Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 61: Chương 61: Áo đôi




Dịch: God of Heaven

Tiêu Dung Ngư ngọt ngào, Quách Giai Tuệ ngây ngô. Trần Hán Thăng đối mặt với hai thiếu nữ lớn bé đều xinh đẹp, trong ánh mắt lại có sự mong đợi. Hắn không có cách nào chỉ có thể nói một câu:“ Đến chịu với hai cô.”

Tiêu Dung Ngư cùng với Giai Tuệ nhìn thấy Trần Hán Thăng ngoan ngoãn xếp hàng mua kem, thì tủm tỉm cười, đập tay vào nhau.

Trần Hán Thăng tiện thể dùng hamberger thay cho bữa trưa. Tiêu Dung Ngư ở bên cạnh hỏi:“ Buổi chiều chúng ta đi đâu chơi đây?”

“Chơi ở trong McDonald được rồi, bên ngoài đông người chen chúc không ổn cho lắm.”

Trần Hán Thăng không muốn đi dạo chút nào. Hắn tình nguyện hưởng thụ sự mát mẻ của điều hòa bên trong cửa hàng McDonald.

Tiêu Dung Ngư không thèm để ý đến hắn nữa. Cô nàng quay qua hỏi Quách Giai Tuệ: “ Giai Tuệ, buổi chiều chúng ta đi dạo phố được không? Chị muốn mua cho em một bộ quần áo mới.”

“Hoan hô!” Quách Giai Tuệ giơ hai tay đồng ý.

Kết quả bỏ phiếu là 2-1, Trần Hán Thăng không thể tiếp tục hưởng thụ sự thoải mái khi ngồi trong nhà hàng McDonald nữa rồi. Sau đó 3 người cùng nhau đi dạo quanh mấy shop quần áo tại Tân Thị Khẩu, lúc này Tiêu Dung Ngư có vẻ thích một chiếc áo lông.

“Cái áo lông này thuộc dạng unisex, cả nam lẫn nữ mặc đều được. Hay chúng ta mỗi người một cái có được không?“. Tiêu Dung Ngư hỏi.

Trần Hán Thăng không thích chuyện này cho lắm: “ Tớ thì không thiếu quần áo. Cậu cứ mua cho mình là được rồi.”

Người bán hàng nhìn thấy khách tới cửa thì phải nghĩ mọi cách để khách mua hàng, nên lập tức khuyên nhủ: “ Sắp tới, không khí lạnh sẽ tràn về, đến lúc đó thời tiết Kiến Nghiệp sẽ giảm đi khoảng 10 độ, những ngày sau đó nhiệt độ sẽ tiếp tục hạ xuống.”

“Ngài có bạn gái xinh đẹp như vậy, dáng người không chê vào đâu được. Tôi bán quần áo lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy cô gái đẹp toàn diện thế này, nếu như mặc vào cái áo lông này còn không phải là tiên nữ hạ phàm sao!”

“Tôi thấy hai người, mỗi người nên mua một cái, đi ra ngoài đường mới giống một cặp, thật sự xứng đôi.”

Nhân viên bán hàng tinh ý phát hiện ra Tiêu Dung Ngư rất thích cái áo này, nên chỉ tập chung vào nịnh nọt cô bé. Mấu chốt nhất là, người ta nhìn ra người quyết định mua hay không là do Tiêu Dung Ngư nên chỉ tập trung vào cô bé mà thôi.

“Thì ra không không khí lạnh chuẩn bị tràn về!” Trần Hán Thăng suy nghĩ trong lòng.

Về phần Tiêu Dung Ngư, nếu ai khen cô bé xinh đẹp thì cô bé chẳng để trong lòng làm gì. Nhưng ở nơi công cộng, có người nói cô cùng Trần Hán Thăng là một cặp, điều này khiến cô bé có chút không thích ứng kịp cùng một chút lâng lâng trong lòng.

Tiêu Dung Ngư không do dự nữa. Cô nàng đẩy nhẹ Trần Hán Thăng:“ Cậu thấy màu nào đẹp nhất?”

Nhân viên bán hàng cực kỳ lễ phép, đồng thời bộc lộ ra tài năng của mình:“ Ngài có khuôn mặt trái xoan, làn da trắng trẻo hồng hào, lúc cười lộ má lúm đồng tiền ngọt ngào, màu hồng nhạt là phù hợp nhất với ngài.”

“Vậy còn cậu ấy?”

Tiêu Dung Ngư chỉ tay vào Trần Hán Thăng hỏi.

“Tớ lấy màu đen là được. “

Trần Hán Thăng cảm thấy vấn đề này không quan trọng, nên trả lời qua loa.

Nhân viên bán hàng đánh giá Trần Hán Thăng một lúc, cũng cảm thấy phù hợp: “ Bạn trai ngài mặc đồ đen chắc chắn là rất đẹp trai.”

“Vậy tớ đi thử quần áo trước. Còn cậu coi chừng Giai Tuệ.”

Tiêu Dung Ngư cầm áo lông màu hồng nhạt đi đến phòng thử đồ. Còn nhân viên bán hàng vẫn không ngừng khen ngợi: “ Bạn gái ngài còn đẹp hơn cả diễn viên, khí chất lại còn tốt nữa...”

Đột nhiên,Trần Hán Thăng ngắt lời: “ Chỗ này của các cô có nhận ship quần áo không?”

Nhân viên bán hàng sửng sốt một chút:“ Thật là có, nhưng ngài phải trả tiền trước mới được.”

“Việc trả tiền trước không phải là vấn đề.”

Trần Hán Thăng tằng hắng nói ra: “ Tôi cảm thấy cái màu xanh ngọc cũng rất được. Tôi muốn mua thêm một cái nữa, có điều phải bí mật...”

“Tôi hiểu rồi, ngài muốn cho bạn gái một sự bất ngờ, cho nên muốn giấu diếm cô ấy đúng không?”

Nhân viên bán hàng phản ứng giống như vừa phát hiện ra một đại lục mới vậy.

“Ặc...”

Trần Hán Thăng nghĩ thầm, bản thân mình còn không biết lấy lý do gì đây, không ngờ cô ấy lại giúp mình tìm ra. Hắn vội vàng gật đầu nói: “ Sau này, người biết nói chuyện như cô thì nói chiều một chút. Tôi cảm thấy không quá ba năm chị sẽ làm đến tầng lớp quản lý đấy.”

“Quá khen, quá khen.”

Trên khuôn mặt của chị nhân viên có vẻ hơi mập đang nở một nụ cười tươi như hoa, cũng hùa theo nói: “ Tôi thấy tuổi tác ngài cũng không lớn, nhưng mà lãng mạng lại có thừa. Ai làm bạn gái cậu nhất định sẽ hạnh phúc lắm đây.”

Lúc này, Tiêu Dung Ngư đã thay quần áo xong, đi ra có chút thẹn thùng hỏi: “ Tiểu Trần, cậu cảm thấy thế nào?”

Trần Hán Thăng nhìn sang, cái áo lông này thực sự tinh tế, kiểu dáng ôm eo làm tôn lên vóc dáng cùng đường cong trên người Tiêu Dung Ngư, khuôn mặt trắng nõn cùng với áo lông hồng nhạt tạo ra sự mềm mại quyến rũ.

“Oài, đúng là tiên nữ hạ phàm. Công ty làm ra áo lông này đáng lẽ phải tìm ngài làm người đại diện mới đúng.”

Nhân viên bán hàng nhanh chóng dùng những lời có cánh khen tặng.

Điều Tiêu Dung Ngư muốn nghe không phải là những lời từ người bán háng. Cô nàng trực tiếp nhìn Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng liền cười hì hì nói: “ Xinh đẹp thì không có gì để bàn. Tớ cũng hi vọng là tiên nữ, mà không phải là yêu tinh chuyển thế trong Liêu Trai nha.”

“Hừ.”

Tiêu Dung Ngư kiêu ngạo hất cằm lên, sau đó quay về phòng thử đồ thay quần áo mới mua ra.

“Tính tiền đi.”

Trần Hán Thăng hướng về phía nhân viên nói:“ Một cái màu đen, một cái màu hồng nhạt, một cái màu xanh ngọc, có điều cái màu xanh ngọc cần gửi qua bưu điện hộ tôi.”

Nhân viên bán hàng nháy mắt ra hiệu” Đã hiểu”, nhanh nhẹn giúp Trần Hán Thăng đến quầy hàng viết hóa đơn.

Tiêu Dung Ngư thay quần áo đi ra, phát hiện Trần Hán Thăng đã đem tờ hóa đơn cất vào túi, cô nàng cũng không nói gì, chỉ hỏi: “ Cậu không muốn thử chiếc áo màu đen xem thế nào sao?.”

“Cậu rất muốn mặc áo đôi cùng tớ sao?” Trần Hán Thăng trêu đùa cợt nhả.

“Vậy thì tùy cậu.”

Tiêu Dung Ngư khinh thường nói. Nhưng hai từ áo đôi luôn khiến tim cô nàng đập nhanh hơn.

Buổi chiều, ba người dạo quanh thêm mấy shop nữa. Tiêu Dung Ngư còn mua cho Quách Giai Tuệ một đôi giày. Buổi tối, việc đầu tiên hai người đưa cô bé về nhà, sau đấy trở lại làng đại học Giang Lăng, khi đấy thời gian đã là 10h.

...

Cửa hàng quần áo làm việc cũng rất nhanh. Sau ba ngày, Trần Hán Thăng đã nhận được chiếc áo lông màu xanh ngọc, bởi vì cửa hàng dùng bưu chính EMS chuyển phát nhanh.

Trần Hán Thăng cầm áo lông đi tới ký túc xá nữ, sau đó gọi điện thoại cho Thẩm Ấu Sở xuống. Vẫn phong cách cũ, cô nàng vẫn mặc bộ đồng phục học sinh cũ rộng thùng thình.

Trần Hán Thăng đưa tay định kiểm tra xem độ dày của sợi tổng hợp như thế nào. Thẩm Ấu Sở đỏ mặt hướng về phía sau lùi lại mấy bước.

“Muốn làm gì?” Trần Hán Thăng nghiêm mặt nói.

Thẩm Ấu Sở nhéo một cái lên người Trần Hán Thăng, nhỏ giọng nói:“ Nhiều người.”

Trần Hán Thăng cười đùa, Thẩm Ấu Sở còn cho rằng mình muốn làm điều gì quá đáng. Có điều hắn còn có việc, nên đem áo lông đặt vào trong tay Thẩm Ấu Sở: “ Hai ngày nữa không khí lạnh về rồi, nhớ mặc quần áo dày vào đấy.”

“Nếu như tớ phát hiện cậu không có mặc, vậy thì cũng cũng đừng nghĩ đến việc lên lớp nữa!”

Nói xong hắn lập tức rời đi. Thẩm Ấu Sở muốn từ chối cũng không kịp.

Đây là áo lông hàng hiệu, kiểu dáng còn rất mới mẻ độc đáo, nhìn qua là biết giá cả không rẻ chút nào.

Thẩm Ấu Sở đứng lặng một hồi, sau đó đi đến tiệm tạp hóa ở dưới, nhẹ giọng hỏi:“ Xin chào, ở đây có bán sợi len dùng để đan khăn quàng cổ hoặc găng tay không ạ?”

....

Đầu tháng 11, quả nhiên không khí tràn về Kiến Nghiệp, nhiệt độ buổi tối có khi xuống tới 7 độ C, âm thanh vù vù của gió mang theo mùa đông lạnh lẽo. Trần Hán Thăng ở trong phòng ký túc xá không nghĩ đến việc ra ngoài.

“Keng keng keng”

Tiếng chuông di động vang lên, là Tiêu Dung Ngư gọi điện tới. Điện thoại vừa kết nối thì cô nàng dùng giọng kinh ngạc nói ra: “ Tiểu Trần, ngày hôm nay tớ phát hiện ra một sự kiện cực kỳ trung hợp.”

“Chuyện gì?”

Trần Hán Thăng ngáp một cái rồi hỏi.

“Buổi chiều ở cửa bắc trường học, tớ nhìn thấy một bạn học. Cô ấy mặc một chiếc áo giống với chiếc áo hôm trước chúng ta mua, chỉ có điều chiếc áo cô ấy mặc có màu xanh ngọc.”

Trần Hán Thăng bị dọa cho giật mình, vẻ mặt ngái ngủ hoàn toàn biến mất, bình tĩnh hỏi khéo một câu: “ Cô ấy có đẹp bằng cậu không?”

“Cô ấy cúi đầu nên tớ không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng nhìn dáng người rất đẹp, chắc là mặt mũi cũng đẹp.”

Tiêu Dung Ngư ân cần căn dặn:“ Trong trường học, cậu cần phải để ý, không nên cùng người ta đi quá gần nhau, nếu không sẽ bị hiểu nhầm là hai người mặc áo đôi đấy...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.