Sân bay Catania của Sicilly.
Ba thiếu nữ xinh đẹp bước ra khỏi máy bay, khiến phong cảnh bừng sáng.
Đáng tiếc, các vị đại diện của Seven Sisters đang chờ sẵn cũng không có tâm tình gì để thưởng thức vẻ đẹp của các nàng.
Thấy một người đàn ông cao lớn với mái tóc hoa râm, Erica gấp gáp chạy xuống cầu thang, vội vã hỏi:
“Chú! [Kiếm chi Vương] cùng [Ma Thuật Vương] đã khai chiến! Các ma thuật sư đã vào vị trí chưa?”
“Đương nhiên là rồi, Erica.”
Paolo Blandelli - Thủ lĩnh hiện tại của Copper-Black Cross, người từng nắm giữ vị trí [Diavolo Rosso] trước Erica bất đắc dĩ trả lời.
Sau đó, hắn liếc nhìn về vị công chúa trong bộ váy dài đang nghiêng nón che nắng đằng sau lưng Erica, lắc đầu cảm thán nói:
“...Thật không ngờ lại gặp phải ngài trong...” Dừng một chút để lựa chọn ngôn ngữ, Pablo tiếp tục: “[hoàn cảnh] này, công chúa Alice.”
“Đã lâu không gặp, Paul.”
Lấy tay giữ lại mái tóc để không bị gió mạnh thổi bay, công chúa Alice gật đầu chào Paolo.
Không có Masamune ở đây, công chúa Alice lại một lần nữa trở thành vị Bạch Công Chúa nổi tiếng châu u với trí tuệ cùng ánh mắt của mình.
“Khi ta còn trẻ, ta từng đại diện cho Copper-Black Cross đến gặp công chúa Alice để đàm phán về sự phối hợp giữa hai tổ chức ma thuật.”
Thấy Erica có vẻ ngạc nhiên, Paolo Blandelli nhỏ giọng giải thích.
Nhưng lời giải thích này của hắn vẫn rơi vào tai của công chúa Alice - thính giác của nàng đã được cường hoá vượt xa quá khứ.
“Đừng nói như vậy, Paul. Ngươi có thể tự tin nói rằng hồi đó ngươi định theo đuổi ta, thậm chí còn vì ta mà chống lại [Hoàng Tử Đen].”
Alice khẽ nở nụ cười.
“Đáng tiếc, ta đã không còn là thanh niên trẻ tuổi năm đó.”
“Đúng vậy, mà ta cũng đã không còn cần [người khác] bảo vệ.”
Paolo Blandelli nghe hiểu ý ngầm trong lời nói của Bạch Công Chúa. Vốn đã có rất nhiều tin đồn giữa Bạch Công Chúa và Ma Thuật Vương, giờ lại nghe được lời nói này, Pablo rất nhanh liền phản ứng lại.
Hắn cúi đầu, đặt tay lên ngực trái.
“Chào mừng ngài đến Italy, công chúa Alice. Rất tiếc phải nói rằng Ma Thuật Vương các hạ đang chiến đấu cùng minh chủ, nên có lẽ chúng ta sẽ phải đưa ngài tới nơi an toàn trước. Dù sao Sicilly cách [chiến trường] rất gần.”
“Không. Đưa ta đến chỗ của Masamune.”
“Masamune...?”
Erica kéo lấy tay áo của Paolo.
“Chú, hình như đó là tên của [Ma Thuật Vương].”
Paolo Blandelli giật mình.
Một phần là vì biết được tên gọi của vị Vương thần bí, một phần là vì thái độ tự nhiên của Bạch Công Chúa. Phải biết rằng vì các Vương nắm giữ sức mạnh quá kinh khủng, không ai dám trực tiếp gọi tên của bọn hắn.
Có lẽ địa vị của Bạch Công Chúa không giống như là [bị bắt cóc] như trong lời đồn.
Trao đổi một cái liếc mắt với Erica, Paolo rất nhanh liền thông qua sự ăn ý của hai chú cháu để xác nhận ý tưởng của mình.
“Ta hiểu, công chúa. Mời ngài đi theo chúng ta.”
Giọng nói của hắn càng khiêm tốn hơn.
Thậm chí Paolo còn bắt đầu lo ngại, suy tính xem mình cần phải làm gì để cho vị Bạch Công Chúa này vui lòng.
Nếu như nàng đột nhiên cảm thấy khó chịu, thổi gió đầu giường với [Ma Thuật Vương]... Hắn cũng không dám đánh cược rằng [Minh chủ] đầu óc có vấn đề kia sẽ bảo vệ hắn.
“Liliana, giúp ta đưa Bạch Công Chúa lên xe. Ta cùng Erica sẽ đi ở xe trước để dẫn đường, mục tiêu của chúng ta là bãi biển Agrigento.”
“Rõ, Paolo các hạ.”
Mặc dù Copper-Black Cross cùng Bronze-Black Cross là kẻ địch lâu năm, nhưng cả hai tổ chức đều biết rất rõ lúc nào có thể đánh, lúc nào cần phải đoàn kết.
Kỵ sĩ tóc bạc mở cánh cửa xe limousine, đưa tay ra hiệu mời:
“Mời ngài lên xe, công chúa Alice.”
“Cảm ơn.”
—— Ở xa xa bỗng xuất hiện một cột sáng.
Tất cả mọi người ở sân bay đều ngừng lại động tác, Paolo thì nhíu chặt lông mày.
“Không có gì đáng ngạc nhiên, đúng không?”
Lấy tay chỉnh lại chiếc nón rộng vành trên đầu, công chúa Alice ưu nhã nở nụ cười.×
— QUẢNG CÁO —
“Đúng vậy.” Paolo gật đầu. “Chỉ là ta đã hi vọng hai vị Vương sẽ làm ra động tĩnh nhỏ hơn một chút...”
“Đây đã là rất nhỏ rồi.”
Nói xong, Bạch Công Chúa ngồi vào trong chiếc xe sang trọng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thực sự động tĩnh này cũng đã là rất nhỏ - So với việc xuất hiện một viên mặt trăng nhỏ cùng một luồng sáng khổng lồ gào to [Ta là Excalibur, tên chủ nhân của ta là Arthur Pendragon], thì lần này cột sáng nhỏ kia đã là rất khiêm tốn.
Mà cũng bởi vì cột sáng ở xa xa hấp dẫn hết sự chú ý của mọi người, nên không ai chú ý rằng tất cả cái bóng của mọi vật đang hơi lay động.
———-
Vụ nổ với sức công phá lớn đủ để đâm thủng hòn đảo đã không phải là mức độ có thể dùng [Kiếm] để chém ra, ít nhất là trong thời gian ngắn.
Đồng thời, nhiệt độ cao đủ để khiến bê tông tan chảy cũng là khắc tinh của [Thép] - Kết quả sau cùng là Salvatore Doni ăn phải quả đắng.
“Bạn thân a.... Ngươi thật là âm hiểm.”
Dù thân thể nhiều chỗ bị đốt cháy bỏng nặng, thậm chí gương mặt cũng cháy xém một nửa, Kiếm chi Vương vẫn đứng dậy cười ha hả đôi mặt với Masamune.
Tên này đúng là không thể làm cho người khác yêu thích, nhưng cũng không thể làm cho người khác ghét được.
Masamune thở dài.
“Ngươi làm thế nào để bò lên từ đáy biển? Vừa rồi chắc chắn sức nổ từ chiêu tự bạo của các Tree Guardian đã đủ để đánh ngươi sâu xuống dưới nước.”
“Ta rất biết bơi!”
Salvatore Doni nhe hàng răng trắng noãn, cánh tay phải màu bạc lại cầm lên một tảng đá.
Tảng đá trong tay hắn tự động biến hình, cuối cùng hoá thành một thanh kiếm mới - Thanh cũ đã bị hắn làm rơi dưới mặt biển, không biết mất ở nơi nào.
“Chúng ta tiếp tục thôi! Ma Thuật Vương a, gặp ngươi đúng là may mắn lớn của ta! Ngươi chắc chắn cần phải trở thành bạn thân của ta!”
“... Lần sau ta sẽ gọi phu nhân nhà ta đến.”
“Ha ha ha... Thôi đừng, ta chưa muốn chết.”
Dù miệng nói chuyện phiếm, động tác của Kiếm chi Vương lại không hề chậm lại chút nào.
“Ta đã hiểu quyền năng của ngươi, vậy thì hãy để lần chiến đấu này của chúng ta kết thúc đi! Trận chiến này là ta chiến thắng, bạn thân!”
“Hỡi những Tế Ti của Thần Rượu, hãy kêu gọi đến đây đứa con của thần. Lạc vào cơn say cuồng bạo từ rượu thần, bỏ qua nhà cửa, lạc vào núi rừng. Sùng bái thần của chúng ta!”
“[Lời Nguyền Cuồng Loạn (Curse of Rampage)]!”
Quyền năng mà Salvatore Doni chiếm đoạt từ Thần Rượu của Hi Lạp - Dionysus, đồng thời cũng là lá bài tẩy sau cùng của hắn khi gặp phải đối thủ có nhiều kỹ năng khống chế hoặc không thể tiến lại gần để chiến đấu.
Quyền năng của kẻ địch hoặc chính bản thân hắn khi bị ảnh hưởng sẽ mất khống chế, ma thuật khi tiến vào bên trong phạm vi sẽ mất kiểm soát, còn các vật phẩm ma thuật thậm chí có thể nổ tung tại chỗ.
Lời Nguyền Cuồng Loạn bình thường cần phải có một thời gian để chuẩn bị, nhưng Doni cũng có thể sử dụng ngay lập tức nếu như chỉ nhắm vào một mục tiêu nhất định.
Mà lần này mục tiêu mà hắn nhắm vào chính là thanh niên tóc đen ở đó không xa.
Masamune phát hiện lần đầu tiên trong đời, ma lực vậy mà đang giãy giụa, cố gắng phản loạn để không phải nghe mệnh lệnh của hắn.
Vương miện Vua Tinh Linh trên đầu hắn tự động đứt gãy rơi xuống, một vài Tree Guardian còn sót lại mất đi thần trí, xông vào đánh đập lẫn nhau.
Hắn nghiêm nghị chỉ gậy pháp sư của mình vào kẻ địch đối diện:
“[Chain Projection]!”
Từ hư không, hàng chục sợi dây xích xuất hiện, nhưng trước khi chạm đến Salvatore Doni đã tự cuốn lấy nhau, tạo thành một nút thắt lơ lửng.
“Còn chiêu gì nữa không, Ma Thuật Vương? Nếu không thì chúng ta có thể tuyên bố kết thúc ở đây rồi!”
Kiếm chi Vương sung sướng chỉ kiếm vào Masamune, bắt đầu lấy đà chạy nhanh.
Quá sung sướng! Bị Võ Hiệp Vương đánh bại, nhưng bây giờ trả thù lại một ván! Quá sung sướng!
“Thật là...” Masamune khó chịu chép miệng. “Được rồi, nếu như người đã nói vậy!”
Thanh niên tóc đen nhắm mắt lại. Hắn thả lỏng rào chắn trong linh hồn, kết nối cùng với lớp tín ngưỡng vặn vẹo của các sinh vật kỳ dị của luồng không gian khác. Ở trong linh hồn, tiếng gọi của hắn vang lên:
[Đến đây đi, quyến tộc của ta. Thông qua quyền năng của Kẻ Xé Mở Màn Che, giáng lâm thế giới này và nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân các ngươi!]
“Nhân danh Kẻ Xé Mở Màn Che, ta ra lệnh... Vén màn [Không gian]!”
“Vô dụng thôi, Ma Thuật Vương! Ngươi chắc chắn không thể sử dụng được quyền năng!... Hả?”
Kiếm chi Vương ngạc nhiên mở to mắt.
Ánh mắt của hắn đang lay động.
Không. Đúng hơn là cái bóng - Cái bóng của vạn vật xung quanh đang lay động, giống như là có vật gì đó muốn trào ra.×
— QUẢNG CÁO —
Bỗng có ai đó ngáng chân của hắn - Lực cản rất nhẹ, nhưng đủ để khiến Salvatore Doni giật mình cảnh giác. Hắn xoay người, chém đứt bàn tay dài ngoẵng trắng xám mọc ra từ trong bóng tối, rồi kinh dị phát hiện vậy mà càng ngày càng có nhiều bàn tay đang mọc lên với lấy hắn.
Số lượng thực sự rất nhiều, không thể đếm được. Dường như tất cả [bóng tối] đều bị lấp kín bởi [cánh tay], có vung vẩy kiếm bao nhiêu lần, chặt đứt bao nhiêu bàn tay thì cũng không kết thúc.
Salvatore Doni đâm kiếm về sau lưng, mũi kiếm xuyên thủng ngực của sinh vật nào đó.
“... Bạn thân, đây là thú nuôi của ngươi sao?!”
Hắn ngạc nhiên nhìn [nó].
Kiếm chi Vương trước khi trở thành Thí Thần Giả vì chưa qua được bài kiểm tra làm kỵ sĩ, nên không thể nhận ra ngoại hình của [Thợ săn từ Bên ngoài], hay còn gọi là Dimensional Shamblers.
Doni kinh dị đánh giá sinh vật kỳ dị vừa bị mình giết chết: Thân hình thấp bé, làn da xám rúm ró, móng tay nhọn dài giống như móng vuốt. Đầu bọn chúng vừa giống vượn, lại có mõm dài giống chó, khiến Doni chắc chắn rằng các sinh vật này không phải là sinh vật tốt lành gì.
Từ bóng tối bốn phương tám hướng, các sinh vật tương tự với số lượng không thể đếm được bắt đầu nhấc thân khỏi bóng tối.
Mà thanh niên tóc đen cũng nhanh chóng lùi bước về sau.
“Lại chiêu này sao?!” Kiếm chi Vương bất mãn. “Chiến đấu với ta, Ma Thuật Vương!”
“Có giỏi thì chiến thắng thú nuôi của ta trước đã.”
Masamune không mặn không nhạt trả lời.
Doni khó chịu. Rất khó chịu. Thể lực của hắn cũng không còn nhiều - Liên tục chiến đấu với cường độ cao, đồng thời còn phải bơi từ đáy biển lên khiến hắn rất mệt mỏi - Nếu như bây giờ lại phải tốn thêm nhiều thời gian tiêu diệt đám [tiểu quái] này thì hắn sẽ mệt chết.
Nhưng mà hắn cũng không thể trực tiếp bỏ qua đám quái vật này... Bọn chúng càng ngày càng đông, mà Kiếm chi Vương cũng nhạy cảm cảm nhận được chúng đang dùng một sức mạnh kỳ lạ nào đó để xâm nhập vào tinh thần của mình.
Tốc độ rất chậm, nhưng số lượng của chúng ngày càng tăng - Có lẽ khi số lượng đạt đến mức độ nhất định thì chính hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn.
“Hây aaaaa!”
Chỉ có thể vung kiếm chém!
Một, một trăm, một nghìn...
Hai nghìn, ba nghìn, năm nghìn....
Doni đã quên không biết mình vung kiếm bao nhiêu lần. Mỗi lần lưỡi kiếm của hắn xuất hiện, kiếm khi lại có thể chém đứt hàng trăm con quái vật này, nhưng dường như số lượng của bọn chúng là vô tận.
Tốc độ vung kiếm càng ngày càng chậm, kiếm khí ngày càng yếu ớt, dường như thể lực của Doni đã đến đáy.
Một lần nữa chém bay đầu của vài chục con quái vật xám lùn, Salvatore Doni cắm kiếm vào mặt đất, khuỵu xuống thở hồng hộc.
“Thế nào? Chịu thua chưa?”
m thanh vang lên.
Cùng lúc đó, ánh mắt của Kiếm chi Vương loé lên. Dùng một tốc độ hoàn toàn không phù hợp với cảnh [kiệt sức] lúc trước, hắn lao vào giữa vòng vây của các Dimensional Shamblers, chặt tung tất cả những quái vật nào cố gắng ngăn cản.
Cuối cùng, hắn nhìn thấy thanh niên tóc đen. Gương mặt hắn nở nụ cười sáng rọi, Kiếm chi Vương đưa ra tuyên bố sau cùng khi vung ra thanh kiếm của mình:
“Ta đã tìm được ngươi! Trận đấu kết thúc, bạn của ta!”
“Keng!!!”
“...”
“Ngươi không thực sự nghĩ rằng ta không biết cận chiến chứ?”
Thanh niên tóc đen ngạc nhiên hỏi, trong giọng nói lại đầy chế giễu. Lưỡi kiếm đen tuyền được hắn rút ra từ gậy pháp sư, chống lại thanh kiếm đá nối liền với cánh tay bạc của Doni.
[Kiếm Kusanagi] dù sao cũng là một Thần Khí chân chính, bản thể còn từng là Dị Thần. [Cánh Tay Bạc Xé Rách] của Salvatore Doni cũng không thể dễ dàng phá huỷ nó.
“Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!”
Cơn mưa leng keng vang lên.
Sau đó là trầm mặc khó tả.
... [Kiếm Kusanagi] cũng cho hắn võ nghệ tích luỹ nhiều năm của chính bản thân Dị Thần, dù không sánh được với Salvatore Doni nhưng cũng sẽ không bại trận ngay được.
Giọng nói của Kiếm chi Vương đầy uất ức cùng bi thương:
“Tại sao... Ngươi không dùng kiếm đánh với ta?”
“Ta không muốn thua, Doni.” Thanh niên tóc đen nhẹ nhàng cười. “Chịu thua chưa? Bọn chúng đã sắp kiểm soát được ngươi.”
“...Ta chịu thua.”
Ở đây, minh chủ Italy - [Kiếm chi Vương] Salvatore Doni chính thức bại trận.