Dịch: Gia Cát Nô
Mấy ngày nay, Trần Hán Thăng vẫn rất bận rộn cho việc thông báo tuyển sinh viên tham gia công việc làm ngoài giờ. Dù cho, thời gian gần đây tòa nhà F-101 dưới sự quảng cáo rầm rộ đã có chút danh tiếng, nhưng số người chịu ở lại làm việc chỉ dừng lại ở con số 40 người.
Chuyện này còn phải kể đến một vài hạn chế của việc làm thêm này, đó là thời gian di chuyển nhiều, cộng với việc nhận được đơn hàng thường không đều. Nên rất nhiều sinh viên quyết định không làm.
Còn nguyên nhân thì có nhiều loại cực kỳ vớ vẩn, nào là tậm trạng không tốt, đang thất tình, cần phải xem xét thêm, hoặc thời điểm nhận hàng làm cho xấu hổ.
Đương nhiên cũng có nhiều người, gạt hết mọi khó khăn kiên trì đến cùng. Phần lớn những sinh viên này nếu không phải gia đình khó khăn, thì muốn làm nên một chút chuyện gì đấy.
Trần Hán Thăng thuộc vào loại thứ hai. Thời gian trước, hắn đạt được những vị trí vô cùng tốt, giờ này còn trở thành sinh viên được Tài Viên ủng hộ lập nghiệp. Ở trường đại học, mà loại người có thể tự mình đứng ra lập nghiệp là loại tồn tại tương đối cao.
Nhưng hắn muốn sử dụng những lợi thế này để cho chúng đạt hiểu quả và lợi ích, chỉ kêu gào ở bên ngoài là không được. Hắn phải đích thân đến từng phòng tự học, mở rộng khả năng tuyên truyền trong từng ký túc xá, dùng hết khả năng để tiếp xúc mới được.
Còn một điều nữa, đó là khi Trần Hán Thăng không ở phòng 101, thì một mình Thẩm Ấu Sở là không có cách nào vừa làm tốt ghi chép, ước lượng, nhận vào đơn hàng, chỉnh lý lại toàn bộ việc này. Hắn còn cần một người túc trực ở phòng 101, mà loại người 3 ngày đánh cá 3 ngày phơi lưới là không được. (Làm 1 bữa nghỉ 3 bữa)
Không những thế, người này còn phải biết nghe lời, chăm chú cẩn thận, tốt nhất là con trai. Bởi vì việc này cần phải người có thể lực tốt.
Trần Hán Thăng xác định mục tiêu là Lý Quyến Nam.
Vì sao hắn chọn Lý Quyến Nam. Bởi vì Dương Thế Siêu cùng Quạch Thiếu Cường thường không tuân thủ đúng kỷ luật, Đái Chấn Hữu không có tính trách nhiệm, Kim Dương Minh còn đang bận hẹn hò với “A Lương“. Cho nên Lý Quyến Nam là người hợp lý nhất, mọi mặt đều đạt tiêu chuẩn.
Buổi tối, Trần Hán Thăng trở về ký túc xá. Hắn lập tức kéo Lý Quyến Nam lên ban công, nói ra suy nghĩ của mình.
“A Nam, chú biết anh gần đây bận chuyện gì chứ?”
“Em biết, em đoán cả khoa chúng ta ai cũng biết. Người tân sinh đầu tiên đứng ra lập nghiệp nha.”
Lý Quyến Nam cười ha hả nói: “Bên kia, anh lúc nào thì bắt tay vào làm. Em có vài bức thư cố tình lưu lại để tặng cho phòng 101. Tứ ca làm ăn phát đạt nhất định nhớ đến em đấy.”
“Anh em tốt, những có một chuyện cần chú qua hỗ trợ.”
“Chuyện gì?”
Trần Hán Thăng nhìn Lý Quyến Nam một lúc, rồi mới nói ra: “Phòng 101 còn thiếu người, định mời chú qua phụ một tay.”
Lý Quyến Nam ngạc nhiên nói: “Không phải bên đó còn Thẩm Ấu Sở rồi sao?”
“Cô ấy không được. Một cô gái chỉ có thể làm chút việc vặt mà thôi.”
Trần Hán Thăng vỗ vỗ bả vai Lý Quyến Nam: “Anh em đồng lòng, cùng nhau phát triển.”
Lý Quyến Nam nghĩ một lúc, sau đó nói: “Thời gian ngắn còn được, chứ lâu dài thì em chịu. Gần đây, em còn phải thi chứng chỉ nữa.”
Trần Hán Thăng giả vờ như không nghe thấy, mở cửa ban công chuẩn bị ra ngoài: “Ngày mai, anh giới thiệu chú cho mọi người.”
“Trần ca, em thật sự muốn thi nha.”
Lý Quyến Nam ở phía sau nói với theo.
“Sau khi tan học, lập tức đến phòng 101. Đừng quên đấy.”
Giọng nói của Trần Hán Thăng truyền từ phía xa xa đến.
“Haizz.”
Lý Quyến Nam thở dài, rõ ràng là mình còn chưa đồng ý mà, sao giống như mình đã đồng ý rồi vậy.
Khâu chuẩn bị đã xong xuôi. Trần Hán Thăng chia 40 đã nhận thành 7 đội, mỗi đội gồm có 5 hoặc 6 người.
Hắn tính toán, mỗi tuần sẽ theo một đội, đi từng phòng trong ký túc xá để tiến hành mở rộng.
Ngày hôm sau, đội thứ nhất.
Đội này có đặc điểm là toàn con trai. Cho nên Trần Hán Thăng cùng đội này đến ký túc xá nam để tuyên truyền.
Mọi người tập trung dưới sân ký túc xá. Trần Hán Thăng tiến hành động viên bọn họ thêm lần nữa.
“Tôi biết, mọi người làm việc này không phải vì tiền, mà chỉ muốn thông qua công việc này làm tăng cao khả năng bản thân mỗi người. Thật ra tôi cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng rèn luyện không thể chỉ nói bằng miệng. Tiếp theo, sẽ là cơ hội cho mọi người làm việc, hi vọng mọi người biết quý trọng cơ hội lần này.”
Sau đó, Trần Hán Thăng dẫn đầu đội ngũ tiến vào ký túc xá “càn quét“.
Có rất nhiều sinh viên cảm thấy thích thú, bọn họ hỏi rất kỹ điểm khác nhau giữa chuyển phát nhanh và bưu điện. Khi đó, Trần Hán Thăng sẽ giải thích tỷ mỉ, từ giá cả, tốc độ vẫn chuyển, đồng thời giải thích quá trình tiến hành việc gửi vật phẩm.”
Sinh viên thường rất thích khoản giá cả ưu đãi, cùng sự tiện lợi. Rất may mắn, là chuyển phát nhanh Thâm Thông giá cả rẻ hơn bưu điện rất nhiều, mà hiện tại cũng chưa có công ty chuyển phát nhanh nào nhận tại phòng. Cho nên, Trần Hán Thăng lập ra căn cứ tại phòng 101 có ưu thế rất lớn.
“Nếu như các cậu muốn gửi đồ, nhất định phải cầm theo đến bưu điện tại Chợ Nghĩa Ô, nhưng bây giờ chỉ cần đi đến tòa nhà F-101 ngay tại Tài Viện là được.”
Hiện tại, Trần Hán Thăng chưa muốn tung ra hình thức “đến tận nơi nhận hàng”, cũng không tuyên truyền về sự nhanh chóng của chuyển phát nhanh. Mà mục đích tuyên truyền của hắn chỉ xoay quanh tòa nhà F-101 mà thôi.
Nhưng còn một điểm mà khiến mọi người còn lăn tăn, đó là bưu điện là đơn vị của nhà nước, còn chuyển phát nhanh chỉ là đơn vị tư nhân. Nên mọi người vẫn còn hoài nghi đến việc hàng hóa có được đảm bảo không?
Trần Hán Thăng đang định giải thích, thì có một bạn nam trong đội 1 đã lên tiếng trước: “Bạn học quá cẩn thận rồi. Chỗ làm của chúng tôi ngay tại tòa nhà F-101, nơi đó ai cũng có thể đi qua mà.”
“Tục ngữ nói, hòa thượng có thể chạy được, chứ miếu sao chạy được. Bạn còn lo lắng gì nữa chứ, hay tôi đem thẻ sinh viên của mình ra cho bạn kiểm tra nhá?”
Trần Hán Thăng liếc nhìn qua, bạn trai này tên là Thượng Băng, là một học sinh năm 2.
Thượng Băng vừa lấy ra thẻ sinh viên, là các bạn khác trong tổ cũng lần lượt lấy ra. Làm cho người vừa đưa ra ý kiến hoài nghi không khỏi đỏ hết cả mặt: “Tôi không phải nghi ngờ mọi người, chỉ là thắc mắc chút thôi. Hiện giờ chỗ tôi có 3 bưu phẩm, ngày mai nhất định sẽ đi phòng 101 để gửi.”
Giờ đây, Trần Hán Thăng mới lấy ra thẻ chứng nhận thành viên của hội học sinh: “Bạn học, cậu nhìn xem, đây là thẻ phó bộ trưởng hội học sinh. Cậu không yên tâm thì có thể lấy cái này ghi chép lại.”
Có người nhìn vào, lớn tiếng đọc: “Phó bộ trưởng Trần Hán Thăng khoa Nhân Văn. Đúng là cán bộ hội học sinh rồi.”
“Không chỉ có vậy.”
Thượng Băng còn bổ sung thêm: “Căn cứ 101 của chúng tôi được nhà trường cấp cho để lập nghiệp. Tóm lại, khẳng định là cực kỳ an toàn.”
Kết quả là, trong một phòng 6 người, đã có 4 người đồng ý gửi đồ thông qua phòng 101.
Mọi người ra khỏi phòng này, trên mặt ai nấy đều tỏ ra vui vẻ. Đây là sự khởi đầu tốt đẹp.
Ngược lại, Trần Hán Thăng cực kỳ bình tĩnh. Hắn chắc chắn sẽ có gáo nước lạnh, nhanh chóng giội vào.
Quả nhiên, tại tầng 3 ký túc xá. Trần Hán Thăng chỉ vừa đẩy cánh cửa ra, đã thấy có gì đó sai sai.
Bên trong phòng ký túc xá, thành viên trong phòng ai làm việc nấy, không hề nói chuyện với nhau, thấy người lạ vào cũng không lên tiếng chào hỏi.
Trần Hán Thăng biết, quan hệ trong phòng này xảy ra vấn đề, loại tình huống này trong trường đại học cực kỳ phổ biến. Nhưng công việc không thể vì chuyện này mà dừng lại, nhất định phải kiên trì nói chuyện.
Trong lòng Trần Hán Thăng cảm thấy gặp được chuyện này cũng không phải là xấu. Qua việc này, mọi người trong đội sẽ được chứng kiến cách xử lý của hắn, để sau này đi một mình có thể tự mình xử lý được.
Trần Hán Thăng hắng giọng, sau đó lên tiếng nói: “Chào mọi người, chúng tôi đến từ tòa nhà F-101...”
Giới thiệu xong đã xong, mà trong phòng ký túc xá vẫn là sự yên tĩnh, người đọc sách thì tiếp tục đọc, người giặt quần áo thì tiếp tục giặt quần áo.
Không có một hành động đáp lại nào, bầu không khí vô cùng tẻ nhạt.
Trần Hán Thăng cười cười. Hắn không hề cảm thấy xấu hổ, nhưng sẽ không tiếp tục ở lại nơi này. Hắn để mấy tờ rơi lại trên bàn, sau đó đi đến những phòng khác trong ký túc xá.
Sau này, người dọn vệ sinh tầng này, khi dọn dẹp đến bên ngoài phòng có quan hệ không bình thường này, thì phát hiện ra bên trong sọt rác có tờ rơi của phòng 101.
Điều này có thể giải thích, những người trong phòng này chẳng thèm nhìn xem trên tờ rơi viết gì, mà trực tiếp ném vào sọt rác.