Dịch: Gia Cát Nô
Sau khi Hồ Lâm Ngữ cùng Thẩm Ấu Sở rời đi. Trần Hán Thăng ở trước cửa phòng làm việc của đoàn ủy yên lặng hút thuốc rất lâu, sau đó mới điểu chỉnh lại trạng thái, một lần nữa bước vào văn phòng của Vu Dược Bình.
“Bí thư Vu, em là lớp trưởng lớp hai Hành Chính Công, vừa rồi bạn nữ kia là lớp chúng em. Cô ấy không hiểu được tình trạng hiện giờ, nhất thời nóng nảy làm bừa, xin ngài chớ để trong lòng.”
Vu Dược Bình nghe được những lời này có chút ngoài ý muốn. Nên ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng, sau đó nhẹ nhàng “ừ” một tiếng coi như trả lời.
Bởi vì, Trần Hán Thăng không hề gọi là “Thầy Vu” mà gọi là “Bí Thư Vu“.
Bình thường, những học sinh tới đây bao gồm cả Hồ Lâm Ngữ toàn bộ đều gọi lão là “Thầy Vu”, làm cho lão hận không thể khắc chức vụ “phó bí thư đoàn ủy” vào trong óc bọn này để chúng biết đường gọi cho đúng.
Mặt khác, Trần Hán Thăng nói mình là lớp trưởng, mà trong đại học vị trí lớp trưởng vẫn có quyền lợi nhất định, có thể coi đây là trợ lý của phụ đạo viên, thay quyền phụ đạo viên làm rất nhiều việc. Cuối cùng, hắn còn biết điều ôm hết trách nhiệm vào mình, lời chào này coi như chấp nhận được.
Thật ra, người đứng ra xin suất trợ cấp cho học sinh nghèo có hoàn cảnh khó khăn, nhất định phải đặt mình vào vị trí nhà trường để suy nghĩ, cố gắng cùng nhà trường đạt thành thống nhất. Hồ Lâm Ngữ bởi vì suy nghĩ lệch lạc, làm cho sự việc rối tinh rối mù cả lên.
Trần Hán Thăng chào hỏi xong xuôi, cũng không hề đề cập đến vấn đề xin trợ cấp cho học sinh nghèo có hoàn cảnh khó khăn, cũng không chủ động bắt chuyện. Thật ra Vu Dược Bình không thèm để ý đến mình, có nói gì cũng chỉ thêm xấu hổ mà thôi.
Hắn để ý thấy bên trong văn phòng, các tập báo chí cột tùm lum hết cả lên, thì quyết định lại gần sắp xếp cho gọn gàng lại.
Vu Dược Bình chú ý tới hành động của Trần Hán Thăng, chợt dừng bút nhíu mày. Lão biết rõ ý đồ hành động của Trần Hán Thăng là gì, chẳng qua là vì suất trợ giúp học sinh nghèo có hoàn cảnh khó khăn mà thôi.
Nhưng loại hành động này có chút mới lạ, không giống với đa phần sinh viên. Bọn chúng đến đây không khóc lóc xin xỏ, thì cũng làm loạn hay ầm ĩ hết cả lên, không giữ lại một chút phong độ của một sinh viên đại học, một phần tử trí thức cả.
Trần Hán Thăng buộc gọn gàng lại đống báo chí, thì thấy trên sàn nhà có chút bẩn, lập tức đi lấy đồ lau nhà quét dọn đến.
“Được rồi, được rồi, nơi này của tôi có người quét dọn.” Vu Dược Bình không nhịn được lên tiếng ngăn cản.
“Không có việc gì. Bí thư Vu, em không thấy mệt.”
Trần Hán Thăng quay đầu, lộ ra vẻ mặt chất phác cười nói.
Vu Dược Bình trợn tròn đôi mắt, mình có hỏi cậu ta có mệt hay không đâu. Nhưng cậu ta muốn làm thì cứ để cậu ta làm đi. Còn mình vẫn phải tuân thủ thời gian làm việc là được.
Trần Hán Thăng dọn dẹp xong xuôi, cũng vừa vặn đến giờ ăn trưa. Vu Dược Bình đứng lên nói: “Cậu học sinh này, tôi còn muốn ăn cơm.”
“Vâng, được ạ.”
Trần Hán Thăng nhanh chóng đi ra khỏi văn phòng. Vu Dược Bình cũng không nói thêm câu nào, đóng cửa lại rồi hướng nhà ăn đi tới.
Buổi chiều, Vu Dược Bình vừa bước vào văn phòng, ngồi còn chưa ấm mông, thì Trần Hán Thăng đã tới.
“Bí thư Vu.”
Trần Hán Thăng xách theo cái túi, cười ha hả chào hỏi.
“Sao cậu lại tới nữa, không phải lên lớp sao?” Vu Dược Bình hỏi.
“Chiều nay em không có tiết.”
Trần Hán Thăng trả lời, đương nhiên có tiết hay không thì chỉ có Trần Hán Thăng mới biết được.
Vu Dược Bình cũng không muốn Trần Hán Thăng ở lại đây, nên lập tức nói: “Được rồi, sáng nay cậu đã quét dọn phòng tôi sạch sẽ rồi, nếu không có tiết thì về phòng ký túc nghỉ ngơi đi.”
Trần Hán Thăng không đồng ý: “Buổi sáng em chỉ quét qua sàn nhà, còn tủ hồ sơ còn chưa có lau chùi.”
Hắn vừa nói vừa lấy khăn mặt từ trong túi ra, không đợi Vu Dược Bình đồng ý, đã nhanh chóng đi đến tủ hồ sơ bắt đầu lau dọn.
Vu Dược Bình lắc đầu, nghĩ thầm thôi mặc kệ, để xem cậu ta kiên trì được bao lâu.
Năng lực làm việc của Trần Hán Thăng cực cao, cái này nguyên nhân chủ yếu là do lão Trần huấn luyện từ bé. Hắn lau từng ngăn tủ rất cẩn thận, làm cho người nhìn cảm thấy như có nhịp điệu hẳn hoi, có đôi khi Vu Dược Bình dừng tay lại để ý xem cậu nhóc làm việc thế nào.
Đương nhiên lão nhìn thì nhìn vậy thôi, chứ không hề mở miệng dù chỉ là một câu “cậu nghỉ tay dùng chén nước“.
Nhưng Trần Hán Thăng cũng không cần người khác chào hỏi. Hắn cảm thấy mệt mỏi thì dừng tay, lấy từ trong túi ra bộ chén trà bằng gốm, đun nước nóng trong phòng tắm, sau đó ngồi nghỉ ngơi uống nước tại ghế sa lon trong phòng khách.
Vu Dược Bình nghĩ thầm “khá lắm“. Thằng nhóc này trang bị cũng đầy đủ đấy, chắc là chuẩn bị cho cuộc chiến dài hơi rồi đây.
Cả buổi chiều, Trần Hán Thăng đều ở đây. Có một chút sinh viên tới đây làm việc đều thấy kì lạ, nhưng Trần Hán Thăng cũng không thèm để ý, đôi khi còn chủ động đi lại gần trợ giúp Vu Dược Bình chỉnh lý lại tài liệu cá nhân của những sinh viên này.
5h30 chiều, là thời điểm chuẩn bị tan tầm, Vu Dược Bình nghiêm túc nói với Trần Hán Thăng: “Ngày mai cậu không cần lại đây, tủ cũng đã lau sạch sẽ, không còn vết bẩn rồi.”
“Vẫn còn vết bẩn.”
Trần Hán Thăng xấu hổ cười nói: “Buổi chiều em chỉ lau bên ngoài ngăn tủ, bên trong còn chưa hề động qua.”
Vu Dược Bình không còn gì để nói, lão nghi ngờ Trần Hán Thăng có phải cố tình để lại vị trí đó hay không.
Sáng hôm sau, Trần Hán Thăng “vẫn không có tiết“. Hắn rất đúng giờ có mặt bên ngoài văn phòng đoàn ủy, sau đó tiến vào chào hỏi Vu Dược Bình. rồi bắt tay vào lau chùi tủ hồ sơ.
Có thể là, công việc của Vu Dược Bình cần xử lý rất nhiều mảng, nên bên trong tủ hồ sơ rối tinh rối mù, những hồ sơ có thời gian khác nhau cũng chất đống lại một chỗ. Trần Hán Thăng còn nhìn thấy bên trong đống hồ sơ có một phần hồ sơ từ tháng 5 năm nay “Học viện tài chính và kinh tế liên quan đến việc trợ giúp sinh viên khởi nghiệp trong nhà trường“.
Tháng 5 hàng năm, là thời điểm sinh viên năm 4 sắp tốt nghiệp, xem ra phần hồ sơ này nhắm vào những đối tượng sinh viên này. Trần Hán Thăng rất muốn đọc qua hồ sơ xem trong đó viết gì, nhưng lại sợ đi quá giới hạn. Hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Bí thư Vu, những hồ sơ này dựa theo thời gian hay mục đích công việc để sắp xếp vậy?”
“Dựa theo thời gian sắp xếp đi.” Vu Dược Bình trả lời.
“Vâng, được rồi.”
Có được câu trả lời này, Trần Hán Thăng có thể thoải mái đọc mà không có vấn đề gì. Hắn có thể dựa vào việc tìm kiếm thời gian của hồ sơ mà đọc, nhân cơ hội này có thể xem xét những văn bản được Tài Viện công bố trong thời gian hai năm gần đây.
Thật ra, nhưng văn bản này lúc đầu đều được dán ở bảng thông tin của nhà trường, nhưng có rất ít sinh viên để tâm đến chuyện này, ngược lại bỏ qua không ít cơ hội. Bởi vì những văn bản loại này, chủ yếu dùng để hỗ trợ sinh viên, đáng tiếc đưa ra mà không có sinh viên nào đứng ra xin hỗ trợ cả.
Không khí trong văn phòng đoàn ủy có chút kỳ lạ, Vu Dược Bình ngồi trên bàn viết tài liệu, Trần Hán Thăng đứng bên tủ sắp xếp lại hồ sơ, hai người ai làm việc nấy không nói ra lời nào. Có một vài thầy cô giáo đi qua còn nói đùa: “Lão Vu, đây là thư ký nhỏ của ngài sao?”
Vu Dược Bình chỉ còn cách cười trừ. Nhưng thời điểm nghỉ trưa ngày hôm nay, Vu Dược Bình đột nhiên hỏi một câu: “Cậu tên là gì nhỉ?”
“Bí thư Vu, em là Trần Hán Thăng, lớp hai Hành Chính Công.”
Vu Dược Bình “ừ” một tiếng, cũng không nói hắn chiều nay đừng đến nữa, vì lão biết có nói cũng không được.
Buổi chiều, Trần Hán Thăng đúng giờ xuất hiện tại văn phòng. Không khí văn phòng y nguyên buổi sáng, bên trong chỉ vang lên tiếng “xoạt xoạt” của bút máy kết hợp với tiếng sắp xếp văn kiện mà thôi. Lúc Vu Dược Bình nghỉ ngơi, bỗng lên tiếng hỏi: “Tiểu Trần, cậu hút thuốc không?”
“Em thỉnh thoảng cũng có hút.” Trần Hán Thăng trả lời.
Vu Dược Bình đưa điếu thuốc qua, sau đó lên tiếng nhắc nhở: “Chú ý, đừng để cháy tủ hồ sơ đấy.”
Trần Hán Thăng giúp Vu Dược Bình châm lửa. Sau đó, hai người ngồi trong văn phòng cùng nhau nuốt mây nhả khói.
Đang yên lặng hút thuốc, Vu Dược Bình đột nhiên hỏi: “Hoàn cảnh gia đình bạn học Thẩm Ấu Sở kia thật sự nghèo khó sao?”
“Thật sự rất khó khăn, cha mẹ cô ấy chết sớm, từ nhỏ đã sống cùng bà. Mà bà lại không có khả năng kiếm tiền, sức khỏe cũng không được tốt. Thẩm Ấu Sở cố gắng tiết kiếm hết mức tiền sinh hoạt, một ngày chỉ ăn cơm chứ không ăn thức ăn, cũng lắm là ăn thêm bát cánh miễn phí. Một tháng tiền sinh hoạt không bao giờ vượt quá 50 tệ.”
Vu Dược Bình gật đầu, không nói thêm lời nào. Kể đến cũng thật kỳ lạ, Hồ Lâm Ngữ kể chi tiết cảm động đến vậy, ngay cả bản thân cô ấy cũng kiềm chế không được dẫn đến phát khóc, nhưng Vu Dược Bình lại không một chút cảm động nào. Nhưng đặt vào tình huống hút thuốc, nói chuyện bình thường thế này, Vu Dược Bình lại tin tưởng lời nói phát ra từ miệng Trần Hán Thăng.