định không ra tay, vì Luo Hao sẽ không muốn hắn làm vậy - nữ giáo chủ có tính tiêu chuẩn kép khá mạnh. Nếu có người muốn tấn công hắn, Luo Hao sẽ ngay lập tức xuất thủ 2vs1, nhưng nếu có người muốn tấn công nàng thì nữ giáo chủ sẽ không để hắn tham gia.

Mặt trăng lúc này đã lên cao, trận chiến đã sắp kết thúc.

“Ta nghĩ ta cũng không cần phải nhúng tay, Luo Hao sẽ biết nặng nhẹ.” Masamune xoa hai ngón tay tản đi ma pháp trận đủ để hủy diệt thành phố đang được hắn che giấu trên bầu trời, sau đó nhẹ nhàng nói.

“Đa tạ Masamune tiên sinh.”

Phu Nhân Aisha cúi đầu chân thành cảm ơn thanh niên tóc đen.

Từ phía rừng cây đã bị phá hủy 2/3, nữ giáo chủ tuyệt mỹ bước dưới ánh trăng, dù trên người nàng có chút vết thương nhẹ nhưng rõ ràng là thái độ lại thoải mái hơn lúc trước nhiều. Nàng nhún chân nhảy lên, như một cánh bướm đáp xuống cạnh Masamune.

“Thế nào?”

“Không chết được. Sức khôi phục rất mạnh, đoán chừng ngày kia sẽ hồi phục.”

“Ta không hỏi hắn.” Thanh niên tóc đen hơi đau lòng nâng cánh tay của nữ giáo chủ để thổi thổi vào vết thương: “Giáo chủ phu nhân bị thương, ta sẽ đau lòng.”

Luo Hao hơi đỏ mặt, nhưng nàng cũng không rút tay lại. Trên thực tế nữ giáo chủ rất hưởng thụ sự quan tâm của hắn.

“... Chỉ là ít vết thương nhẹ không đáng chú ý, lấy sức khôi phục của chúng ta thì chỉ một giờ là lành lại.”

“Vậy thì chúng ta về Nagasaki trước, sau đó ngày mai lại tới đây.” ×— QUẢNG CÁO —

Masamune bắt đầu dùng ma thuật để tăng tốc chữa trị cho Luo Hao. Nhờ vào quyền năng [Ma Thuật chi Vương] của hắn, dù ma thuật do hắn sử dụng lên người Thí Thần Giả không thể phát huy được toàn bộ hiệu quả, nhưng cũng có thể phát huy được 50%.

Tăng thêm lượng ma lực gấp vài lần Thí Thần Giả khác, có thể nói hắn hoàn toàn xứng đáng là kẻ có sức sát thương cao nhất trong bốn vị Ma Vương.

“Phu Nhân Aisha, chúng ta về trước. Chuyện Pandora nói ngày mai chúng ta sẽ bàn tiếp, tạm biệt!”

“Tạm… Tạm biệt, Masamune tiên sinh.”

Tu nữ Ấn Độ vẫn còn hơi choáng váng khi thấy hai vị Thí Thần Giả thân mật ngay trước mặt mình - Dù sao nàng thật sự mới có 17 tuổi.

Theo một luồng ánh sáng ma thuật lóe lên, Masamune cùng Luo Hao sử dụng ma thuật dịch chuyển đến Nhật Bản.

Từ đầu đến cuối, nữ giáo chủ không thèm chú ý đến tu nữ Ấn Độ.

……

Một lát sau, từ trong bóng tối phía cánh rừng, một tên người sói to lớn bước ra.

Cánh tay bị thương giờ còn bị bẻ gãy buông thõng xuống, thân thể nhiều chỗ hơi sụp đổ do gãy xương, bộ lông xám giờ nhiều chỗ bị cháy đen.

Hầu Tước Voban đánh giá cao khả năng cận chiến của mình, cũng đánh giá thấp trình độ của Võ Hiệp Vương.

Dù hắn nắm được [kỳ tích], chinh phạt Dị Thần Apollo Lyceus, đoạt được quyền năng [Đàn Sói Tham Lam (Legion of Hungry Wolves)] để có thể biến hình thành người sói hoặc thậm chí là một con sói khổng lồ với sức mạnh vượt qua Thần Thú, nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật là hắn không có kỹ năng cận chiến.

Không phải là hắn không biết cận chiến - Trong cuộc đời làm kẻ lang thang của mình, hắn nhiều lần từng chiến đấu với bọn côn đồ, bọn cướp thậm chí là thú hoang để sinh tồn, nhờ đó phát triển được trực giác như dã thú cùng khả năng vật lộn đáng kể.

Khi hắn trở thành Thí Thần Giả, thậm chí trực giác của hắn còn được cường hóa nhiều lần, thân thể mạnh mẽ cùng trạng thái [người sói] khiến hắn tự tin có thể đánh bại Luo Hao.

Nhưng nữ giáo chủ dạy cho hắn bài học sâu sắc về thế nào là [đỉnh cao của võ thuật].

Sức mạnh lớn? Không đánh trúng, sức mạnh lớn là vô dụng.

Tốc độ nhanh? Lực chân khổng lồ sao có thể linh hoạt bằng khinh công đỉnh cao của Võ Hiệp Vương.

Thân thể cực kỳ bền bỉ, thậm chí vượt qua một số Dị Thần? Dính vài chục chiêu [Phi Phượng mười hai chưởng], bền bỉ đến mấy cũng gục.

Có vài lần, Hầu Tước Voban thậm chí còn định triệu hoán bầy sói cùng hai con Ma Lang để bắt lấy nữ giáo chủ, nhưng bản năng dã thú nói cho hắn nếu hắn dám làm vậy… Cái gì đó đang lơ lửng trên bầu trời sẽ không thương tiếc trực tiếp hạ thẳng vào hắn.

“Khốn kiếp… Ỷ vào mình là một đôi, tùy ý làm bậy… Dám làm nhục ta như vậy.”

Hoàn toàn không nhận ra chính bản thân hắn cũng là kẻ [tùy ý làm bậy] tước đoạt lãnh địa của người khác, Hầu Tước Voban căm giận bất bình.

Cũng không phải là Hầu Tước bất bình vì việc bị đánh hội đồng (gián tiếp), mà vì bởi vì Ma Thuật Vương cùng Võ Hiệp Vương phối hợp quá tốt, còn hắn không thể tìm được một kẻ đáng tin cậy để chống lại bọn hắn.

“Tu nữ, bọn hắn nói gì?”

“... Ngày mai Võ Hiệp Vương cùng Ma Thuật Vương sẽ quay lại để tiếp tục thảo luận về việc mà mẹ Pandora đã nói.”

Hầu Tước Voban trầm mặc, nỗi phẫn nộ trong lòng như ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nhẫn nhịn. Chó sói sẽ không lao đầu vào cái chết, nó sẽ chờ cơ hội kẻ địch suy yếu để cắn xé. ×— QUẢNG CÁO —

Trước hết vẫn là đi dưỡng thương đã.

Voban không thèm quan tâm Phu Nhân Aisha đang đứng ở một bên, hắn cần phải nhanh chóng quay trở về tĩnh dưỡng. Bộ lông màu xám dần rút đi, dáng người thu nhỏ lại, các đặc tính của sói trên cơ thể biến mất.

Thanh niên tóc vàng với hốc má lõm sâu xuất hiện thay thế cho người sói, nhưng các vết thương trên cơ thể vẫn còn nguyên. Hắn bước lê thân thể vào trong lâu đài, dần biến mất trong bóng tối.

Nhìn Hầu Tước rời đi mà không thèm nói một câu, Phu Nhân Aisha cảm thấy buồn bã. Tu nữ Ấn Độ không hề có tự giác của một vị Thí Thần Giả, nhưng không có nghĩa là nàng kém thông minh - ngược lại, tu nữ rất nhạy cảm với cái nhìn của người khác về mình.

Từ khi nàng trở thành Thí Thần Giả, người khác liền tránh nàng như tránh quái vật, các tổ chức ma thuật bề ngoài cung kính nhưng sau lưng không ngừng chỉ trỏ sợ hãi.

Dù tính cách của tu nữ Ấn Độ khiến nàng không thể bỏ mặc người khác gặp khó khăn, nhưng Phu Nhân Aisha vẫn cảm thấy cô độc, đặc biệt là khi cảm nhận được sự coi thường của hai vị [đồng loại].

Thiếu nữ thật sự mới chỉ có 17 tuổi, chưa phải là thiếu nữ “vĩnh viễn 17 tuổi” của 200 năm sau.

“Ma Thuật Vương… Tokoyogi Masamune tiên sinh, ngài là người như thế nào?”

Vì vậy, thiếu nữ chú ý đến vị [đồng loại] duy nhất chịu trao đổi bình đẳng với nàng mà không hề có một chút khinh thường hay khó chịu nào. Trong lúc suy nghĩ miên man, Phu Nhân Aisha cũng quay vào trong lâu đài, tìm kiếm một phòng trống để ngủ.

Nàng có chút muốn chờ đến ngày mai.

- -----

“Daoloth, nhớ kỹ chưa? Không được dùng [thần thuật], cũng không được dùng [Tà Thần diện mạo]... Dùng cũng được, chết vài con sâu bọ cũng không ảnh hưởng gì đến Masamune, nhưng không được dùng [vật chất lỗ đen]!”

Thế giới này được làm từ vật chất giống kim loại, mọi vật đều có bề mặt phẳng sáng bóng, nhưng từng góc cạnh của chúng lại được xếp theo một hình thù kỳ lạ khó hiểu.

Cây không đứng, đường không nằm, nhà không có không gian bên trong… Tất cả đều tràn đầy quỷ dị, nằm ngoài phạm vi hiểu biết của nhân loại. Thậm chí ở đây bầu trời cũng không phải một màu xanh, mà là được ghép từ rất nhiều các “mảnh vỡ” khác nhau, mỗi mảnh vỡ lại hiển thị một khung cảnh ở nơi nào đó trong vũ trụ.

Đây là thần quốc của Great Old One Daoloth - Kẻ Xé Mở Màn Che, một trong những Great Old One có sức mạnh gần sánh ngang [Bốn Nguyên Tố].

Ở giữa thế giới thần quốc, một thiếu nữ tóc bạc mắt xanh lá cây cùng một vật thể không rõ đang lơ lửng.

Vật thể là một sinh vật giống như được làm từ các thanh kim loại, nhưng kết cấu của nó lại không hợp lý với bất kỳ hình học, khối học hay các kiến thức của vật lý. Nếu như có sinh vật nhìn thấy nó, sự chênh lệch giữa logic và [sự thật] sẽ khiến sinh vật đó rơi vào điên cuồng.

Nyarlathotep tiếp tục dạy bảo:

“Bong bóng đã chuẩn bị ra tay để che giấu tung tích của ngươi, bọn Trật Tự ngu xuẩn sẽ không thể phát hiện ra. Tuyệt đối! Tuyệt đối!! Tuyệt đối không được phá hỏng kế hoạch lần này!!!”

Sinh vật kim loại không ngừng lắp ráp, sau đó xuất hiện một cái [miệng], phát ra ngôn ngữ cổ xưa:

“Nyarlathotep Bệ Hạ, ta đã nhớ. Về chủng tộc đi săn?”

“... Tùy ngươi chọn.”

Cứ như vậy, dưới sự chỉ đạo của Hỗn Độn Ngọ Nguậy, Kẻ Xé Mở Màn Che thay đổi cấu trúc của không gian, xé mở khoảng cách của hai chiều và ba chiều, dẫn theo đám Thợ Săn từ Bên ngoài (Hunters from Beyond) dần tiến đến thế giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.