Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 90: Chương 90: Đâu đâu cũng thấy cẩu lương




Dịch: Lạc Đinh Đang

Nhìn Hồ Tu Bình và Tả Tiểu Lực ngây ra, trong lòng Trần Hán Thăng tự nhủ, chắc bọn mày không ngờ ông đây đã sớm gia nhập đoàn ủy rồi phải không.

Giờ bố mày là cán bộ sinh viên của Trung tâm giám sát văn phòng đoàn ủy, chẳng qua là Vu Dược Bình chưa công bố thôi.

Nói theo quan chức cổ đại, kiểu gì cũng phải là Thiên hộ Cẩm Y Vệ Đông Xưởng ( Khang Hi cải trang vi hành ký), bóng lưng đã tự động chuyển thành “Tú Xuân Đao“.

“Phó chủ tịch Tả, giờ tôi vẫn là Phó bộ trưởng Bộ đối ngoại à?”

Trần Hán Thăng nhìn Tả Tiểu Lực hỏi.

Tả Tiểu Lực không nói được gì, trong lòng chửi mắng giáo viên đoàn ủy lên bờ xuống ruộng, trước đó đều đóng dấu luôn, sao lần này lại phê “Không thích hợp”?

Thậm chí anh ta còn chưa từng nghĩ tới việc xác minh trước, không nhờ lại xảy ra vấn đề ở khâu khó xảy ra nhất.

Một vài thành viên hội học sinh vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì. Chẳng phải Trần Hán Thăng bị loại rồi à, tình hình hiện giờ có vẻ hay rồi nha.

Chu Hiểu không dừng lại giây nào, xoay người rời khỏi trung tâm hoạt động của sinh viên đại học.

Tên này khá thông minh, không có bất kỳ chức vụ nào ràng buộc, không cần nghĩ tới việc chùi đít cho ai.

Mục Văn Linh thấy sự việc có khả năng chuyển biến tốt lên, trong lòng vừa vui vừa buồn.

Vui là, dù không biết tại sao bên đoàn ủy lại gạt bỏ văn bản này, nhưng ít nhất Trần Hán Thăng không mất mặt.

Buồn là, sau chuyện này, uy tín của đoàn chủ tịch hội học sinh lại giảm sút.

Trong bối cảnh lộn xộn này, Trần Hán Thăng bỗng lên tiếng: “Dù tôi có phải Phó bộ trưởng hội sinh viên hay không, tôi cũng có vài lời trong lòng muốn nói với mọi người.”

Hội trường trung tâm nhanh chóng yên tĩnh lại, mọi người đều cảm thấy hẳn lúc này trong lòng Trần Hán Thăng trăm mối ngổn ngang, định nghe chút cảm ngộ nhân sinh của hắn.

“Kỳ nghỉ đông sắp tới rồi, mọi người đều mệt mỏi và kiệt sức khi mang túi lớn túi nhỏ về nhà, có người đường xa còn phải đổi chuyến, tôi có gợi ý thế này cho mọi người, đó là giao hành lý cho Hỏa Tiễn 101 chuyển phát nhanh, mọi người chỉ cần mang theo một túi nhỏ và tận hưởng kỳ nghỉ đông khác biệt.

Không ai nghĩ Trần Hán Thăng lại sử dụng thời gian “quý giá” này để quảng bá kinh doanh, chơi kiểu này khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.

Cái gọi là cảm ngộ nhân sinh đâu rồi hả. Lúc này Tả Tiểu Lực và Hồ Tu Bình cũng không biết nên cắt ngang bài phát biểu của Trần Hán Thăng không.

Mục Văn Linh vội vàng bước lên bục: “Xin lỗi các bạn học, đây chỉ là hiểu lầm trong giao tiếp. Trần Hán Thăng vẫn là Phó bộ trưởng của chúng ta. Giờ tôi tuyên bố hội nghị lần này giải tán, sau khi mọi người quay về thì hãy nghiêm túc chuẩn bị cho cuộc thi biện luận.”

Có Mục Văn Linh đứng ra kết thúc, cái “hội nghị đổi bộ trưởng” kỳ lạ này mới khép màn.

Rời khỏi trung tâm hoạt động của sinh viên đại học, vài sinh viên năm nhất của Bộ đối ngoại Liên đoàn mới dần tỉnh táo lại.

“Trần bộ trưởng, cậu giỏi thật đấy.”

“Tả Tiểu Lực còn tính chơi nhau, kết quả là tự mang đá đập chân mình.”

“Lần này mặt hắn ném tới nhà bà ngoại luôn rồi.”

·····

Thấy nhiều người hâm mộ vây quanh mình như thế, Trần Hán Thăng chợt nhớ bên kia còn vài chiếc 101 chưa quét sơn, vừa lúc lợi dụng sức lao động miễn phí vậy.

“Có thể là ý của lãnh đạo đoàn ủy.”

Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Chuyện này dừng ở đây, có điều chỗ tôi xảy ra chút vấn đề, muốn mời các vị giúp một chuyện, cơm trưa tôi mời.”

Trong thời gian đầu làm việc bán thời gian, “Hoàng Dung” Nhiếp Tiểu Vũ và “Đoàn Dự” Vương Nham Tùng là những sinh viên đại học kiên trì, Hà Binh và Hứa Mộng Trúc đã rút lui.

Nhưng họ đều không có ý kiến gì với việc giúp một chút chuyện nhỏ, nói gì là bộ trưởng Trần đang như mặt trời ban trưa.

Sau khi mọi người trở về căn cứ gây dựng sự nghiệp, Trần Hán Thăng cảm thấy hơi lạ. Vì trước khi họp hắn mới sơn được có một chiếc xe ba bánh, giờ lại mọc được thêm chiếc nữa.

Đang suy nghĩ, Thẩm Ấu Sở bước từ phòng ra. Cô mặc đồng phục học sinh cũ, tay đeo găng, trên quần và tóc còn dính không ít sơn trắng đỏ.

Vì quá bận rộn, trên vầng trán mịn màng của cô lấm tấm những hạt mồ hôi.

Vừa thấy Trần Hán Thăng tới, cô chủ động bước vài bước chào đón, trên lớp khẩu trang là đôi mắt hoa đào đầy chờ mong.

“Cậu sơn à?”

“Ừ!”

Thẩm Ấu Sở gật đầu, ánh mắt trong suốt như đang nói “Khen tớ đi, nhanh nhanh khen tớ đi.”

Trần Hán Thăng im lặng nhìn qua hai chiếc xe ba bánh đã sơn xong, lại nhìn một đầu đầy mồ hôi của Thẩm Ấu Sở, im hồi lâu rồi bất chợt nói: “Ngốc ơi là ngốc, ai bảo cậu quét sơn!”

Thẩm Ấu Sở ngây người, khuôn mặt nhỏ tức thì xụ xuống, ánh mắt hân hoan khi nãy giờ tràn đầy tủi thân, tay khẽ đung đưa.

Trần Hán Thăng dắt Thẩm Ấu Sở, nói với đám Nhiếp Tiểu Vũ: “Hai người các cậu một chiếc, quét sơn hết theo nền trắng chữ đỏ.”

“Vâng.”

Vài trợ lý bộ đối ngoại không biết chuyện gì xảy ra, mau mau nhào tới làm việc.

Sau khi Trần Hán Thăng kéo Thẩm Ấu Sở về phòng 101 thì đưa tay gỡ khẩu trang của cô xuống, khuôn mặt dưới khẩu trang ngột ngạt đến đỏ bừng.

Cô thấy Trần Hán Thăng trầm mặt thì không dám nói lời nào, mắt thoáng nhìn cây Lục La bên cửa sổ đang bị ánh nắng buổi trưa chiếu vào. Nên cô nàng tiến lại gần cẩn thận từng chút một di chuyển nó ra chuyện khác.

Trong lòng Trần Hán Thăng thầm nói, mình chưa lên tiếng nàng đã đi rồi.

“Lại đây!” Trần Hán Thăng cao giọng.

Thẩm Ấu Sở bị dọa giật mình, nhanh chóng chạy về.

Cô từng làm hầu hết mọi việc nhà ở quê, nhưng quét sơn thế này là lần đầu tiên. Cái này có mùi rất nồng khiến cô buồn nôn vài lần, nhưng cuối cùng vẫn kiên trì quét xong chiếc xe thứ hai chỉ để nhận được lời khích lệ của Trần Hán Thăng.

Ai ngờ chưa thấy khen đã phải chờ hồi lâu, còn bị quát nữa, ấm ức trong lòng khiến nước mắt cô trào ra. Thẩm Ấu Sở đang định lấy tay áo lau nước mắt đã bị Trần Hán Thăng giữ chặt lấy.

“Ngốc này! Găng tay dính sơn.”

Trần Hán Thăng lau đi những giọt nước mắt trào ra của Thẩm Ấu Sở.

“Ăn cơm chưa?”

Vừa lau nước mắt, Trần Hán Thăng vừa hỏi, giọng điệu dịu đi.

Thẩm Ấu Sở lắc đầu. Cô ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn Trần Hán Thăng lau nước mắt giúp mình, không biết nên nói gì.

“Đói bụng không?”

“Hơi, hơi đói.”

Đã gần 1h trưa, Trần Hán Thăng thầm nghĩ chỉ có cô gái ngốc này mới nhịn ăn quét sơn cho mình.

Nguyên nhân chính khiến Trần Hán Thăng tức giận là vì đau lòng. Chuyện như vậy mình làm hoặc kêu người khác làm là được, Thẩm Ấu Sở ngu ngốc này lại tự làm

“Tớ đi mua cơm, cậu đừng khóc nữa nhé?”

“Ừ.”

Thẩm Ấu Sở vừa khóc vừa nhẹ nhàng đáp.

Trần Hán Thăng cười cười, véo khuôn mặt nhẵn mịn của Thẩm Ấu Sở rồi xoay người tới nhà ăn.

Bốn trợ lý bộ đối ngoại của hắn ở bên ngoài đều là hai mặn một chay bình thường, Thẩm Ấu Sở sẽ phải phong phú hơn nhiều, cần có cá, tôm và thịt.

Thẩm Ấu Sở nhìn một chút, mở to viền mắt tròn xoe: “Nhiều.”

“Nhiều cái khỉ gì, trẫm còn chưa ăn đây này!”

Trần Hán Thăng đáp một câu, sau đó ra ngoài bắt chuyện với mấy trợ lý bộ đối ngoại.

“Bốn người ăn ở ngoài nhé, trong túi còn có bốn ly trà sữa.”

“Bộ trưởng Trần à, chúng tôi làm việc thay cậu đấy, ngay chỗ ngồi cũng không cho à.”

Nhiếp Tiểu Vũ bất mãn nói.

“Kiến nghị vô hiệu, ăn xong rồi làm nhanh lên.”

Tiếng Trần Hán Thăng từ xa đáp lại.

Vương Nham Tùng bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Bộ trưởng nhà mình cậu còn chưa hiểu à, rất chuyên chế, nhưng cũng rất nghĩa khí.”

“Còn cực kỳ quyết đoán nữa, lúc gây dựng sự nghiệp cơ bản, bảo không cần tôi là không cần luôn, sau đó tôi chỉ có thể lăn lộn theo gã ở bộ đối ngoại hội học sinh.”

Hà Binh cũng cười bổ sung một câu.

“Còn phong lưu nữa.”

Hứa Mộng Trúc nói thầm một câu, thấy những người khác đều nhìn mình, vội vã làm tròn lời nói: “Phong lưu nhưng không hạ lưu.”

Trần Hán Thăng quay về phòng, Thẩm Ấu Sở đã xếp đồ ăn lên bàn, bản thân cô nàng còn chưa động đũa.

“Cậu không lấy ớt à?”

Trần Hán Thăng hỏi.

“Có đây.”

Thẩm Ấu Sở đỏ mặt móc một lọ ớt bột từ trong túi ra: “Cậu muốn ăn không?”

“Tớ không, cậu ăn đi.”

“Xoạt xoạt, xoạt xoạt.”

Giọng nói vui vẻ vang vọng trong 101, Trần Hán Thăng nhìn Thẩm Ấu Sở.

“Cay không?”

“Không cay, ngọt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.