Tà Thần Thực Tập Sinh Tại Thế Giới Giả Tưởng

Chương 121: Chương 121: Tề thiên đại thánh




Địa điểm mà Tôn Ngộ Không bị phong ấn là ở trong Netherworld, chứ không phải là ở ngoài thế giới hiện thực. Nhờ vào sự giúp đỡ của Susanoo, công chúa mắt thuỷ tinh cùng vị phật xác ướp, Nhật Bản đã thành công phong ấn Dị Thần Tề Thiên Đại Thánh, biến hắn thành [người gác cổng] của [Cửa Địa Ngục].

Trong trường hợp bình thường quyền năng [Master of Fairies] có thể triệu hồi các sinh vật thần bí trong Netherworld, nhưng không thể triệu hồi Dị Thần - Nhưng nếu như chỉ là thân thể của Dị Thần đây?

Khi ý thức, sức mạnh và quyền năng của Tề Thiên Đại Thánh đã nhập vào thân thể của Mariya Hikari, vật phong ấn còn lại ở trong Netherworld chỉ là một cái xác rỗng không thể được coi là Dị Thần.

Vì vậy, Tokoyogi Masamune có thể triệu hồi được thân thể của Tề Thiên Đại Thánh - Một bức tượng của Tôn Ngộ Không, với chỉ phần đầu là bình thường không bị hoá đá.

[Mariya Hikari] nheo mắt nhìn thân thể Dị Thần vừa xuất hiện, khoé miệng kéo lên đường vòng cung đầy nguy hiểm.

“Không hổ là một đám kẻ điên không thể suy nghĩ theo lẽ thường... Người khác tìm trăm phương ngàn kế để phong ấn lão Tôn ta, còn các ngươi lại muốn thả lão Tôn ra ngoài?”

“Có vấn đề gì không? Thân thể của Vu Nữ nhỏ tuổi đó không thể chịu đựng được sức mạnh của ngươi - Sử dụng [Quyền năng] cần rất nhiều thể lực, mà thân thể của Mariya Hikari sẽ không thể cho phép ngươi dùng sức mạnh nhiều lần.”

“Ánh mắt rất tinh, Thí Thần Giả a.”

[Mariya Hikari] gật đầu.

“Làm như vậy, ta sẽ không cần phải đến núi Nanjang để khởi động thanh kiếm của trí tuệ Kulikaa, cũng không cần đến máu của Long Xà. Được! Hãy để trận chiến của chúng ta bắt đầu đi, hai Thí Thần Giả a! Lão Tôn ta đã rất lâu không cảm thấy dục vọng chiến đấu tuyệt vời đến như vậy!”

Theo giọng nói dần cất lên cao, thân thể của Mariya Hikari cùng Dị Thần đồng thời tỏa sáng.

Phương thức trốn thoát khỏi phong ấn này là một phương pháp đặc biệt, chỉ có thể thành công với quyền năng [Master of Fairies]. Nếu như không có Tokoyogi Masamune, Tề Thiên Đại Thánh sẽ phải sử dụng thân thể hiện tại của mình để đến núi Nanjang, sử dụng Thần Khí [Kiếm Kulilkaa] để cắt đứt nghi thức [Keeper of the Horse] - Nghi thức lợi dụng toàn bộ địa mạch của Nhật Bản để tạo nên phong ấn.

- - Còn có thể tạo nên một số hậu quả bất ngờ, buộc chặt Tề Thiên Đại Thánh vào trong thân thể của Mariya Hikari.

Thanh niên tóc đen cũng không muốn phá vỡ ước định của mình với Mariya Yuri - Không chỉ vì thiếu nữ này là người xuất hiện trong [kịch bản], mà đồng thời còn là vì nguyên tắc của bản thân.

Khi ánh sáng tan biến, thân thể tượng đá của Tề Thiên Đại Thánh cũng đã khôi phục lại như ban đầu, với Mariya Hikari nằm bất tỉnh ở bên cạnh.

“Nếu như tiêu diệt ngươi trong trạng thái bị phong ấn hoặc là trong trạng thái kia, chúng ta cũng sẽ không thể nhận được [quyền năng].”

“Thân là một Dị Thần trong thần thoại, vậy mà lại bị nuôi dưỡng như một con thú giữ nhà. Điều này làm Thí Thần Giả chúng ta - thân là kẻ địch của các ngươi thật mất mặt. Thoải mái thể hiện sức mạnh của ngươi, sau đó chiến bại và biến mất đi, Tề Thiên Đại Thánh!”

Hai vị Thí Thần Giả một nam một nữ đồng thời cất lời. Cùng lúc đó, một ma thuật trận nhỏ bao bọc lấy thân thể của Mariya Hikari cùng Mariya Yuri, đưa hai Công Chúa Vu Nữ với sức chiến đấu thấp nhất rời xa chiến trường.

- - Ở đây chỉ còn lại Sayanomiya Kaoru, công chúa Alice cùng kỵ sĩ Erica Blandelli.

Tôn Ngộ Không mở mắt.

Bộ lông vàng óng lấp lóe dưới lớp áo giáp được trang trí hoa mỹ, tay phải vung vẩy cây gậy đỏ với hai đầu màu vàng, Tôn Ngộ Không lấp lóe hỏa nhãn kim tinh, giơ Như Ý Bổng lên cao.

“Ha ha ha! Nghĩ rằng sử dụng số đông là có thể chiến thắng lão Tôn ta sao? Nghĩ lại đi, các Thí Thần Giả! Ăn cây gậy này của lão Tôn ta!”

Như Ý Bổng trong tay Tề Thiên Đại Thánh bỗng trở nên to lớn, kéo dài lên cao vút. Kích cỡ của nó cũng không ngừng mở rộng, bóng tối che khuất cả cánh rừng.

“Như Ý Bổng trong thần thoại chính là Định Hải Thần Châm, mang theo khả năng thiên biến vạn hoá... Trong thần thoại, nó nặng mười ba nghìn năm trăm cân, nhưng lại trở thành vũ khí duy nhất vừa tay với Tề Thiên Đại Thánh. Mỗi lần nhìn thấy sức mạnh như vậy của các Dị Thần đều làm cho ta cảm thấy sợ hãi.”

Sayanomiya Kaoru bình tỉnh nhìn lên cây gậy khổng lồ nối lên bầu trời. Ở bên cạnh nàng, Erica Blandelli rút ra Cuore di Leone, Seishuuin Ena cũng cẩn thận lấy ra thanh dao găm màu vàng từ trong bọc.

Linh lực cũng lờn vờn xung quanh Bạch Công Chúa - Các thiếu nữ không để ý tới khung cảnh hùng vĩ trên bầu trời, vì có để ý cũng không thể làm gì.

Nhiệm vụ của các nàng từ đầu cũng đã được xác định rõ. Dùng hết sức lực của bản thân để hỗ trợ hai vị Vương trong chiến đấu, cố gắng sống sót.

“Hây aaa!!”

Tôn Ngộ Không vung gậy đập xuống. Chiếc gậy khổng lồ ập xuống, áp lực vượt xa núi lở biển gầm. Dù là Sayanomiya Kaoru hay công chúa Alice khi nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này vẫn không thể khống chế được nảy sinh lòng sợ hãi, vì đó chỉ là bản năng sinh tồn nằm sâu trong nhân loại được lưu truyền từ hàng triệu năm trước.

Từ thời kỳ cổ đại, những sinh vật là tiền thân của nhân loại đã biết được sợ hãi. Nếu như không có sợ hãi, bọn hắn sẽ không biết chạy trốn khỏi thú dữ, không biết ẩn nấp trong trời giông bão, không biết sự nguy hiểm của ngọn lửa hay sấm chớp.

Vì vậy, nỗi sợ hãi chính là trí khôn - quà tặng vô giá cho nhân loại.

Nhưng đương nhiên không phải ai cũng là kẻ có trí khôn. Trên thế giới luôn luôn có những kẻ là con của Kẻ Ngủ, không biết gì là sợ hãi, thậm chí ngu uẩn đến mức đối đầu với Dị Thần. Và khi [kỳ tích] được thực hiện, bọn hắn thoát thai hoán cốt trở thành Thí Thần Giả.

Trong lúc các thiếu nữ bị áp lực cùng nỗi sợ hãi trong bản năng khiến cho không thể cử động, khi cây cột chống trời khổng lồ dần hạ xuống, hai vị Thí Thần Giả vẫn ung dung trò chuyện.

“Vẫn như cũ chứ, phu quân? Ta cận chiến, ngươi viễn trình.”

“Lưu ý cẩn thận - Sức mạnh của hắn có thể sẽ vượt qua tưởng tượng của ngươi.”

“— Mặt trời bừng sáng, tia chớp chói lọi! Hỡi linh hồn của bầu trời, linh hồn của đất, nhanh chóng nghe lệnh ta!”

[Đại lực kim cương thần công] là quyền năng mà Võ Hiệp Vương thu được sau khi chinh phạt hai vị hộ pháp của Thiên Bộ trong Phật giáo. Nó không chỉ cho nàng sức mạnh mạnh mẽ đủ để gây tổn thương nặng nề đến [thép], mà còn có thể triệu hồi hai vị hộ pháp khổng lồ để chiến đấu.

Theo ngôn linh phát động quyền năng được đọc lên, hai bức tượng cao hơn mười mét làm bằng vàng ròng, điêu khắc hai người đàn ông gần như trần trụi đầy cơ bắp “rầm” một tiếng xuất hiện trong rừng cây.

Hai vị Kim Cương Lực Sĩ xuất hiện chống lại kẻ địch. Bọn hắn một người mở miệng, một người ngậm miệng, đồng thời giơ bốn bàn tay lên trên trời cao sẵn sàng đón đỡ lấy cây gậy Như Ý.

“Mùi vị này... Là của mấy tên hộ pháp đầu trọc kia? Thí Thần Giả a! Trong việc này thì lão Tôn ta phải đưa lời khen ngợi cho ngươi!”

“Ta không cần lời khen ngợi từ một con khỉ bị trói buộc, Tề Thiên Đại Thánh!”

Đôi mắt phượng của Luo Hao khẽ trừng, hai hộ pháp vàng khổng lồ giậm chân nhảy lên đón đỡ trước. Thân thể lực lưỡng cùng cơ bắp cuồn cuộn trên thân thể chứng minh sức mạnh của bọn hắn đủ để dễ dàng dời núi lấp sông — Nhưng vẫn không thể so sánh với cây Như Ý Bổng mang theo khí thế thiên quân vạn mã đang lao xuống.

“Đoàng!!” “Đoàng!!”

Tốc độ bọn hắn nhảy lên đã nhanh, nhưng khi bắn ngược lại thì còn nhanh hơn. Hai hộ pháp Kim Cương Lực Sĩ trở thành hai viên đạn pháo mạnh mẽ, bị cây Như Ý Bổng đánh ngược sâu vào lòng đất, ép vô số cây cối lâu năm thành phấn vụn.

Luo Hao cũng chưa hề hi vọng chỉ là hai tên Kim Cương Lực Sĩ liền có thể ngăn cản được Như Ý Bổng của Tôn Ngộ Không, vì Kim Cương Lực Sĩ dù sao cũng chỉ là cao cấp hơn thiên binh thiên tướng một chút - Mà Tề Thiên Đại Thánh đã từng một mình đánh bại toàn bộ quân đội của Ngọc Hoàng Đại Đế.

Nữ giáo chủ tiếp tục khởi động ngôn linh thứ hai của quyền năng này.

“—Cội nguồn sức mạnh của ta đến từ Kim Cương, đây là lúc cần đến sức mạnh để xé rách thiên địa!”

Theo bàn tay của Luo Hao giơ lên phía trước, từ đó xuất hiện một bàn tay khổng lồ rộng dài vài chục mét làm từ các hạt cát vàng.

“Lão Tôn ta thậm chí còn có thể quét ngang Thiên Đình! Liệu bàn tay này của ngươi có thể so sánh được với lão già Thích Ca Mâu Ni?!”

Bàn tay cùng Như Ý Bổng va vào nhau, tạo nên khung cảnh chỉ có thể miêu tả là trời rung núi lở. Âm thanh ầm ầm không dứt rung động màng nghĩ, sóng âm cùng không khí bị lực lượng mạnh mẽ chèn ép, tạo ra áp lực hất tung vô số chùa chiền cùng kiến trúc.

Chỉ với một chiêu giao thủ, ngôi đền Nikko Toushougu bị tàn phá không ra hình dáng gì.

“... Khục.”

Một khe nứt kéo dài chia đôi cánh rừng xuất hiện dưới chân của Luo Hao. Nữ giáo chủ thành công nắm lại gậy Như Ý, nhưng trong người cũng cảm thấy cuồn cuộn không dứt, cảm giác ngòn ngọt cùng vị sắt lan tràn trong miệng.

Nuốt ngược chúng vào trong bụng, Luo Hao mạnh miệng nói với thanh niên tóc đen.

“... Tề Thiên Đại Thánh không hổ là kẻ từng náo loạn Thiên Đình, lực lượng vượt qua tưởng tượng của ta. Nhưng cũng không phải là quá đặc biệt.”

— Đây là nói dối. Trong khoảnh khắc khi lực lượng của Luo Hao tiếp xúc với cây gậy kia, nàng đã liên tục sử dụng đủ loại phương pháp tá lực đả lực để giảm thiểu hơn nửa sức mạnh, nhưng vẫn không tránh khỏi bị nội thương.

Tokoyogi Masamune xoay tròn hai bàn tay, hai luồng sáng bên trong lòng bàn tay loé lên rồi biến mất. Luo Hao rất nhanh liền cảm nhận được tốc độ khôi phục của thân thể được tăng tốc - Chỉ cần vài chục giây nữa, nữ giáo chủ liền có thể chiến đấu như thường.

“Đến lượt ta, giáo chủ phu nhân.”

Giữa cánh rừng đã có phần tan hoang, thanh niên tóc đen rút từ trong không khí ra cây gậy ma thuật của mình. Viên đá thạch anh tím toả ra ánh sáng chói mắt, ma lực chuyển hoá vào trong kiếm Kusanagi, mang theo tính chất của [thép] khởi động ma thuật.

Không gian rung động gợn sóng, mũi của thanh kiếm tím khổng lồ dần lộ ra. Cùng lúc đó, xiềng xích từ bốn phía xuất hiện, cuốn chặt lấy tay chân của vị Mỹ Hầu Vương đang có ý định tiếp tục vung gậy.

“Ồ? Dây xích này vậy mà có thể chịu được một phần lực của lão Tôn?” Gương mặt xấu xí của Tôn Ngộ Không nở một nụ cười hung dữ. “Nhưng còn sớm lắm!”

“Tạch! Tạch!”

Từng dây xích được [thép] cường hoá không ngừng đứt vỡ - Tôn Ngộ Không cũng là một vị [Thần Thép], mà còn không phải là Thép yếu ớt chút nào.

“Không gian a! Thứ nguyên a! Để cho kẻ địch của ta phải chịu lấy thẩm phản!”

[Kẻ Xé Rách Không Gian] mang đến cho mũi kiếm độ sắc bén vượt qua tưởng tượng cùng tốc độ sánh ngang [thần tốc], thậm chí khi lưỡi kiếm được phóng ra còn mang theo tiếng xé rách của không gian xung quanh.

“Biến!”

Như là một loại ảo ảnh khó có thể nhìn rõ, lưỡi kiếm không ngừng rút ngắn lại cả về chiều dài lẫn chiều rộng, cuối cùng hoá thành kích cỡ chỉ dài hơn nắm tay.

“Keng!!” Tiếng sắt thép va chạm vang lên thanh thuý.

“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật. Tốc độ này khiến cho lão Tôn ta bất ngờ, vậy mà còn nhanh hơn cả Cân Đẩu Vân!”

Tề Thiên Đại Thánh nhe hàm răng trắng noãn - Ở giữa hàm răng của hắn, thanh kiếm nhỏ dài hơn 20cm đang bị giữ chặt, bốc khói nghi ngút.

Nhanh chóng cắn “rắc” thanh kiếm rồi nuốt vào trong bụng, Tôn Ngộ Không dùng tay còn lại rút ra vài sợi lông trên người đưa lên miệng thổi. Từng sợi lông bay theo làn gió, nhân lên vô số lần, rồi biến hoá mọc ra chân tay.

Một đàn khỉ to lớn xuất hiện trong cánh rừng, bao bọc lấy nhóm người Masamune.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.