Dịch: Gia Cát Nô
***
Ngày hôm sau, Trần Hán Thăng mở mắt dậy thì đã là 11h. Hiện tại Trần Triệu Quân cùng Lương Mỹ Quyên đều không có ở nhà, phòng khách trống không, cực kỳ yên tĩnh.
Trần Hán Thăng mang theo hi vọng bước vào nhà bếp. Quác, nồi niêu xoong chảo sạch sẽ. Đúng là Thái Hậu, vẫn giữ vững phong độ thường ngày.
Hắn cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Tiêu Dung Ngư: Mình mang vòng tay Tứ Xuyên mang qua cho cậu nhá?
Rất nhanh đã nhận được tin nhắn trả lời của Tiêu Dung Ngư: Ừ. Mà cậu qua đây cũng hơn 11h rồi, ở lại ăn cơm nha. Ba mình cũng đang ở nhà.
Rõ ràng mình nói muốn qua đó, mà chọn cái giờ này thì rõ ràng là muốn ăn chực rồi. Thế mà còn phải hỏi lại.
Hai nhà cách nhau cũng không xa, đi bộ tầm 10p là tới. Trần Hán Thăng chẳng mang theo quà cáp gì. Hiện tại, hai người vẫn giữ ở mức quan hệ bạn bè, nên chuyện quà cáp cũng chưa thật cần thiết.
Tết sắp đến, trên đường đi đã xuất hiện một chút hương vị đặc trưng. Đã có nhà treo câu đối, còn hai bên đường thì chen chúc những người bán hàng rong. Thỉnh thoảng có xe máy đi qua bíp còi, làm cho đám đông ai nấy đều bực mình.
Không ngờ Cảng Thành lại là địa phương nhỏ như vậy. Trong đám đông thế mà vẫn có người nhận ra tên thanh niên đang ngồi trên xe máy bíp còi. Những người ấy còn dọa về nhà nói chuyện với bố mẹ tên kia, làm cho tên này cuống quít xin lỗi.
Ánh nắng mùa đông bao giờ cũng như vậy. Chỗ không có thì lạnh thấu sướng, nhưng chỉ cần chiếu vào lại cho người ta cảm giác ấm áp. Trần Hán Thăng bước đi trên đường tủm tỉm cười, những khung cảnh thế này khi mất đi rồi mà có được lại sẽ làm con người ta sung sướng.
Nhà của Tiêu Dung Ngư nằm ở khu vực tốt nhất Cảng Thành, đối diện là công viên có hồ nhân tạo, trong trung cư còn có siêu thị cùng nhà trẻ.
Trần Hán Thăng nhấn chuông, ngay lập tức Tiêu Hoành Vĩ bước ra mở cửa: “Hán Thăng đấy à?”
“Chú Tiêu, dì Lữ, chúc mừng năm mới.” Trần Hán Thăng cười nói.
Lữ Ngọc Thanh cũng gật đầu: “Lâu rồi mới thấy Hán Thăng đến nhà chơi, hôm trước dì còn ăn cơm với bố mẹ con đấy.”
Lữ Ngọc Thanh làm ở cơ quan lâu năm, cộng thêm gia đình thuộc dạng có điều kiện, nên tính tính có chút lạnh lùng. Rõ ràng là chào hỏi ngoài miệng như vậy, nhưng biểu hiện bên ngoài lại khác hoàn toàn.
Loại biểu hiện này thường xuất hiện ở cán bộ cơ quan nhà nước. Có thể nói thế này, không một ai có thể thay đổi cảm xúc của bà, chắc có lẽ ngoại trừ Tiêu Dung Ngư mà thôi.
Trần Hán Thăng quanh quẩn ở cửa tìm dép đi trong nhà, bỗng Tiêu Dung Ngư từ phòng khách nói vọng ra: “Không có dép thì cậu đi chân đất không được à. Cậu còn lo sàn nhà làm cho cậu cấn chân sao?”
Trong nhà Tiêu Dung Ngư được lát bằng sàn gỗ, nhìn qua sạch bóng. Trần Hán Thăng cười hắc hắc, cũng may không đi đôi tất hay dùng để hoạt động.
Hắn thường hiếu động, làm việc nhiều nên tất rất hay bị thủng. Du cho Lương Mỹ Quyên mua rất nhiều, những cũng không đủ cho hắn phá.
Trần Hán Thăng bước vào phòng khách. Tiêu Dung Ngư nhìn thấy tên này thì cất tiếng cười to. Trong phòng khách nhà cô nàng dùng điều hòa nên cô chỉ mặc một chiếc áo nhung màu trắng làm bằng da dê, bó sát người.
Áo da dê chất liệu rất tốt, bó sát thân người mặc, tôn lên vóc dáng cực mê người của Tiêu Dung Ngư. Hiện giờ tóc cô nàng được buộc theo kiểu đuôi ngựa, kết hợp với khuôn mặt trái xoan, đôi má lúm đồng tiền, trông cực kỳ xinh đẹp, nhất là đang nở nụ cười.
Trong phòng khách còn có hai vợ chồng trung tuổi đang ngồi đấy. Trần Hán Thăng chưa gặp bao giờ, nhưng cũng lễ phép gật đầu chào hỏi.
Lữ Ngọc Thanh đang đứng bên, vội lên tiếng giới thiệu: “Đây là con trai của Trần Triệu Quân, tôi cùng với mẹ cậu ta là bạn thân của nhau.”
“Ồ, thì ra là con trai của anh Trần, thảo nào tôi thấy quen quen.” Người con trai trung niên lên tiếng.
Trần Hán Thăng nhủ thẩm, không ngờ lão Trần chẳng phải quan lớn gì, mà cũng quen lắm ra phết.
Đôi vợ chồng trung tuổi cũng dẫn theo một cậu con trai. Nhìn dáng vẻ hình như còn học cấp 3. Tên nhóc đầu cắt mọi này cũng không thèm lên tiếng chào hỏi, chỉ chăm chăm ghi ghi chép chép gì đấy lên tờ giấy đang để trên bàn.
Tiêu Dung Ngư đang ngồi cạnh chỉ cho cu cậu viết. Cô đang ngồi khoanh chân xuống sàn gỗ, để lộ ra đôi chân được bao bọc bởi chiếc quần tất, trông tinh tế đẹp đẽ tuyệt vời.
Trần Hán Thăng cũng ngồi xuống bên cạnh, bỗng Tiêu Dung Ngư đá cho một cái: “Tự đi mà lấy nước uống, nơi này không có ai phục vụ cậu đâu.”
Lữ Ngọc Thanh chỉ coi Trần Hán Thăng giống như con cháu, cũng giống như đôi vợ chồng trung tuổi đang ngồi ở đấy, cảm thấy đây là việc bình thường. Ngồi đây chỉ có Tiêu Hoành Vĩ là cảm nhận được chút dư vị gì đó mà thôi.
Lão Tiêu chợt ngẩn người ra. Giờ lão mới để ý, Trần Hán Thăng cùng Tiêu Dung Ngư mặc cùng một kiểu áo, cộng thêm dáng vẻ tự nhiên của con gái mình. Tiêu Hoành Vĩ lắc đầu thở dài.
Trần Hán Thăng ngồi đó nghe mọi người nói chuyện một chút đã thấy chán. Hắn cầm điểu khiển định mờ ti vi, không ngờ tên nhóc đầu cắt moi lên tiếng tỏ vẻ khó chịu: “Mở ti vi sẽ làm ảnh hưởng đến việc học của em.”
“Ô, mịa cái thằng đầu cắt moi này, mày chưa thấy thủ đoạn của anh nên vẫn còn chưa sợ có phải không.”
Trần Hán Thăng nói thầm trong lòng. Chú em chưa được chứng kiến ở Kiến Nghiệp, tiểu nha đầu Quách Giai Tuệ vừa ôm thùng sách, trong lòng thì khóc nhưng ngoài mặt vẫn phải nói lời cảm ơn.
Thế là, hắn hích vai Tiêu Dung Ngư: “Cậu dẫn ông em này lên phòng đi, trên đó yên tĩnh, sẽ giúp việc học hiệu quả hơn.”
Tiêu Dung Ngư thấy cũng hợp lý: “Em đi lên phòng chị học không?”
Đầu cắt mọi tỏ vẻ thành thật: “Không cần đâu chị, nhiệm vụ sáng nay của em đã hoàn thành rồi.”
Trần Hán Thăng nở nụ cười, sau đó cầm điều khiển mở ti vi xem giải NBA.
Đầu cắt moi thấy vậy có vẻ hớn hở trong lòng. Không ngừng lên tiếng chỉ cho Tiêu Dung Ngư những người trong ti vi họ đang làm gì: “Chị, đây là thế này, đây là thế kia...”
Lúc này, bỗng cửa nhà bếp được mở ra, có người bưng một mâm đồ ăn đặt lên bàn. Trần Hán Thăng hỏi: “Ai vậy?”
“Bà nội, hình như cậu từng gặp qua rồi thì phải. Giờ đây tai của bà nghe kém rất nhiều.”
Tiêu Dung Ngư chỉ vào tai nói.
“Vậy thì tớ phải đi chào chứ.”
Trần Hán Thăng bước vào phòng bếp: “Bà nội, cháu chào bà.”
Bà nội Tiêu chắc phải mấy năm rồi chưa nhìn thấy Trần Hán Thăng. Bà nhìn cẩn thận rồi nói: “Triệu Quân à? Cậu vẫn còn làm ở cơ quan chứ, sao không mang theo vợ đến đây?”
“Đó là cha cháu. Con là con của người.”
Trần Hán Thăng giải thích thêm: “Con vẫn còn độc thân mà bà, làm gì đã có vợ đâu.”
Bà nội Tiêu nhìn lại phía sau Trần Hán Thăng: “Cháu mang theo cả con chó à? Nó ở đâu rồi?”
Trần Hán Thăng lắc đầu: “Ăn cơm thôi bà nội, con đói lắm rồi.”
Phía sau hắn chợt vang lên tiếng cười, không biết Tiêu Dung Ngư đã đứng đó từ lúc nào.
Trần Hán Thăng chỉ vào Tiêu Dung Ngư, nói đùa: “Đây là vợ tương lại của con đấy bà nội.”
Tiêu Dung Ngư giơ nắm đấm lên dứ dứ, giống như đe dọa vậy.
Thế mà lần này bà nội Tiêu lại nghe được. Cụ nhìn Trần Hán Thăng chằm chằm, sau đó nói: “Không được, chưa đủ đẹp trai, còn cần cố găng hơn nữa.”
....
Thời điểm ăn cơm, Trần Hán Thăng ngồi sát gần Tiêu Dung Ngư. Không biết người lớn nói chuyện ra sao, mà lúc này chủ đề đã chuyển sang bàn về dáng vẻ. Đôi vợ chồng trung niên đang khen Tiêu Dung Ngư không ngớt lời.
“Tiểu Ngư Nhi càng lớn càng xinh đẹp hơn.”
“Đã thế thành tích học tập còn tốt nữa chứ. Anh chị đúng là có cho mình một viên minh châu.”
“Trong đại học chắc là có nhiều người theo đuổi lắm đây.”
Lữ Ngọc Thanh rất hài lòng với con gái mình, giọng nói mang theo vài phần tự hào: “Con gái nhà chúng tôi sẽ không yêu đương trong đại học. Sau khi tốt nghiệp mới kiếm cho mình một anh chàng tốt số để nói chuyện yêu đương.”
Tiêu Hoành Vĩ buồn bực, cúi đầu xuống ăn cơm, chẳng nói ra nói vào gì cả.
Trần Hán Thăng nghĩ thầm “trong đại học không nói chuyện yêu đương”, câu đó phải xem là với ai. Nếu mình muốn xác định quan hệ rõ ràng với Tiểu Ngư Nhi, thì 1s sau là cô bé có bạn trai.
Hắn nghĩ như vậy, nên lấy chân kều kều Tiêu Dung Ngư.
Tiêu Dung Ngư tưởng là Trần Hán Thăng trêu mình, cũng lấy chân kều lại.
Trần Hán Thăng được nước lấn tới, giơ chân kều kều lên đùi Tiêu Dung Ngư
“Cọc cạch.”
Tiêu Dung Ngư là con gái nhà lành, làm sao chịu được cái này. Đôi bàn tay rung lên, đập đôi đũa xuống bàn.
“Sao vậy?”
Lữ Ngọc Thanh hỏi.
Mọi người trên bàn nhìn về phía Tiêu Dung Ngư. Cô vội vàng bỏ bát xuống nói: “Con ăn no rồi.”
Sau đó Tiêu Dung Ngư bước về phòng ngủ của mình
Trần Hán Thăng cảm giác như chuyện không hay rồi. Tiêu Dung Ngư không phải là Thương Nghiên Nghiên, không thể chơi như vậy được. Hắn cũng tranh thủ ăn nhanh rồi tiến về phòng ngủ của Tiêu Dung Ngư.
“Cậu sao vậy? Chỉ đùa chút thôi mà.”
Trần Hán Thăng nhìn thấy Tiêu Dung Ngư đang gục xuống bàn, bờ vai có chút run run. Hình như cô đang khóc.
“Ai muốn cùng cậu đùa giỡn như vậy?”
Trần Hán Thăng cảm thấy áy náy, vội lấy ra cái vòng tay mua ở Tứ Xuyên: “Cái này coi như quà nhận lỗi được không?”
Lữ Ngọc Thanh ở phòng khách không yên tâm: “Tiểu Ngư Nhi không sao chứ?”
Bà đứng lên định vào trong đó xem sao, không ngờ Tiêu Hoành Vĩ cản lại: “Hán Thăng vào rồi, em vào đó chỉ thêm loạn mà thôi.”
Lữ Ngọc Thanh ngạc nhiên. Mình là mẹ nó cơ mà, sao mà làm loạn lên được.
Nhưng ở đây vẫn còn khách, nên Lữ Ngọc Thanh im lặng ngồi xuống.
Tiêu Dung Ngư nghe được tiếng Lữ Ngọc Thanh hỏi, vội lau nước mắt, cố gắng cho giọng nói bình thường trở lại: “Mẹ, không có việc gì đâu, mọi người cứ ăn cơm đi.”
Trần Hán Thăng cũng khuyên nhủ: “Nhanh ra ngoài đi, nam nữ ở cùng một phòng không tốt lắm đâu.”
Tiêu Dung Ngư nhìn dáng vẻ Trần Hán Thăng, tình tính ương bướng lại trỗi dậy: “Vậy cậu cho tớ cắn một cái.”
Trần Hán Thăng sợ đau, nên lập tức trả lời: “Mùa đông rồi, quần áo mặc nhiều. Cậu cho tớ nợ đến mùa hè nhá.”
Tiêu Dung Ngư quay lưng lại, không đồng ý.
Trần Hán Thăng không còn cách nào, nên quyết định lè lưỡi ra: “Đây là nơi mềm nhất này, cậu cắn không?”
“Phì phì phì.”
Tiêu Dung Ngư nhìn thấy, nhịn không được mỉm cười, dù trên mặt vẫn còn đọng lại nước mắt: “Đồ dê xồm.”