Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 43: Chương 43: Hổ Nữu*




Dịch: Gia Cát Nô

(* Hổ Nữu: là nhân vật trong tiểu thuyết, ám chỉ những cô gái có tính cách giống đàn ông, đôi khi làm cho đàn ông con trai phải sợ hãi.)

Những sinh viên trở về trường sau kỳ nghỉ Quốc Khánh, mọi người trải qua một tháng rèn luyện cùng tiếp xúc ở môi trường đại học, nhìn qua thì thấy trên người xuất hiện một chút dáng vẻ sinh viên đại học rồi.

Cô giáo dạy môn “Kinh tế phương tây” là người đẹp trung tuổi, khoảng chừng 40 tuổi gì đấy. Kiến Nghiệp đã bước sang tháng 10 rồi mà cô giáo vẫn mặc một chiếc váy lụa để lộ ra bắp đùi đẹp đẽ. Trên bàn học Trần Hán Thăng bày đầy sách vở nhưng tâm trí thì không biết bay tận phương trời nào rồi.

Học kỳ này hắn muốn làm rất nhiều việc, nhưng sự việc liên quan đến việc làm thêm giờ vẫn chưa đến thời điểm thích hợp. Tuy rằng Trần Hán Thăng vừa làm lớp trưởng vừa làm phó bộ trưởng bộ phận đối ngoại, nhưng vẫn thiếu một việc làm nổi bật lên sự ảnh hưởng của hắn trong trường.

Loại việc này có muốn gấp cũng không được, cần phải tìm kiếm cơ hội như vậy trong cuộc sống hằng ngày mới là lựa chọn chính xác nhất.

Chỉ cần để ý, sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện.

“Đinh đinh đinh”

Tiếng chuông báo hiệu tiết học kết thúc vang lên, không chỉ có Trần Hán Thăng, mà nhiều người đều không nhịn được nằm xuống nghỉ ngơi. Bởi vì nhiều người trong thời gian nghỉ ở nhà đã làm cho đồng hồ sinh học cho chút chệch choạc.

“Trần Hán Thăng, cậu đi cùng tôi một chuyến.”

Trần Hán Thăng ngạc nhiên, nghĩ thầm người nào mà không có đầu óc như vậy. Ở lớp 2 Hành Chính Công này, ngoài lão Quách ra thì mình là người to nhất đấy.

Hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện ra người nói là bí thư chi bộ Hồ Lâm Ngữ, hiện giờ trên tay cô ấy cầm một phong thư. Phong thư này là Trần Hán Thăng cố tình để lại cho Thẩm Ấu Sở, không hiểu sao hiện giờ nó lại nằm trên tay Hồ Lâm Ngữ.

“Mặt mũi Tiều Hồ mình vẫn phải cho nha, không thì sau này làm gì có ai giúp mình làm việc nữa chứ.”

Trần Hán Thăng thầm nhủ trong lòng, sau đó ngoan ngoãn đi theo Hồ Lầm Ngữ ra khỏi lớp học. Hai người đi được nửa đường, thì hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn vào vị trí Thẩm Ấu Sở đang ngồi, quả nhiên cô nàng cũng đang nhìn lại đây. Ngay lập tức, Thẩm Ấu Sở cúi đầu nhìn xuống dưới.

“Hừ, cô gái nhỏ Xuyên Du.”

Ra ngoài phòng học, Hồ Lâm Ngữ bày ra bộ mặt nghiêm túc, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng bất đắc dĩ nói ra: “Hai người chúng ta đừng có làm cái trò này. Mọi người đã quá hiểu lẫn nhau rồi, hiểu rõ giống như không mặc quần áo vậy.”

“Lưu manh.”

Hồ Lâm Ngữ kìm nén cảm xúc trong một tiết học, trong nháy mắt bộc phát ra. Cô nàng cũng phát hiện da mặt Trần Hán Thăng không phải dày bình thường, ở trước mặt loại người này đừng nghĩ dùng mấy trò mèo là có thể chiếm được lợi thế.

“Đây là Ấu Sở nhờ tôi đưa cho cậu.”

Hồ Lâm Ngữ đưa ra phong thư rồi nói.

Trần Hán Thăng nhận lấy, nhìn qua rồi hỏi: “Cô ấy mở ra rồi?”

“Cô ấy không mở, mà người mở là tôi.”

Hồ Lâm Ngữ hai tay chống nạnh, ngẩng cái cằm ương bướng lên nói.

Trần Hán Thăng lắc đầu, hắn cũng không muốn so đo với Hồ Lâm Ngữ về vấn đề này: “Mở ra thì mở ra. Cậu tìm tớ có chuyện gì?”

Không nghĩ tới Hồ Lâm Ngữ còn chưa có ý định buông tha: “Nói thật, người như cậu muốn theo đuổi cô gái nào mà chẳng được. Thương Nghiên Nghiên hay Bạch Vịnh San đều rất đẹp, hay người bạn gái học cùng cậu thời cấp ba cũng được, có thể đừng gây tai họa cho Ấu Sở được không?”

Trần Hán Thăng nghe được, mìm cười nói: “Tớ làm sao có thể gây tại họa cho Thẩm Ấu Sở được?”

Hồ Lâm Ngữ chỉ chỉ phong thư nói: “Cậu đem 500 tệ đưa cho Ấu Sở, đây là cách cậu theo đuổi sao? Đây là sỉ nhục cô ấy, còn may là cô ấy không dám mở.”

Trần Hán Thăng bĩu môi: “Như cậu mới là dũng cảm sao?”

Đại khái, Thẩm Ấu Sở không dám đem phong thư trả lại cho mình, cho nên nhờ bạn cùng phòng là Hồ Lâm Ngư trả lại. Hồ Lâm Ngư thuộc loại phổi bò không hiểu rõ tình huống hôm đó, còn tưởng Trần Hán Thăng dùng số tiền này với mục đích khác.

Sau đó, Hồ Lâm Ngữ biết trong chuyện này có chút hiểu lầm, nhưng vẫn quan tâm đến cảm giác của Thẩm Ấu Sở hơn. Trần Hán Thăng thấy vậy lập tức cam đoan: “Tóm lại, cậu phải tin tưởng mình sẽ không hại cô ấy. Cô ấy không đồng ý, thì tớ sẽ không ép buộc.”

“Thật?”

Hồ Lâm Ngữ ngẩng đầu, cô nàng cũng không thể ép buộc Trần Hán Thăng làm theo điều gì được, vì mình chẳng có gì ép được hắn cả. Cô chỉ còn cách tận tình khuyên nhủ: “Nam sinh trong lớp chúng ta đều phục cậu, hầu như các bạn nữ cũng đều tín nhiệm cậu. Cậu nhất định phải xứng đáng với niềm tin ấy đấy!”

“Tiểu Hồ, cậu cũng quá dài dòng đi.”

Trần Hán Thăng châm điếu thuốc hút, sau đó nhìn từ trên xuống dưới Hồ lâm Ngữ, nhìn đến mức độ cô nàng hơi có vẻ sợ rồi, mới chậm rãi nói ra: “Cậu chắc hẳn còn chưa nói chuyện yêu đương đi, còn học đòi xúi bậy xúi bạ. Hay tớ giới thiệu cho cậu một bạn cùng phòng, tên đó có điện thoại di động lại còn là Phong thiếu niên Kim Dương Minh. Thằng đó nhanh mồm nhanh miệng, lấy tôn chỉ giúp người làm niềm vui...”

Trần Hán Thăng lời còn chưa nói xong, Hồ Lâm Ngữ đã đỏ mặt bỏ đi. Hắn nhếch miệng cười, đói phó với cọp cái phải có biện pháp của nó mới được.

Nhưng Hồ Lâm Ngữ đi được một nửa đường thì vội vàng quay lại.

“Còn việc gì nữa?” Trần Hán Thăng hỏi.

“Các bạn học nữ trong lớp cảm thấy chưa quen thuộc với các bạn nam trong lớp. Nên mọi người cùng nhau đề nghị cả lớp cần một buổi giao lưu gặp mặt để tăng cường tình đoàn kết của mọi người trong lớp.”

Trần Hán Thăng cảm thấy đề nghị này rất được, về công về tư đều đáng để làm.

Dùng việc công mà nói, không thể để các bạn học với nhau 4 năm đại học cho đến khi tốt nghiệp, mà còn chưa biết tên của nhau là không thể được. Nếu việc đó xảy ra mọi người sẽ chỉ trích cán bộ lớp không làm tròn trách nhiệm.

Dùng việc tư mà nói, thì việc này sẽ tạo ra một cơ hội cho mình tiếp xúc với Thẩm Ấu Sở. Đây cũng là việc tốt cho mấy thằng dâm tặc trong phòng, không thể để bọn nó “bắt sóc bỏ lọ” mãi được, đó không phải là một chuyện tốt.

“Cậu có ý tưởng gì không?”

Trước tiên Trần Hán Thăng muốn nghe qua một chút suy nghĩ của Hồ Lâm Ngữ.

“Mọi người đơn giản ngồi cùng nhau ăn bữa cơm, rồi đi hát là được.” Hồ Lâm Ngữ nói.

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút rồi nói: “Ăn uống cùng ca hát ai cũng dùng đến rồi. Trong khi đó các cô gái ý định lấy phòng ký túc xá lần lượt tiến hành giao lưu, nếu như muốn đạt được hiệu quả, phải nghĩ biện pháp dập tắt những tư tưởng các nhân từng phòng thế này.”

Hồ Lâm Ngữ cảm thấy Trần Hán Thăng nói rất hợp lý, nhưng cô nàng chưa hề có kinh nghiệm nên không biết dập tắt bằng cách nào, chỉ có thể hỏi lại: “Cậu có biện pháp gì không?”

Trần Hán Thăng đã có chủ ý trong lòng rồi, nhưng vẫn ậm ừ chưa muốn nói: “Chờ mình về phòng nghĩ thêm đã, sau đó sẽ nói cho cậu nghe.”

Hồ Lâm Ngữ gật đầu, chuẩn bị trở về, thì Trần Hán Thăng gọi lại nói.

“Chuyện cậu tìm tớ có thể nói là xong rồi. Nhưng chỗ tớ vẫn còn chuyện muốn nói với cậu.”

“Chuyện gì?”

Hồ Lâm Ngữ tự nhủ với bản thân, mình là người chính trực, toàn tâm toàn ý vì lớp. Còn cậu ta đường đường là lớp trưởng mà chẳng làm gì, lại còn tìm mình bàn luận cái gì nữa đây.

“Trước kì nghỉ, cậu xin trợ cấp học sinh có hoàn cảnh khó khăn cho Thẩm Ấu Sở, bị dừng lại tại đoàn ủy, vì sao không nói với tớ?”

“Tớ...”

Hồ Lâm Ngữ há miệng định giải thích, nhưng không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu. Chuyện này cô ấy chỉ xin trợ giúp từ phía Quách Trung Vân mà thôi. Rõ ràng, Quách Trung Vân đã đem nhiệm vụ giao vào tay Trần Hán Thăng rồi.

“Phụ đạo viên coi trọng Trần Hán Thăng như vậy sao? Chẳng lẽ thầy ấy nghĩ chuyện mà mình không làm được, nhưng Trần Hán Thăng lại có thể làm được sao?”

Hồ Lâm Ngữ nghĩ đến đoạn này thì không khỏi sinh ra cảm giác tủi thân. Từ trước đến giờ cô nàng luôn nghĩ năng lực của mình cùng Trần Hán Thăng lệch nhau là không nhiều, chỉ là cổ tay không bằng hắn mà thôi.

Trần Hán Thăng đứng bên không khách khí gõ tiếp: “Chúng ta đã có ước định từ trước rất rõ ràng. Chuyện cậu không giải quyết được thì để tớ đến làm. Cậu có lòng tự trọng cùng cầu tiền là rất tốt, nhưng không thể vì bản thân mình mà làm chậm trễ những chuyện quan trọng được.”

Hồ Lâm Ngữ vẫn mạnh miệng nói: “Ai nói tớ không giải quyết được? Tớ đang định tan học sẽ tới đoàn ủy, không chừng lần này có thể thành công.”

Trần Hán Thăng nghĩ thầm, đây đúng là loại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Xem ra phải thông qua chuyện lần này để Hồ Lâm Ngữ, con hổ cái này biết được Trần Anh Tuấn vĩnh viễn là Trần ca của cô nàng, luôn luôn là vậy.

“Như vậy đi, sau khi tan học, tớ và cậu cùng đi đoàn ủy, tớ cũng muốn xem xét một chút tình huống là như thế nào.”

“Tùy.”

Hồ Lâm Ngữ để lại một câu, rồi nhanh chóng bước trở về phòng học.

Trong phòng học, các bạn học đều không để ý, bởi vì lớp trưởng cùng bí thư bàn chuyện là sự việc rất bình thường. Chỉ có Hồ Lâm Ngư trở về kể lại sự việc cho Thẩm Ấu Sở biết mà thôi.

Thẩm Ấu Sở không nghĩ tới “người xấu” Trần Hán Thăng thế mà muốn nhúng tay vào việc xin hỗ trợ của mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn xìu xuống, rầu rĩ không vui gục xuống bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.