Dịch: Gia Cát Nô
11h30 tối, với một người không bao giờ thức quá khuya như Trần Triệu Quân,mà giờ này vẫn đang ngồi trước màn hình tivi thì thật sự là rất lạ. Làm cho những hình ảnh ti vi không ngừng thay đổi màu sắc chiếu vào vách tường làm nổi bật lên màu sắc sặc sỡ giữa khung cảnh tối đen như mực.
“Cha.”
Sau khi Trần Hán Thăng nhận được ám chỉ của bố là hãy yên lặng ngồi xuống, thì hắn cũng bước tới chiếc sa lon phòng khách ngồi xuống.
“Sao muộn như vậy rồi bố còn chưa ngủ?”
Trần Triệu Quân nhìn sang con trai của mình, trong đầu hiện lên những hình ảnh tinh nghịch của cậu bé Trần Hán Thăng khi còn nhỏ, chỉ một cái chớp mắt mà đã trở thành một thanh niên 18 tuổi rồi, thế mà đã có cô bé chịu đút kẹo hồ lô cho ăn rồi đấy.
“Cha, chuyện buổi chiều...”
Trần Hán Thăng đang định giải thích một chút sự việc buổi chiều cho Trần Triệu Quân nghe, bởi vì hắn cùng Tiêu Dung Ngư vốn chỉ là bạn bè bình thường, giữa hai người rất trong sáng.
Không nghĩ tới, Trần Triệu Quân khoát tay cắt ngang lời nói của Trần Hán Thăng: “Không cần phải giải thích, cha không giống mẹ con tính tình cổ hủ như vậy, chỉ cần đó là cô gái tính tình tốt là được, có thể ở một chỗ tìm hiểu nhau một chút xem sao.”
“Không phải bố ơi, con cùng Tiêu Dung Ngư chỉ là...”
Trần Hán Thăng nhất định phải giải thích rõ ràng.
“A, Tiêu Dung Ngư cái tên nghe rất quen nha.”
Trần Triệu Quân lần nữa cắt ngang, lão ngồi cau mày nhớ lại.
“Cô ấy là con gái của cảnh sát Tiêu, đội trưởng đội cảnh sát hình sự.”
Trần Hán Thăng chỉ còn cách nói rõ ra thân phận của Tiêu Dung Ngư mà thôi.
“Thì ra là con gái của Tiêu Hoành Vĩ.”
Trần Triệu Quân nhớ ra, sau đó cười nói: “Chú Tiêu của con thời trẻ được mọi người công nhận là người đẹp trai nhất cục cảnh sát đấy, chẳng trách con gái ông ấy lại xinh đẹp như vậy, rất tuyệt.”
“Cha, con cùng Tiêu Dung Ngư chỉ là bạn học bình thường mà thôi, không phải như người nghĩ đâu.”
Cuối cùng, Trần Hán Thăng cũng tìm được cơ hội để giải thích.
Không ngờ, Trần Triệu Quân chỉ cười: “Làm sao thanh niên thời đại này lại nhát gan thế nhờ, thế kỉ thứ 21 rồi còn lấy cớ là bạn học bình thường để ngụy trang. Con thật sự nghĩ cha chưa từng thấy lý do đó trên những bộ phim truyền hình hay sao?”
Trần Hán Thăng nhìn thấy cha mình đang đắm chìm trong những hình ảnh tưởng tượng thì hắn nghĩ mình đừng nên giải thích làm gì, cứ để nó tự nhiên mọi người sẽ từ từ hiểu ra mà thôi.
“Cha, lúc trước người không biết cô gái kia là người nào, có phải rất lo lắng phải không?”
Trần Hán Thăng đánh trống lảng sang chuyện khác.
“Sao cha phải lo lắng cơ chứ!”
Lão Trần nhanh chóng phủ nhận: “Từ nãy đến giờ, cha vẫn tập trung xem ti vi mà, lo lắng cái gì chứ.”
“À ra thế.”
Trần Hán Thăng gật gật đầu, không nói thêm gì nữa chỉ tập trung xem tivi mà thôi. Xem được một lúc, hắn đứng dậy chuẩn bị đi về phòng đi ngủ, lúc này hắn mới vỗ vỗ vào lưng của cha mình nhẹ nhàng nói: “Bố cầm điều khiển điều hòa, làm sao mà chuyển kênh được cơ chứ?”
Trần Triệu Quân nhìn xuống tay mình, quả thật trong tay là chiếc điều khiển điều hòa, thảo nào bấm mãi mà màn hình tivi chẳng thay đổi gì cả.
“Con ngủ trước đây, bố đang con trẻ mà cứ hay nghĩ lung tung, thực sự có mấy phần giống mẹ rồi đấy.”
Trần Hán Thăng lắc đầu bước vào phòng của mình.
Tuy rằng, ngoài miệng Trần Triệu Quân nói là không lo lắng, nhưng thời điểm chưa biết cô gái kia là ai thì lòng lại như lửa đốt, chỉ khi Trần Hán Thăng nói ra thân phận cô gái kia là con Tiêu Hoành Viễn thì nội tâm mới trở lại bình thường được.
Trần Triệu Quân lắc đầu, nhìn theo bóng lưng đứa con trai của mình thầm mắng: “Thằng nhóc này.”
...
Thời gian nghỉ Quốc Khánh là 7 ngày, có vẻ hơi dài, ngoài việc đi thăm ông bà ngoại ra thì Trần Hán Thăng chẳng còn biết làm gì.
Thời gian này, Tiêu Dung Ngư có gọi điện rủ hắn đi uống cafe cùng với mấy bạn cấp ba, tiện thể mọi người ngồi tâm sự với nhau một chút. Nhưng Trần Hán Thăng tìm một vài lý do để từ chối.
Nguyên nhân thì nhiều nhưng quan trọng nhất là hắn không tìm thấy điểm chung gì để có thể nói chuyện cùng các bạn đồng lứa của mình. Với lại, hắn cũng không muốn người lớn trong nhà hiểu sai về mối quan hệ giữa mình cùng với Tiêu Dung Ngư.
“Tử Bác, tối nay đi đánh bi a không?”
Trần Hán Thăng gọi điện cho Vương Tử Bác.
Ngay lâp tức, Vương Tử Bác đồng ý. Thằng này như kiểu gái cấm cung vậy, nếu không có Trần Hán Thăng rủ đi chơi thì cu cậu chỉ ở nhà xem “Hoàn Châu Cách Cách” cùng mẹ mà thôi.
Trần Hán Thăng tương đối quen thuộc với những tụ điểm ăn chơi của Cảng Thành, từ quán nét, sàn nhảy, quán karaoke. Nên hắn rất nhanh dẫn Vương Tử Bác đến một khu nhà hai tầng. Tầng dưới là một sàn nhảy, còn trên tầng hai thì đặt một vài bàn bi a ở đó,
Ở trên này, mọi người vừa uống bia vừa đánh bi a, lại có thể nghe được tiếng nhạc ầm ầm chấn động ở tầng dưới. Làm cho, Vương Tử Bác tràn đầy hưng phấn.
“Tiểu Trần, không nghĩ tới Cảng Thành lại có nơi vui chơi đã đời như vậy.”
Vương Tử Bác cố sức la lớn, cố gắng cho thằng bạn của mình nghe được rõ ràng mà không bị ảnh hưởng của tiếng nhạc dưới nhà.
Trần Hán Thăng vừa nhai kẹo cao su vừa cười, không lên tiếng trả lời, chỉ tập trung vào những viên bi trên bàn.
Hôm nay, Vương Tử Bác thật sự giống một thằng nhà quê, lúc nào cũng lén nhìn những cô gái từ tầng một bước lên. Các cô gái này luôn mặc một chiếc áo hở rốn, phía dưới là một chiếc quần tất bằng lưới trông rất bắt mắt, thời điểm các cô này bước qua người có thể ngửi thấy mùi nước hoa cùng mùi rượu hòa quện vào nhau.
Trần Hán Thăng không hề thúc dục, chỉ lặng lẽ đừng chờ thằng này đưa ánh mắt di chuyển trở về mà thôi.
Vương Tử Bác có chút tiếc nuối: “Đây đã là đầu tháng 10 rồi, các ẻm này không biết lạnh là gì sao?”
“Mày thì biết cái đếch gì, phải nói là cảnh đẹp khiến con người ta đóng băng.” Trần Hán Thăng cười cười trả lời.
Trên này có mấy cô gái liếc nhìn Trần Hán Thăng bằng con mắt tỏa sáng. Các cô cảm thấy cậu thanh niên này cười lên thật sự xấu xa, nếu ở cùng một chỗ sẽ thú vị lắm đây.
Nhưng Trần Hán Thăng không khoái cho lắm, có đôi lúc sẽ vỗ vỗ cặp eo nhỏ của một cô gái nào đó đánh mắt về phía Vương Tử Bác nói: “Phía đối diện có vị Hắc ca vẫn là trai tân đấy, các cô qua đó mà trêu chọc cu cậu.”
Ban đầu, Vương Tử Bác nhìn thấy mấy cô gái gợi cảm này thi nhau tán tỉnh Trần Hán Thăng thì tỏ ra hâm mộ không thôi. Nhưng đến phiên mình rơi vào hoàn cảnh như vậy thì chỉ cúi đầu xuống dấu đi khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, không biết xử lý tình huống này như thế nào nữa.”
10h tối, Trần Hán Thăng cùng Vương Tử Bác đã bước ra khỏi khu vui chơi này rồi, mà trên mặt Vương Tử Bác vẫn còn lưu luyến không thôi.
Trần Hán Thăng châm song điếu thuốc, thì lên tiếng nhắc nhở: “Những cô gái sống về đêm thế này, dù cho có xinh đẹp ra sao cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt xong rồi thôi, chứ đừng nên chăm chú vào đấy quá...”
“Rồi sao nữa?”
Vương Tử Bá nghe được một nửa, nhận ra Trần Hán Thăng tự nhiên im bặt. Lúc này, cu cậu mới dõi theo ánh mắt Trần Hán Thăng thì phát hiện, trên vỉa hè cách đó không xa Tiêu Dung Ngư cùng hai bạn học cũng lặng im nhìn về bên này.
Mấy cô này có lẽ vừa mới từ quán cafe bước ra, trên tay Tiêu Dung Ngư còn cầm theo một cốc nước hoa quả nữa kìa.
Vương Tử Bác làm bộ không biết. Trần Hán Thăng cảm thấy đúng là tai bay vạ gió, cái này làm cho hắn thật sự lúng túng, không ngờ được lại có thể trùng hợp như vậy.
“Chào buổi tối mọi người, mọi người tan cuộc sớm vậy. À phải rồi, Tiêu Dung Ngư, nhà cậu đâu phải đi về bằng đường này?”
Trần Hán Thăng cố gắng để giọng điệu của mình giống như bình thường, tự nhủ với bản thân mình cùng với Tiêu Dung Ngư không có quan hệ gì, đi quán bar chỉ là chuyện bình thường mà thôi.
Nhưng không làm sao hắn có được cảm giác thoải mái, trong lòng vẫn có chút gì áy náy.
“Không phải cậu bảo đi thăm ông bà ngoại sao?”
Tiêu Dung Ngư đột nhiên nói chuyện, nhưng âm thanh cực kỳ lạnh lùng.
Trần Hán Thăng không biết trả lời thế nào. Hắn không muốn gặp gỡ mọi người, cho nên dùng cái lý do này để từ chối Tiêu Dung Ngư. Hiện tại, những lời nói dối bị vạch trần làm cho hắn chết lặng.
Lúc này, trên khuôn mặt trắng nõn của Tiêu Dung Ngư dâng lên cảm giác “tổn thương” sâu sắc.
“Trần Hán Thăng, vừa rồi mọi người nói chuyện với nhau, Dung Ngư còn định đồng ý cho cậu cơ hội...”
Một bạn gái không nhịn được nói ra. Nhưng vừa nói được hai câu Tiêu Dung Ngư đã lạnh lùng ngắt lời.
“Hết rồi.”
Cô nàng đặt cốc đồ uống trên tay đang cầm xuống đất, hít một hơi rồi nói ra: “Đi thôi.”
Tiêu Dung Ngư xoay người bước đi để lại bóng lưng cùng mái tóc mềm mại được những ánh đèn chiếu vào, trông rất lưu luyến.
Xa xa, còn vang vọng tiếng một bạn gái truyền đến:
“Trần Hán Thăng, cậu không phải là người. Hôm nay, tại quán cà phê Tiêu Dung Ngư uống một loại nước hoa quả rất ngon, cô ấy cố tình mua một cốc mang về cho cậu đấy. Thế mà cậu lại còn nói dối để đến cái nơi ăn chơi trác táng như nơi này.”
“Đi chết đi, đồ tồi.”
....
Trần Hán Thăng choàng tỉnh, thì ra Tiêu Dung Ngư đi đường này là muốn đưa đồ uống cho mình.
“Tiểu Trần, mày như kiểu thật sự tán đổ Tiêu Dung Ngư vậy.”
Vương Tử Bác thấp thỏm nói: “Sau đó lại vứt đi tất cả thành quả mới đạt được.”