Dịch: Gia Cát Nô
***
Dù cho lãnh đạo làng đại học Giang Lăng đã có những biện pháp phòng ngừa bệnh dịch đường hô hấp một cách nghiêm ngặt, nhưng sinh hoạt của những sinh viên trong khoảng thời gian này vẫn diễn ra như bình thường.
Người ngủ ngày cày đêm vẫn thức đêm, nên tụ tập vẫn tụ tập, chỉ có khác trước kia là thưởng xuyên rửa tay bằng xà phòng.
Tại một quán thịt nướng tại chợ Nghĩa Ô. Đây là địa điểm Tiêu Dung Ngư hẹn ăn cùng.
“Hai người ăn thịt nướng có vẻ hơi nhạt, gọi thêm mấy người nữa đi.”
Trần Hán Thăng nói ở trong điện thoại.
Thật ra không khí không phải là nguyên nhân chính. Chỉ là nơi này tương đối gần Tài Viện, nếu như có bạn học cùng lớp thấy được cảnh hai người đến lúc đó chẳng biết giải thích thế nào,
Tiêu Dung Ngư cảm thấy cũng hợp lý, nhiều người ăn cùng sẽ khiến cho không khí sôi nổi hơn: “Nhưng mà Uyển Thu cùng Tiểu Manh mình chưa có hẹn trước, nếu không đổi lại thành ban đêm nhá?”
“Cũng không nhất thiết phải là bạn cấp ba. Không phải cậu có một học tỷ ở Đông Đại sao?” Trần Hán Thăng nhắc nhở.
“Hôm nay chị ấy ở cùng bạn trai.”
“Không sao, gọi cả bạn trai chị ấy đến đó cũng được.”
.....
Trần Hán Thăng cảm thấy vấn đề này không quan trọng, chỉ cần có thể che mắt bàn dân thiên hạ là được. Kết quả trong quán thịt nướng theo kiểu Hán Quốc này có bốn người.
“Đây là bạn trai học tỷ tên là Đỗ Minh Uy, còn đây là Trần Hán Thăng đang học ở Tài Viện.”
Tiêu Dung Ngư dừng lại một chút rồi mới nói thêm: “Là bạn học cấp ba của em.”
Tiêu Dung Ngư nói những lời này, có vài phần giận dỗi trong đó. Bởi vì mọi người đã trải qua một học kỳ rồi, thế mà Trần Hán Thăng còn chưa có biểu lộ lời nào. Đỗ Minh Uy cũng thỉnh thoảng nói một vài câu, còn thời gian chủ yếu là xoa xoa hơi nước thỉnh thoảng che mắt kính cũng quan sát Trần Hán Thăng.
Cơ bản Trần Hán Thăng giúp mọi người nướng thịt cùng tôm, chỉ trả lời những câu Tiêu Dung Ngư cố ý hỏi hắn mà thôi.
Một lúc sau, có tiếng chuông điện thoai vang lên. Tiêu Dung Ngư lên tiếng nhắc nhở: “Có người tìm cậu đấy?”
Lúc này Trần Hán Thăng mới giả vờ cầm điện thoại lên xem rồi nói: “Alo, ai vậy?”
“Tiểu Trần, là tao.”
Thì ra là Vương Tử Bác.
“Tại sao mày lại dùng một số lạ gọi cho tao, có chuyền gì rồi phải không?” Trần Hán Thăng hỏi.
Vương Tử Bác nói vào trong điện thoại: “Bên cạnh mày có ai không?”
Trần Hán Thăng liếc nhìn người bên cạnh sau đó trả lời: “Có Tiểu Ngư Nhi, bọn tao đang đi ăn.”
“Vậy mày ra ngoài một chút, tao có chuyện muốn nói.” Vương Tử Bác lập tức đưa ra yêu cầu.
Tiêu Dung Ngư nghe được giọng con trai vang lên trong điện thoại, nên cô ấy chẳng còn chú ý đến nội dung, bởi vì không còn hứng thú nữa.
Trong lòng Trần Hán Thăng cũng cảm thấy kỳ kỳ, có việc gì mà không muốn Tiêu Ngư Nhi biết đây.
“Tử Bác gọi điện, trong này ồn quá, mình ra ngoài một chút.”
Trần Hán Thăng tìm lý do nói.
Tiêu Dung Ngư gật gật đầu.
Trần Hán Thăng bước ra khỏi cửa hàng thịt nướng, ngoài này không khí thật là lạnh. Hắn châm điếu thuốc xong mới nói: “Hiện giờ không có ai bên cạnh. Mày có chuyện gì thì nói đi.”
Vương Tử Bác cố gắng hạ thấp âm thanh xuống nói: “Mày bây giờ có tiện hay không? Đến một cửa hàng đồ ăn tây tại Tân Thị Khẩu, ở đây còn có Hoàng Tuệ.”
Trần Hán Thăng ngạc nhiên: “Mày cùng Hoàng Tuệ đã gặp mặt rủ nhau đi ăn rồi?”
“Có thật không?”
Vương Tử Bác nói vào trong điện thoại: “Hoàng Tuệ đã chính thức tìm được một việc tại Kiến Nghiệp rồi. Hôm nay cô ấy cùng đồng nghiệp tới ăn cơm, sau đó gọi điện tới ký túc xá rủ tao đi cùng.”
Trần Hán Thăng suy nghĩ, cảm thấy việc này có gì đó không ổn.
“Mới bắt đầu ăn, Hoàng Tuệ còn nói đùa tao có thể mời khách hay không. Nhưng tao lại lên tiếng đồng ý.”
Vương Tử Bác nói xong, lập tức không khí trở nên yên tĩnh. Tên này vội vàng nói vào trong điện thoại: “Tiểu Trần, tiểu Trần, mày còn đó không?”
Một lúc sau, Trần Hán Thăng mới nói ra: “Chẳng trách mày không muốn để Tiểu Ngư Nhi nghe được. Mày rõ ràng cũng biết đây là lừa mày đến để mày trả tiền.”
“Không phải vậy đâu.”
Vương Tử Bác giải thích: “Tại trong QQ tao có mời cô ấy ăn cơm. Hôm này vừa đúng dịp thôi.”
Hắn nói cần phải cúp điện thoại, nên Vương Tử Bác vội vàng nói: “Trên người tao không đủ tiền trả bữa ăn này. Bữa ăn có chút đắt, việc này lại không tiện cùng người khác nói ra.”
Trần Hán Thăng hỏi: “Bữa ăn này phải trả bao nhiêu?”
“Ba người ăn không sai lệch lắm, khoảng 800 tệ.”
“Uống rượu rồi?”
Trần Hán Thăng lập tức đoán được.
“Uống chút rượu đỏ.”
Vương Tử Bác ấp úng trả lời.
Trần Hán Thăng lại lần nữa yên lặng. Vương Tử Bác lên tiếng cầu xin: “Tao giả vờ đi nhà vệ sinh để gọi điện cho mày, không thể đi quá lâu được. Mày nhớ tranh thủ thời gian tới đây nhá.”
Nếu như đây không phải là Vương Tử Bác, Trần Hán Thăng sẽ mặc kệ. Trên thế giới này có nhiều người ngu như vậy, chắc chắn không chỉ có một người.
Nhưng nói gì thì nói, mình cũng có phần trách nhiệm trong việc này. Dù sao hai người này gặp nhau trong chuyến đi Xuyên Du cùng mình.
Trần Hán Thăng bước vào quán thịt nướng, kéo Tiêu Dung Ngư ra ngoài, dùng lý do “thân thể Vương Tử Bác không khỏe”, nên hắn muốn đến xem chút.
Tiêu Dung Ngư nghe xong cũng cảm thấy lo lắng, nên giục: “Để mình cũng đi với cậu.”
“Không cần đâu.”
Trần Hán Thăng khoát tay: “Cậu cùng mọi người ăn đi, mình đến đó sẽ gọi lại cho cậu.”
Hai người nói chuyện bên ngoài. Bên trong Đỗ Minh Uy cùng Hiểu Cẩn cũng nói chuyện với nhau.
“Đây là bạn trai Tiêu Dung Ngư sao? Anh cảm giác cậu ta có vẻ hơi bình thường.”
Đỗ Minh Uy cảm giác kỳ lạ: “Hà Dĩ Xán đẹp trai hơn nhiều, thế mà Tiêu Dung Ngư còn chẳng thèm ngó ngàng đến.”
Cố Hiểu Cẩn giải thích: “Hai người không phải tình cảm nam nữ đâu. Từ khi lên đại học, Trần Hán Thăng còn chưa có tỏ tình, làm cho Tiểu Ngư Nhi vừa tức vừa gấp, nhưng chẳng có biện pháp nào.”
“Kiểu này sao.”
Đỗ Minh Uy lắc đầu, không thể hiểu nổi.
Một lát sau Tiêu Dung Ngư trở về. Cô giúp Trần Hán Thăng giải thích lý do tại sao phải rời đi. Mọi người ăn xong Tiêu Dung Ngư chuẩn bị kéo Cố Hiểu Cẩn ra ngoài.
“Còn chưa trả tiền mà.”
Đỗ Minh Uy cảm thấy kỳ lạ.
Lúc này người phục vụ đi tới, lên tiếng nói: “Người kia đã trả tiền cho bàn này rồi.”
Cố Hiểu Cẩn đánh nhẹ vào người Tiêu Dung Ngư nói: “Trộm thanh toán cũng không nói trước một chút.”
.....
“Không phải em trả.”
Tiêu Dung Ngư lắc đầu.
“Thế sao em còn tùy tiện kéo chị ra ngoài?”
Cố Hiểu Cẩn nói: “Chẳng may người ta giữ lại vị tội ăn quịt thì sao?”
“Bởi vì em tin Trần Hán Thăng nhất định đã làm tốt chuyện này rồi.
Vẻ mặt Tiêu Dung Ngư nói ra những lời này có phần tự hào.
Vô tình Cố Hiểu Cần liếc mắt về phía Đỗ Minh Uy, như kiểu trả lời đây chính là lý do tại sao Tiêu Dung Ngư để ý tới Trần Hán Thăng.
Nhưng hiện giờ Trần Hán Thăng đang cố gắng đè nén cảm xúc của mình bước tới nhà hàng đồ Tây ở Tân Thị Khẩu. Hắn suy nghĩ nên khuyên nhủ Vương Tử Bác. Nhưng sau khi đến nơi, nhìn thấy Vương Tử Bác thì ý nghĩ đột nhiên thay đổi.
Ánh mắt của thằng này mang theo quá nhiều cảm xúc. Bên trong đó chứa đựng lòng tự trọng của một thằng con trai, pha thêm chút đau lòng vì sắp phải bỏ ra số tiền lớn để trả bữa ăn này, kèm thêm một chút sự chờ mong nữa.
“Đây là bạn nối khố của em tên là Trần Hán Thăng.”
Nhưng Hoàng Tuệ đối mặt với Trần Hán Thăng có chút mất tự nhiên. Cô chỉ đơn giản chào hỏi chút, sau đó vội vàng ăn cho nhanh rồi đứng lên rời đi.
.....
Bữa ăn 700 tệ kèm theo ánh nến cùng rượu vang đỏ còn thừa lại không ít. Vương Tử Bác cảm thấy để lại quá lạng phí, nên vừa cố gắng ăn vừa cố gặng cười gượng: “Tiểu Trần, mày cũng ăn đi, 800 tệ đấy.”
Trần Hán Thăng thở dài, 800 tệ nha. Vừa rồi 4 người ăn thịt nướng, thế mà chỉ mất 80 tệ.
Đây mới được gọi là bệnh sĩ chết trước bệnh tim nha!