Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 35: Chương 35: Còn may chưa có đổ máu




Dịch: Gia Cát Nô

Trần Hán Thăng nghe thấy "Chu Thành Long đánh Chu Hiểu" thì biết sự việc trở nên phức tạp rồi đây.

"Hai người đó đang ở chỗ nào?"

Trần Hán Thăng vừa thay quần áo vừa hỏi.

"Ở phòng ký túc xá của Chu Hiểu."

Ký túc xa năm hai cùng năm ba sát cạnh nhau, khi Trần Hán Thăng chạy đến đã thấy nơi này tập trung rất đông người, có có mấy người mặc bộ quần áo bảo vệ của trường cũng đang ở đó.

Khó khăn hơn nữa, đó là phụ đạo viên Quách Trung Vân của Hành Chính Công cùng phụ đạo viên của Chu Hiểu đều đang ở chỗ này.

"Mẹ nhà nó, chỉ toàn gây thêm rắc rối cho mình."

Trần Hán Thăng không nhịn được, mắng thầm một câu. Giờ phút này, hắn đã hiểu được ý nghĩa câu hỏi kia của Chu Thành Long lúc đang uống rượu rồi.

Ý nghĩ của thằng này hắn cũng hiểu rõ rồi. Một là giúp Trần Hán Thăng giải tỏa sự bực bội, hai là hạ thấp danh dự của Chu Hiểu, để thằng này không còn mặt mũi nào làm phó bộ trưởng bộ phận đối ngoại nữa. Nhưng mà Chu Thành Long không ngờ chuyện này làm kinh động đến cả bảo vệ lẫn phụ đạo viên hai bên.

Trong phòng ký túc xá của Chu Hiểu giờ này thật sự bừa bộn, bồn rửa mặt cùng ghế văng đầy mặt đất, còn Chu Hiểu đang ngồi ôm mặt ở trên giường. Trong phòng còn có Chu Thành Long đầu cũng u lên một cục, lại còn bị bảo vệ khống chế nữa chứ.

"May mà không có đổ máu, đúng là phước 7 đời."

Trần Hán Thăng tâm tình buông lỏng rất nhiều.

Lúc này Chu Hiểu thấy Trần Hán Thăng bước tới, thì liếc mắt nhìn như nhìn kẻ thù.

Trần Hán Thăng không thèm để ý, bước tới chỗ Quách Trung Vân chủ động chào: "Thầy Quách."

Quách Trung Vân đang cùng phụ đạo viên của Chu Hiểu nói chuyện, thấy Trần Hán Thăng đi đến, thì trực tiếp nói: "Tôi đang muốn đi tìm cậu. Sự việc buổi chiều ở hội học sinh tôi không muốn quản. Nhưng tôi hỏi cậu, chuyện tối nay cậu có biết hay không?"

Lão Quách là một người tâm lý, khó có khi nào nghiêm túc như lúc này.

Trần Hán Thăng phản ứng cũng rất nhanh, hắn hiểu được Chu Hiểu vừa rồi đã đổ hết lỗi sang cho mình. Rất có thể, thằng này nói Chu Thành Long có hành động như vậy là có sự xúi dục của mình.

Nhưng về phía Trần Hán Thăng, chuyện này không phải đơn giản chỉ là như vậy, bởi vì một khi hắn nói "không biết" thì mình sẽ được thoát tội. Nhưng Chu Thành Long sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm.

"Trả lời đi chứ, cậu có biết hay không?" Phụ đạo viên của Chu Hiểu lên tiếng hỏi.

Chu Thành Long là loại đầu đất, có biết sợ là gì, đang định lên tiếng tranh luận. Thì Trần Hán Thăng trừng mắt nhìn thằng này một cái, nhanh chóng nói: "Em biết."

"Bộp"

Quách Trung Vân tức giận vỗ bàn một cái: "Trần Hán Thăng, cậu là lớp trưởng, thế mà còn liên quan đến việc đánh nhau được à, nhất định phải làm kiểm điểm, khắc sâu sự việc này vào trong đầu."

Trần Hán Thăng nhẹ nhàng gật đầu: "Tối nay về em sẽ viết ngay."

"Không được, cậu phải viết ngay bây giờ, nhất định phải cho bạn học Chu Hiểu một câu trả lời thỏa đáng." Quách Trung Vân lớn tiếng nói.

Trần Hán Thăng nhìn thoáng qua Quách Trung Vân. Tại chỗ này viết kiểm điểm, tại chỗ này cho một câu trả lời, đây là muốn mọi việc kết thúc tại đây. Thì ra, Lão Quách muốn sự việc này lắng xuống.

Trần Hán Thăng cùng Chu Thành Long viết bản kiểm điểm ngay tại đây. Đây chính là Trần Hán Thăng ngay lập tức đưa ra quyết định.

Chu Hiểu còn chưa có đổ máu, chuyện này còn có cơ hội cứu vãn. Nếu như mình đứng ra gánh chịu, về phía Chu Thành Long áp lực sẽ nhỏ đi rất nhiều.

Lúc này, mấy y tá trong trường cũng đã đến, các cô ấy kiếm tra một lượt vết thương của Chu Hiểu cùng Chu Thành Long, lắc đầu nói: "Không có gì đáng ngại, thuốc viêm nhiễm cũng không cần phải uống."

"Mẹ nó, con chó Chu Hiểu này còn thiếu đường gọi Hiệu Trưởng đến nữa thôi."

Trần Hán Thăng nói thầm trong lòng. Một chút tiểu xảo của Chu Hiểu sao có thể qua mắt được Trần Hán Thăng, thằng này là muốn làm cho to chuyện ra đây mà.

"Chuyện này, các cậu viết xong kiểm điểm, thì đến xin lỗi bạn học Chu Hiểu đi. Cuối cùng chúng ta còn phải thảo luận việc này trong khoa, rồi sẽ đưa ra kết quả xử lý chuyện này."

Quách Trung Vân trợn tròn mắt nói.

Trần Hán Thăng vẫn bình tĩnh, còn Chu Thành Long đã bắt đầu sợ rồi. Cu cậu không nghĩ chuyện này lại lớn như vậy. Thời cấp ba, bọn này muốn đánh nhau còn giang hồ hơn, những cũng không tạo ra ảnh hưởng như vậy.

Chu Thành Long bị biểu hiện của Quách Trung Vân dọa cho sợ hãi. Thằng này không nhìn ra ý đồ của phụ đạo viên chỉ là "sấm to, mưa nhỏ" mà thôi.

Bảo vệ trường học nhìn thấy sự việc đã được không chế, phụ đạo viên hai bên cũng đang ở đây, cho nên họ cùng ý ta từ từ rời đi.

Trên thực tế, đây chỉ là sự kiện đánh nhau nhỏ mà thôi.

Bảo vệ cũng không hiểu được, tai sao Chu Hiểu lại thông qua phụ đạo viên gọi điện cho bảo vệ cùng y tế của trường tới đây làm gì?

"Thật sự xin lỗi, học trưởng Chu Hiểu. Hôm nay chúng tôi nhất thời mất kiểm soát, hiện tại biết được chúng tôi đã sai, mong anh tha thứ cho..."

Trần Hán Thăng cùng Chu Thành Long công khai xin lỗi, Chu Hiểu cũng không ý ử gì.

"Thật xin lỗi, học trưởng Chu Hiểu..."

Trần Hán Thăng xin lỗi lần nữa, nhưng Chu Hiểu từ đầu đến cuối không nói lời nào. Quách Trung Vân cùng phụ đạo viên của Chu Hiểu nhìn nhau, sau đó lên tiếng nói: "Chu Hiểu đã không chịu tha thứ cho các cậu, thì các cậu về đi. Về ký túc xá của mình, chờ kết quả xử lý đi."

Bọn họ nói xong ngáp một cái rồi lập tức rời đi. Trong điện thoại, Chu Hiểu la hét kiểu như sắp bị giết vậy, làm cho lão Quách bị dọa đến đồ lót cũng không kịp mặc, đến nơi mới biết ngay cả lớp da thằng này còn chưa bị rách.

Hai phụ đạo viên đi tới sân ký túc xá dành cho giáo viên, cùng nhau lấy thuốc ra hút, phụ đạo viên Chu Hiểu nói ra: "Thật không nghĩ tới."

"Cậu cũng nhìn ra?"

Quách Trung Vân hỏi ngược lại.

"Đây không phải nói nhảm sao, rõ ràng ông giúp cậu lớp trưởng kia nói chuyện rồi, cái này quá rõ rồi còn gì."

Quách Trung Vân thở dài: "Sự việc buổi chiểu của hội học sinh tôi cũng nghe qua rồi. Học sinh của ông tính tình cũng quá nhỏ nhen nha, mà lớp trưởng lớp tôi thì quá bướng bỉnh."

Phụ đạo viên của Chu Hiểu gật đầu: "Chu Hiểu thật ra là người thông mình, nhưng suy nghĩ có chút lệch lạc. Sự việc khó khăn lần này chưa chắc đã là chuyện xấu, qua chuyện này mong rằng cậu ta nhìn ra một chút gì đấy, tránh cho sau này bước vào xã hội chịu nhiều chèn ép."

Quách Trung Vân "ừ" một tiếng, nói về vấn đề trong xã hội đã không còn là phạm vi tính toán của bọn họ nữa rồi. Chuẩn bị rời đi, lão Quách đột nhiên nói ra: "Vừa rồi hai tờ kiểm điểm của học trò tôi đâu rồi?"

"Thế nào? Lo lắng tôi nộp cho khoa sao?"

Quách Trung Vân cười nói: "Chủ nhiệm người ta rất bận rộn, những việc nhỏ thế này đừng làm phiền đến bọn họ."

...

Trần Hán Thăng cùng Chu Hiểu cũng không biết, phụ đạo viên của bọn họ đã "đạt thành hiệp nghị". Chu Hiểu chỉ cảm thấy đáng tiếc, sớm biết kết quả như vậy mình đã không đánh lại, ít ra phải để cho lưng mang một chút thương tích, để Trần Hán Thăng nhận được một cảnh cáo của trường mới hả lòng hả dạ.

Mình bây giờ chả bị gì cả thế này, thì hai tên này chắc cũng chẳng có lấy một tờ thông báo phê bình cũng nên.

"Mày về trước đi."

Trần Hán Thăng nói với Chu Thành Long.

Giờ phút này, Chu Thành Long làm sao dám cãi lời, chờ cậu ta rời đi, Trần Hán Thăng bắt đầu giúp đỡ thu dọn lại phòng của Chu Hiểu.

Chu Hiểu cười lạnh nói: "Không cần mày giả bộ làm người tốt."

Trần Hán Thăng bỏ qua những lời nói của thằng này, tiếp tục dọn dẹp, cho đến khi thu dọn được 8 9 phần, mới tiến lại bên cạnh Chu Hiểu nói: "Nếu mày không phải sinh viên, chết trước mặt tao, tao còn ngại nhìn."

Chu Hiểu giật mình kinh hãi, Trần Hán Thăng nói rất rõ ràng. Nếu hai người bước chân vào xã hội, dù có chuyện gì xảy ra với Chu Hiểu thì Trần Hán Thăng cũng không quan tâm, sống chết mặc bay.

Trở về ký túc xá, trên hành lang ngoài phòng hắn đã có rất nhiều bạn học vây quanh, bọn họ cũng đã biết nguyên nhân sự việc vừa mới xảy ra.

Chu Thành Long đã bình tĩnh lại, nhận ra sai lầm của mình, nên có phần rụt rè sợ hãi nói: "Hán Thăng, tao thật không nghĩ nó lại đi xa như vậy."

"Bạch"

Trần Hán Thăng duỗi chân đạp thằng này một phát bay ra ngoài, Chu Thành Long dính một quả tương đối mạnh. Sau đó, Trần Hán Thăng không nói thêm lời nào, lặng lẽ đi vào phòng của mình.

Mấy bạn nam đỡ Chu Thành Long dậy. Phải công nhận, năng lực chịu đòn của thằng này tốt thật. Sau đó cu cậu vừa đưa tay xoa xoa chỗ bị đạp, vừa suy nghĩ có nên vào xin tha lỗi tiếp hay không.

Những bạn nam đứng quanh không biết phải xử lý thế nào, cuối cùng vẫn là anh chàng đẹp trai hào hoa Kim Dương Minh lên tiếng.

Cậu ta dùng ngón giữa đẩy đẩy gọng kính lên, nhẹ nhàng phân tích: "Tôi thấy đây là chuyện tốt, Trần ca đã đạp một cái, chứng tỏ hắn đã tha thứ cho mày rồi."

Chu Thành Long nghe thấy có vẻ đúng, đẩy cửa khập khiễng bước vào trong phòng, vào bên trong thì phát hiện Trần Hán Thăng đang ngồi hút thuốc.

"Lớp trưởng, là tao không đúng. Do tao uống rượu say làm việc vội vàng không suy nghĩ, lại còn để cho mày gánh chịu hậu quả nữa chứ."

Trần Hán Thăng quay lại, nhìn mặt mũi đang tỏ ra áy náy của Chu Thành Long. Hắn cũng bó tay, lắc lắc đầu ném cho thằng này điếu thuốc.

"Thật ra việc làm này của mày cũng không phải chỉ là phá hoại. Chu Hiểu chắc chắn không giữ được chức phó bộ trưởng này nữa rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.