Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 139: Chương 139: Đông* là một con bài tốt




Dịch: Gia Cát Nô

***

*Đông: Là một quân cờ trong mạt chược

Tân Sinh Đại Hội đúng hạn lại tới. Năm ngoái, Trần Hán Thăng đã tham gia một lần, nhưng chỉ là một trong số hàng nghìn tên tân sinh ngồi ở dưới chịu đựng cái nóng hàng giờ đồng hồ mà thôi.

Năm nay, Trần Hán Thăng tiếp tục được tham gia một lần nữa, nhưng là ngồi ở khu vực lãnh đạo, dù cho ở một góc không được nổi bật cho lắm. Với lại xung quanh toàn là lãnh đạo Tài Viện nên hắn phải tỏ ra dáng vẻ nghiêm túc cùng tập trung.

“Tiếp theo, chúng ta xin mời sinh viên lập nghiệp nổi bật toàn tỉnh, học sinh ưu tú thành Kiến Nghiệp... phó chủ tịch hội học sinh khoa Nhân Văn Trần Hán Thăng lên phát biểu.”

Bốp... bốp... bốp.

Tiếng vỗ tay nhiệt liên vang lên, xem ra một chuỗi danh hiệu phía trước làm cho đám nhóc mới chập chững vào đời hoảng sợ, bởi vì những danh hiệu kia là niềm mơ ước của rất nhiều người ngồi đây.

Trần Hán Thăng cũng không dám thể hiện ra điều gì, thật thà đọc theo bản thảo.

“Kính thưa các vị lãnh đạo, các vị khách quý, các bạn học,...”

Tối hôm qua, Trần Hán Thăng đã đọc qua bản thảo một lần, lúc ấy còn chưa có cảm thấy nó dài. Nhưng hiện tại, hắn đọc trước mặt mọi người, nhất là trên người còn đang mặc một bộ đồng phục quân huấn nóng hầm hập, làm cho hắn không ngừng chửi thầm sao chữ lại nhiều đến vậy.

Con mẹ nó đây cũng không phải là luận văn tốt nghiệp, không hiểu tên hâm hấp nào khi viết cái này suy nghĩ gì?

Thật ra, không chỉ có mình Trần Hán Thăng mắng thầm, mà mấy cô cậu năm nhất ngồi dưới cũng đang thầm khó chịu. Đạt nhiều danh hiệu thì sao? Tầm này đến cả viện trưởng Tài Viện cũng bị ăn chửi nữa là.

“Moá, sao còn chưa kết thúc nữa vậy?”

“Ông mày phơi nắng sắp ngất rồi đây.”

“Không hiểu sao lại chọn trường này để thi vào nữa?”

......

Tâm tư của học sinh mới đều là vậy, chỉ có một người duy nhất có suy nghĩ khác, đang ngồi ở chỗ dành cho khoa kế toán.

Một cô gái cởi mũ ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, kết hợp cùng với mái tóc ngắn tinh xảo. Cô gái chỉ tay vào Trần Hán Thăng đang đứng phát biểu: “Nhìn đi, anh Trần sau này sẽ là bạn trại của mình.”

Bạn cùng phòng đang ngồi xung quanh, có người giật mình, có người không tin.

“Tiểu Tuyền à đừng đùa vậy chứ, biết là cậu xinh đẹp, nhưng biết đâu người ta có người yêu rồi thì sao?”

“Đúng nha, dù sao người ta cũng ưu tú như vậy cơ mà.”

“Chúng ta ngồi hơi xa, không nhìn thấy hình dáng ra sao, nhưng nghe giọng nói cũng rất được nha.”

La Tuyền tỏ ra khinh thường: “Có bạn gái thì sao? Không ai thích anh Trần nhiều như mình, mà mình quen với anh ấy từ trước nữa chứ.”

Mấy bạn cùng phòng liếc nhìn nhau: “Thật hay giả vậy? Huấn luyện viên có từng nói qua, muốn các phòng ký túc giao lưu hữu nghĩ. Cậu có thể ra mặt mời anh ấy tham gia cùng với phòng mình được không?”

“Vậy thì có khó gì.”

Là Tuyền bĩu môi: “Các cậu cứ chờ tin đi.”

Lúc này, bỗng phụ đạo viên đi tới, lên tiếng nhắc nhở: “Không được tụm năm tụm ba nói chuyện, tập trung vào nghe chia sẻ đi.”

La Tuyền nhẹ nhàng đội mũ vào, thoáng nhìn qua vị trí của căn cứ 101, thầm nghĩ trong lòng, dù cho cô có xinh đẹp hơn thì sao, dáng người cũng hơn thì sao, nhưng cô không thể nào thích Trần Hán Thăng bằng tôi được.

Chỉ dựa vào điểm này, tôi sẽ không chút áy náy đá văng vị trí của cô đâu.

“.... Tôi đã nói xong, cảm ơn mọi người...”

...

Trần Hán Thăng đọc trong khoảng 20p, trong lòng hắn cũng đang thầm mắng cho ung đầu tên nào nghĩ ra cái bản thảo đọc 20p mới xong. Nhưng cuối cùng cũng đã xong, hắn lau mồ hôi đang nhễ nhãi trên mặt một lần nữa, rồi bước về chỗ ngồi.

Bởi vì đây là buổi chào đón dành cho sinh viên năm nhất, cho nên thỉnh thoảng vẫn có những học sinh năm hai năm ba bước qua nhận ra hắn nên tiến lại chào hỏi cười đùa.

Sau khi đại hội chào đón tân sinh kết thúc, các phụ đạo viên tiến tới dẫn theo lớp mình bước vào phòng học, tiếp theo nữa là giới thiệu bản thận, chọn lớp trưởng. Ngay sau đó là cánh cửa sinh viên sẽ được mở ra với những người mới này.

Trần Hán Thăng diễn thuyết xong là trở về phòng ký túc xá, tắm rửa xong xuôi chuẩn bị ra ngoài, thì bắt gặp Dương Thế Siêu, Kim Dương Minh cùng Quách Thiếu Cường mỗi người cầm theo một lố Cocacola, còn Chu Thành Long ôm trước ngực một quả dưa hấu. Cả đám vừa đi vừa cười đùa hihi haha.

“Bọn mày định làm gì thế?” Trần Hán Thăng hỏi.

“Buổi chiều mấy em gái khoá dưới chuẩn bị bước vào thời gian quân huấn. Bọn tao chuẩn bị một chút quà cổ vũ tinh thần ấy mà.”

Dương Thế Siêu vỗ vỗ quả dưa hấu nói: “Chúng tao dự định ăn dưa hấu trước mặt các em ấy, rồi cùng nhau uống Côcacola. Lão Tứ, mày có tham gia không?”

“Tao không đi được. Buổi chiều còn có chuyện.”

Trần Hán Thăng nghe vậy không nhìn được cười, sau đó lên tiếng: “Bọn mày mất dạy vừa thôi. Tao mà là huấn luyện viên, sẽ cho mọi người giải lao 10p, để các em gái “Đi đường quyền” với bọn mày.”

....

Trần Hán Thăng muốn tiếp Chung Kiến Thành chơi mạt chược. Lão Chung đi ra từ xã hội, nên các môn giải trí như Karaoke, đánh bài, tẩm quất mát xa, không món nào là không thông.

Hắn đến gần phòng đánh bài thì nhìn thấy Dương Quốc Hoa cùng nhóm nhân viên chuyển phát nhanh cũng đang ở đây. Dù sao Trần Hán Thăng cùng mọi người cũng đã làm việc với nhau được một năm, nên cũng chào hỏi vô cùng tự nhiên.

“Mấy ngày này là khai giảng, thằng nhóc nhà cậu kiếm cùng đầy bồn đầy bát chứ nhỉ!”

Chung Kiến Thành vừa sờ bài vừa nói.

Bốn người trong phòng đều hút thuốc, cũng may trong phòng có máy hút gió nên cũng đỡ rất nhiều.

Trong đầu Trần Hán Thăng đang tính bài, nhưng ngoài vẫn vẫn lên tiếng trả lời: “Lợi nhiều cũng không phải là ngài kiếm sao? Tôi cố gắng cực khổ cũng chỉ là người làm công cho ngài mà thôi.”

“Ba đầu.”

Chung Kiến Thành cười cười, đánh ra một con bài: “Hiện tại cậu làm hai nơi, một là bên trường học, hai là bên xưởng điện tử. Nhà mày điện tử cuối cùng vẫn là của cậu, tôi cứ nghĩ dịch bệnh qua đi người ta sẽ đổi sang Thuận Phong chứ.”

“Dù sao tôi với Trinh Quan Đề cũng là người sinh tử hoạn nạn có nhau, người ta sẽ không tuyệt tình thế chứ.”

Trần Hán Thăng nửa đùa nửa thật nói.

“Đừng ngồi đó mà chém gió.”

Chung Kiến Thành thở dài: “Nói đi nói lại, cô chủ người Hồng Kông kia cũng thật sự có bản lĩnh. Nửa tháng trước, cô ấy đã thay một nửa tầng lớp quản lý, thậm chí còn giải phóng một bộ phận, làm cho đám công nhân già bất lực rút lui.”

Trần Hán Thăng “ừ” một tiếng. Hắn là người biết rõ thông tin, dù sao Lý Tất Tùng tham ô cũng không ít, nên bị Trịnh Quan Đề ép làm nội ứng cho mình.

Cô ta một mặt tìm kiếm người quản lý mới, một mặt đào sâu những còn sâu mọt làm mục nát ở trong xưởng. Cuối cùng tìm kiếm được khoảng không gian an toàn, không làm ảnh hưởng đến nhà máy, ra sức một lần loại bỏ hầu như toàn bộ đám người này.

Những việc này nói ra thì đơn giản, nhưng để thao tác nó lại cực kỳ khó. Trần Hán Thăng cũng không muốn nói chuyện này cùng người khác. Hôm nay, hắn tìm đến Chung Kiến Thành là có việc khác.

“Hiện tại, tôi có chuyện đã suy nghĩ rất lâu, còn muốn nhận được sự đồng ý từ ngài.”

“Nói đi.”

...

Chung Kiến Thành ngậm điếu thuốc, híp mắt lại nói.

“Hiện tại, tôi đã nắm giữ được bốn trường học rồi, nên có ý định khuếch trương ra ngoài một chút.”

“Khuếch trương thế nào? Cậu muốn tranh dành địa bàn với tôi à?”

“Nếu tôi có khả năng tranh với ngài, thì tôi đã đoạt từ lâu rồi.”

Trần Hán Thăng không thèm che dấu nói: “Ý tôi là muốn tất cả công việc chuyển phát nhanh của các trường đại học thuộc khu Giang Lăng. Tóm lại, khả năng của tôi thì ngài cũng thấy rồi, chắc chắn ăn đứt đám người đang làm cho ngài kia.”

Chung Kiến Thành không nghĩ tới Trần Hán Thăng đưa ra lời đề nghị này. Lão gạt tàn thuốc nói: “Việc này thì không khó, cậu làm tổng đại lý thì có thể được.”

“hehe, cảm ơn giời.”

Trần Hán Thăng đánh ra một con bài: “9 ống.”

“Lấy”

Chung Kiến Thành cười cười lấy về. Lão cũng có thể đoán ra được, Trần Hán Thăng đang cố tình cho mình ăn.

Nhưng lão vẫn còn một vấn đề còn phải hỏi: “Vậy những trường đại học khác, cậu định lấy tên là gì? Hay vẫn dùng cái tên Hoả Tiễn 101 sao?”

“Đây là nhất định rồi, cái tên Thâm Thông khó nghe quá. Tên Hoả Tiễn 101 đẹp hơn chút, với lại gần gũi với sinh viên hơn.” Trần Hán Thăng trả lời.

Lần này, Chung Kiến Thành nhíu mày nói: “Thế tuyên truyền vẫn là Hoả Tiễn 101 phải không? Nếu cậu làm tổng đại lý ở các trường thuộc khu Giang Lăng tôi tất nhiên sẽ đồng ý. Nhưng nếu như lấy tên là Hoả Tiễn 101 mà để cái cô gái Khổng Tĩnh kia biết được, sẽ không phải coi tôi như đưa trẻ ba tuổi chứ.

“Ngài nào có sợ cô nhóc kia, với lại cứ nói đây là phương pháp tuyên truyền của tôi là được.” Trần Hán Thăng giải thích.

“Việc này không thể thương lượng. Cậu nhất định phải đạt được sự tán thành của Khổng Tĩnh.”

Chung Kiến Thành lắc đầu nói.

Trần Hán Thăng biết được, không thể hoàn thành việc này từ phía lão Chung được rồi. Nên chỉ còn cách, lấy “đông” đang dựng trước mặt về, soạt một tiếng toàn bộ ngửa ra.

“Rồi, đưa tiền hết đây.”

Trần Hán Thăng lớn tiếng nói.

Chung Kiến Thành nhìn chằm chằm nói: “Moá, con chó này, thì ra thằng nhóc nhà cậu chờ “đông“. Thế mà tôi cứ tưởng cậu cố tình cho tôi ăn chứ?”

Trần Hán Thăng cười cười: “Ban đầu tôi cũng có ý định nhường ngài, nhưng đông là một con bài tốt. Nên tôi nhất định không thể làm phụ lòng nó được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.