Dịch: Gia Cát Nô
“Đây là bạn cùng phòng tại kí túc xá của mình, tên là Thi Thi.”
Sau khi Tiêu Dug Ngư ngồi xuống, lập tức giới thiệu bạn nữ đi cùng.
Cô gái tên Thi Thi này thuộc tuýt người hoạt bát, nên cũng rất tự nhiên lên tiếng chào hỏi: “Mình là bạn cùng phòng của Tiêu Dung Ngư, mọi người có thể gọi mình là Tiểu Thi.”
Trần Hán Thăng thầm nghĩ trong lòng, hiện giờ cách khai giảng được mấy ngày mà Tiểu Ngư Nhi đã thân thiết với bạn đến tình trạng này rồi. Có thể nói, cô đã tiến bộ hơn thời điểm cách đây một năm rất nhiều rồi.
Trước đây, khi Tiêu Ngư Nhi mới vào Đông Đại thuộc khu Giang Lăng, quan hệ của cô ấy với các bạn cùng phòng tương đối mờ nhạt. Bởi khi đó, cô nàng vẫn chưa thoát khỏi tính cách kiêu ngạo thời cấp 3.
Nếu như vẫn tiếp tục ở đó thì hoàn cảnh này sẽ kéo dài đến khi tốt nghiệp. Nhưng mà Tiêu Dung Ngư đã chuyển đến khu Tiên Ninh sẽ tiếp nhận những mối quan hệ mới.
Đám người Trần Hán Thăng cùng Cao Gia Lương khách khí chào hỏi lại Thi Thi. Sau đó mấy người ngồi đó uống nước nói chuyện phiếm cùng với nhau.
Cách nói chuyện của sinh viên năm nhất cùng sinh viên năm hai hoàn toàn không giống nhau.
Sinh viên năm nhất, nếu tụ tập một chỗ thường than vãn về chính ngôi trường mình đang học, riêng tư chút thì phàn nàn về những bạn cùng phòng. Chung quy lại toàn mấy chuyện vặt vãnh, lông gà vỏ tỏi.
Còn thời điểm năm hai, chủ đề chính nói về những kì kiểm tra, công việc học có nặng không, thâm chí nói ra kế hoạch tương lai, nghiêm túc thảo luận.
Nhưng, Cao Gia Lương vừa rồi nhìn thấy cảnh Trần Hán Thăng bị cho ra rìa, nên lúc nói chuyện cố tình lái đề tài kiều: “Tiêu Ngư Nhi, sao cậu lại chuyển đến khu Tiên Ninh của bọn mình vậy, có phải ở khu Giang Lăng có người chọc tức cậu phải không?”
Mặt Trần Hán Thăng đanh lại. Hắn biết có một vài chuyện không thế dấu những người hữu tâm được.
Dường như, Tiêu Dung Ngư đối với những câu hỏi này đã quen rồi, cười phản bác: “Làm gì có chuyện đó. Mình sẽ không vì bất kỳ ai mà tức giận.”
“Chỉ là sau khi mình chọn bộ môn pháp luật thương mại, không nghĩ rằng mình sẽ ưa thích đến như vậy.”
Tiêu Dung Ngư ngửa mặt lên, để lộ chiếc cằm trắng lên nói.
Thi Thi bên cạnh còn chưa biết gì, hồn nhiên nói thêm vào: “Pháp luật thương nghiệp rõ ràng ăn đứt quốc mậu. Mình cảm thấy Tiểu Ngư Nhi chuyển ngành là đúng.”
Trần Hán Thăng tập trung ánh mắt lên Tiêu Dung Ngư. Còn Tiêu Dung Ngư biết rõ Trần Hán Thăng nhìn mình nhưng hết lần này đến lần khác làm bộ không nhìn thấy. Cô nàng nói xong lời ấy lập tức quay qua Thi Thi thảo luận về món trà sữa, chỉ để cho anh nhìn của Trần Hán Thăng va vào chiếc cổ trắng như tuyết.
“Haizz...”
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Đột nhiên, Trần Hán Thăng thở dài một hơi. Ngươi kiêu ngạo như Tiểu Ngư Nhi thà rằng ôm hết trách nhiệm, chứ không bao giờ nguyện ý thừa nhận mình bị tình yêu làm tổn thương.
Trần Hán Thăng nghĩ đến đoạn này, thì lồng ngực như có gì đè vào, khiến bức bối khó chịu. Hắn định rút điếu thuốc hút làm giảm bớt chuyện này, nhưng nghĩ lại lo lắng Tiêu Dung Ngư tức giận.
Dù sao đây cũng là mâu thuẫn lần đầu hai người phải đối mặt. Cả một kỳ nghỉ hè, Trần Hán Thăng phải ăn món bế môn quan, mỗi lần muốn gặp mặt Tiêu Dung Ngư đều bị cự tuyệt.
Thật ra, thời điểm Trần Hán Thăng suy nghĩ về Tiêu Dung Ngư, thì bên kia cô ấy cũng không ngừng quang sát Trần Hán Thăng.
Cô nhìn thấy hắn ngồi nghiêng trên ghế, lông mày nhíu lại, những ngón tay vô thức đánh nhịp xuống bàn. Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại nghĩ chắc tên này đang thèm thuốc lắm đây.
Đây là một loại nhìn nhận vấn đề, chỉ những người ở chung với nhau lâu ngày mới nhìn ra thói quen của đối phương được. Hiện giờ Tiêu Dung Ngư cũng giật mình cảm giác được điều này.
“Tiêu Dung Ngư, mày quên những giọt nước mặt của mình đã rơi rồi sao?”
Tiêu Dung Ngư nhủ thầm với lòng mình.
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Nhưng cô biết ngoài mặt tên này vẫn tỏ ra bình tĩnh, còn trong tâm trí chắc đang bức bối lắm rồi. Cuối cùng Tiêu Dung Ngư cũng không nhịn được nữa, cô lên tiếng nói với Vương Tử Bác: “Tử Bác, mình nhớ cậu là người nghiện thuốc, cứ tuỳ tiện hút đi, không phải ngại sự có mặt của mình cùng Thi Thi đâu.”
Vương Tử Bác sửng sốt, không hiểu mình là người nghiện thuốc lá bao giờ đây!
Trần Hán Thăng nhanh chóng phản ứng. Hắn móc ra điếu thuốc đưa tới, đã thế còn nhanh nhảu đưa bật lửa tới nói: “Hút đi, hút đi, mọi người đều là bạn học cũ còn ngại ngùng cái gì.”
“A, a, được.”
Vương Tử Bác giống như vô thức cầm điều thuốc hút, đến bản thân cu cậu khi rít một hơi rồi cũng chẳng hiểu đang xảy ra chuyện gì nữa.
Thi Thi ngồi bên cũng không để ý chuyện con trai hút thuốc, nhưng vẫn thấy kỳ lạ.
Đây là chuyện cực kỳ hiếm gặp nha. Bởi Tiêu Ngư Nhi đã ở đây được một vài tuần, gặp qua rất nhiều thằng con trai tiếp xúc nhưng chưa bao giờ cô chủ động nói ai hút thuốc cả.
Thi Thi nghĩ đến điều này, lập tức dò xét lại Vương Tử Bác, lại nghĩ tới buổi tụ tập hôm nay do người này đề nghị. Cô không thể ngờ được, đây chính là chân mệnh thiên tử trong lòng Tiêu Ngư Nhi sao?
Nhưng cô nhìn thế nào cũng không giống. So với cậu con trai trắng nõn nà này, thì cậu con trai có cặp lông mày bướng bỉnh ngồi bên kia có phần dễ chấp nhận hơn.
Tại thời điểm Thi Thi đang suy nghĩ lung tung, thì bên này Cao Gia Lương không thể bỏ qua thời cơ này được. Tên này nói như kiểu đang tại chức bộ trưởng bộ giáo dục vậy, lên giọng khiển trách Trần Hán Thăng cùng Vương Tử Bác: “Các cậu thật là, trước mặt hai cô gái sinh đẹp thế này mà hút thuốc được. Mất hết phong độ thân sĩ*.
(*Tầng lớp thượng lưu, đẳng cấp.)
Vương Tử Bác nghe nhưng lời này thì khuôn mặt trở nên đỏ chót. Còn Trần Hán Thăng chẳng ngại ngần chút nào, đã thế còn gõ gõ tàn thuốc nói: “Gia Lương vẫn là Gia Lương của trước kia, rất có phong độ, rất thượng lưu. Không uống rượu, không hút thuốc, cùng các cô gái ăn cơm luôn chủ động tính tiền.”
Lúc đầu, Cao Gia Lương nghe thì sướng lắm, nhưng đến đoạn “chủ động tính tiền” còn chưa biết chuyện gì xảy ra.
Bỗng Trần Hán Thăng tiếp tục nói cùng Tiêu Dung Ngư cùng Thi Thi: “Đêm này, Cao Gia Lương có ý mời hai vị mỹ nữ ăn lẩu. Hai vị đừng chối từ nhá?”
Đây là Trần Hán Thăng gài Cao Gia Lương. Song Cao Gia Lương còn chưa lên tiếng, Tiêu Dung Ngư đã cười nói: “Vậy cám ơn Gia Lương nha. Thi Thi của chúng tôi vẫn còn đang độc thân đấy.
“Ai nha, chính cậu cũng còn độc thân mà sao lại nhắc tớ làm gì.”
Thi Thi ngồi cạnh đưa tay ra cù nách Tiêu Dung N. Hai cô gái làm cả bàn náo nhiệt hết cả lên.
Chuyện Cao Gia Lương tối nay mời khách, cứ trong tình trạng mơ hồ như thế mà tạo thành. Đã thế Trần Hán Thăng còn nói: “Gia Lương, cố gắng biểu hiện chút nha.”
“Hừ.”
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Cao Gia Lương hừ một tiếng, không thèm để ý đến Trần Hán Thăng nữa. Tên này thích thể hiện, nên hiện tại từ chối là không ổn.
Trong lòng Vương Tử Bác không ngừng cười thầm. Cao Gia Lương làm cũng quá đáng cơ, dù gì Tiểu Trần cùng Tiểu Ngư Nhi có mâu thuẫn cũng là chuyện của họ. Mày còn muốn dính vào làm gì, dẫn đến “cặp đôi cũ này” phu xướng phụ tuỳ ăn ý ép buộc.
Hơn 4h chiều, mấy người kiếm một quán lẩu tại Tiên Ninh. Khi ngồi xuống, Tiêu Dung Ngư còn cố tình ngồi cách Trần Hán Thăng một ví trí, điều này khiến cho cu cậu tiếc nuối phần nào.
Vốn hắn còn dự định “vô tình” đụng chạm vào nhau, để thăm dò giới hạn của Tiêu Dung Ngư xem thế nào.
Nhưng vào thời điểm nổi lẩu được đưa lên, nhóm người còn đụng phải một vài người học cùng Đông Đại cũng ăn ở chỗ này. Đám người tiến tới cười nói cùng Tiêu Dung Ngư và Thi Thi.
“Tiêu mỹ nữ cùng mỹ nữ bên cạnh đi ăn lẩu sao?”
Thi Thi ngồi bên biết là người quen, nên cũng ngẩng đầu lên nói: “Nếu Dung Ngư không ở cùng mình, chắc các cậu cũng giả vờ không nhìn thấy mình cũng nên.”
Mặt Tiêu Dung Ngư được nồi lẩu nóng phả vào có phần hồng hào, càng tăng thêm vẻ kiều diễm, song mấy bạn nam cũng không dám nhìn nhiều, nên nhẹ nhàng khoác vai nhau rời đi.
Trần Hán Thăng nhìn theo, phát hiện đám người này ra đến cửa còn lưu luyến nhìn về phía này, ra vẻ không nỡ.
Trong lòng hắn chợt dâng lên cảm giác lo lắng, bởi nhóm người ăn nồi lẩu trong vòng có 2h, mà có mấy đợt nam sinh tiến đến nói chuyện. Rõ ràng, nguyên nhân chuyện này không thể xuất phát từ cô gái Thi Thi được rồi.
“Xem ra mình cần phải nghĩ biện pháp đánh dấu chủ quyền mới được. Trực tiếp cắt đứt suy nghĩ ý định tán Tiểu Ngư Nhi mới yên tâm được.”