Dịch: God of Heaven
Ngày hôm sau vào giữa trưa, mấy bạn học cấp ba mới lững thững đến cổng Tài Viện dù cho đến muộn. Cao Gia Lương vừa nhìn thấy Trần Hán Thăng đã dùng giọng điệu oán giận nói: “Tài Viện chỗ cậu thực sự quá hẻo lánh, toàn bộ Giang Lăng giống như một vùng nông thôn rộng lớn, thật tốt khi tớ đi học tại Tiên Ninh...”
“Tiểu Ngư Nhi.”
Cao Gia Lương nói còn chưa hết lời, đột nhiên nhìn thấy Tiêu Dung Ngư đi tới, trực tiếp bỏ xó Trần Hán Thăng lập tức đi tới nghênh đón.
“Tiểu Ngư Nhi, lần trước lúc tớ đến Giang Lăng chưa kịp quan sát kỹ, lần này tĩnh tâm quan sát, đột nhiên cảm thấy Giang Lăng thực sự là chốn bồng lai tiên cảnh, giờ cảm thấy rất hối hận vì lúc trước không có tới nơi này học đại học a.”
Trần Hán Thăng cùng Vương Tử Bác lắc đầu một cái, đồng thời bĩu môi khinh bỉ.
Tiêu Dung Ngư đối với loại nịnh nọt này đã nghe rất nhiều. Cô chỉ lo cùng hai bạn học nữ cấp ba trò chuyện, vừa quay đầu thì phát hiện hôm nay Trần Hán Thăng chỉ mặc một chiếc áo vải.
“Cậu không cảm thấy lạnh sao?”
Tiêu Dung Ngư mặc một chiếc áo lông màu hồng nhạt, trong câu hỏi của cô ý tứ rất rõ ràng.
“Áo lông ngày hôm qua vừa giặt sạch, bây giờ còn chưa khô.”
Trần Hán Thăng làm bộ trung thực mà trả lời, thực sự áo lông đang treo ở trong tủ đồ của ký túc xá, nhưng hắn ngày hôm nay bất luận ra làm sao đều sẽ không lấy ra mặc.
“Ừ.”
Tiêu Dung Ngư trên mặt có chút thất vọng, còn là lòng tốt nhắc nhở: “Áo lông không nên giặt thường xuyên, không thì sẽ mất đi khả năng giữ ấm.”
“Tớ biết rồi.”
Trần Hán Thăng không muốn trò chuyện về chủ đề này nữa, nên cười hì hì nói sang chuyện khác: “Bây giờ sắp đến giờ ăn cơm rồi, mấy bạn có muốn ăn thử đồ ăn của Tài Viện hay không?”
Vương Tử Bác cũng giơ một bọc trong túi ra: “Tớ hôm nay có mang vịt nướng đến.”
Tác phẩm của cửa hiệu trăm năm quả nhiên so với nhà ăn rập khuôn tại đại học càng thì rõ ràng có tính thẩm mỹ hơn rất nhiều. Trần Hán Thăng ngửi thấy hương thơm ngào ngạt từ vịt nướng đang vây quanh mình, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
“Các cậu khả năng chắc cũng chưa biết cách ăn vịt nướng đúng cách. Tớ trước tiên dạy cho các cậu một chút.”
Trần Hán Thăng vừa nói vừa dùng hai tay cầm lấy bánh bạc hà, hành khô băm nhỏ, dưa chuột, sau đó chấm một ít tương rồi bỏ vào miệng.
Trên đầu lưỡi mùi thịt, tương thơm, rau thơm hòa quện vào nhau, vừa ngon miệng lại không ngán.
Một lúc sau, Tiêu Dung Ngư ngơ ngác đá đá vào chân Trần Hán Thăng.
“Tiểu Trần, học phí đã là nửa con vịt rồi đó.”
Trần Hán Thăng trong mồm vẫn còn đầy bánh tráng, lầu bầu trả lời: “Đây là tớ sợ các cậu không học được thôi.”
“Không mượn.”
Tiêu Dung Ngư cười duyên đưa Trần Hán Thăng đẩy qua một bên: “Đi ra đi, chúng tớ có thể tự học.”
Nhìn mấy người ăn nửa con vịt còn lại, Trần Hán Thăng tiếc nuối lắc đầu một cái, nếu không là Tiêu Dung Ngư phản ứng nhanh, toàn bộ con vịt đã nằm ở trong bụng của mình.
Đột nhiên, có người ở sau lưng nhẹ vỗ nhẹ lên vai Trần Hán Thăng.
“Lớp trưởng Trần, đây là bạn học cấp 3 sao?”
Trần Hán Thăng quay đầu, hóa ra là Thương Nghiên Nghiên, cô vẫn như cũ là môi đỏ mắt hồng, dưới chân đi một đôi giày cao gót, làm cho người ta cảm nhận được sự quyến rũ khác xa so với sinh viên đại học.
“Không sai, đây đều là bạn học cao trung của tớ.”
Trần Hán Thăng làm bộ xoay người, lơ đãng tách cánh tay Thương Nghiên Nghiên đang khoát lên trên vai mình ra.
Nếu như ở trường hợp khác, Trần Hán Thăng nói không chừng đã có thể cùng nữ sinh viên xinh đẹp này trò chuyện một chút chuyện vui vẻ. Nhưng hiện giờ Tiêu Dung Ngư lại đang ở ngay cạnh.
Tiêu Dung Ngư từ nhỏ đến lớn thành tích học rất xuất sắc, cao lớn xinh đẹp, điều kiện gia đình khá giả, cuộc sống từ bé đến giờ được yêu thương chiều chuộng, muốn gì được nấy, vì lẽ đó tính cách có chút đáng yêu, có chút vui tươi, còn có chút bướng bỉnh tùy hứng.
Dù cho cô có yêu thích Trần Hán Thăng đi chăng nữa, thì cũng kìm nén trong lòng chứ không muốn thổ lộ ra ngoài.
Cô sẽ chờ Trần Hán Thăng giống như xưa sẽ chủ động tỏ tình trước. Nhưng hiện tại, Trần Hán Thăng lại cố tình không hiểu những ám chỉ của cô. Trong suy nghĩ của hắn chỉ muốn lợi dụng để được đụng chạm xác thịt mà thôi.
Tiêu Dung Ngư nhìn thấy hành động, Thương Nghiên Nghiên khoác lên vai Trần Hán Thăng cực kỳ thân mật. Thì cô ấy chẳng thèm bận tâm đến chuyện ăn uống nữa, mặc kệ ngoài miệng đang dính đầy socola cùng nước tương, mà mở trừng đôi mắt nhìn Trần Hán Thăng.
Thương Nghiên Nghiên là người từng trải, chỉ cẩn nhìn thấy cái trừng mắt của cô gái này thì đã hiểu ra mọi chuyện. Cô cũng biết động tác của mình đã phạm vào điều cấm kỵ, nên nở nụ cười nói rằng: “Lớp trưởng, bạn học cấp ba của cậu thật là đẹp, so với tớ còn xinh đẹp hơn rất nhiều.”
Cô ấy khen xong một câu thì quay người đi ăn cơm. Toàn bộ quá trình Thương Nghiên Nghiên đều nắm chừng mực rất tốt, so sánh với việc đó thì Tiêu Dung Ngư còn ngây ngô nhiều, tâm tình cũng quá dễ dàng mà xúc động.
Nhưng lấy suy nghĩ Trần Hán Thăng mà nói. Rõ ràng là hắn thích Tiêu Dung Ngư hơn rồi.
Có câu nói thế này: “Nếu như là mối tình đầu, tôi sẽ cởi áo nới thắt lưng. Nếu như đã trải qua vô số cuộc tình, thì tôi sẽ là cô gái nấu bếp lò.”
Nhưng Trần Hán Thăng là loại này, người ta cởi áo thắt lưng, hắn cũng cởi áo thắt lưng. Nhưng tâm trí thì vẫn ở bên cô gái dưới bếp lò.
“Cô ấy là bạn học thời đại học, bầu không khí lớp chúng tớ rất hòa hợp, vì lẽ đó mọi người khá là tùy ý.”
Trần Hán Thăng giải thích.
Tiêu Dung Ngư không phản ứng, còn gọi hai bạn học nữ đi tới chỗ ngồi sát tường của tòa nhà.
Nhìn thấy Tiêu Dung Ngư rời đi, Cao Gia Lương mới lặng lẽ cùng Trần Hán Thăng nói rằng: “Hán Thăng, có chuyện muốn thương lượng với cậu.”
“Cậu nói đi.”
“Tớ có bạn cùng phòng gần đây đang thất tình, muốn một lần nữa tìm một người bạn gái để giải tỏa, tớ cũng vẫn đang giúp cậu ta tìm hiểu.”
“Sau đó thì sao?”
Trần Hán Thăng đánh giá Cao Gia Lương.
Cao Gia Lương ho khan một tiếng: “Tớ muốn giúp bạn cùng phòng hỏi một chút phương thức liên lạc với nữ sinh lúc nãy.”
“Đương nhiên QQ cũng được.”
Cao Gia Lương chờ đợi hỏi.
Vương Tử Bác đầy vẻ khinh bỉ: “Cái bạn cùng phòng chính là cậu đi.”
Cao Gia Lương không muốn phí lời cùng xử nam Vương Tử Bác, chỉ lo nhìn Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng do dự một chút, đưa số điện thoại di động của Kim Dương Minh cho hắn: “Kiến nghị với cậu, ở trong trường học đừng cố gắng liên lạc, về ký túc xá hãy trốn trong chăn rồi cùng cái số này cùng nhau phát sinh lời tâm tình quyến rũ.”
“Được rồi, cảm tạ Hán Thăng.”
Cao Gia Lương muốn đến phương thức liên lạc, chỉ chốc lát sau lại quên vừa nãy làm dáng vẻ liếm chó, tùy ý đánh giá cơm nước Tài Viện có bao nhiêu khó ăn.
Cùng lúc đó, cửa Tây Tài Viện có một đôi đôi vợ chồng trung niên đang đứng, đó chính là Trần Triệu Quân cùng phụ nữ Cảng Thành Lương Mỹ Quyên.
Nhìn sinh viên đại học ra ra vào vào, Lương Mỹ Quyên cảm khái nói rằng: “Còn nhớ trước đây cảnh tượng đưa con trai đi nhà trẻ, không nghĩ chỉ chớp mắt đã đi học đại học.”
Trần Triệu Quân nghe xong, ôn hòa cười cười.
“Lão Trần, anh nói xem cái tên nhóc khốn nạn nhìn thấy chúng ta, phản ứng đầu tiên sẽ là gì?”
Trần Triệu Quân suy nghĩ một chút: “Hán Thăng tuy rằng là hướng ngoại, nhưng chúng ta không thông báo trước cho nó, phỏng chừng cũng sẽ rất kinh ngạc đi.”
“Chính là trước tiên đừng nói cho nó, em muốn nhìn một chút tình huống thật!”
Lương Mỹ Quyên tức giận nói, có điều đầy cõi lòng ước ao nói rằng: “Em cũng hi vọng con sẽ xông lại ôm lấy em, đồ chó bây giờ đã lớn rồi, không có chút ngoan ngoãn nào như khi còn bé.”
Hai người vừa đi vừa nói, nhìn thấy nhà ăn ăn cơm sau đấy quyết định tiến vào đi khảo sát dưới thức ăn.
Trần Hán Thăng chính đang vùi đầu ăn cơm, đột nhiên nghe được Vương Tử Bác nói rằng: “Tiểu Trần, mẹ cậu.”
“Cậu mắng tớ làm cái gì?”
Trần Hán Thăng đưa tay muốn đánh người, Vương Tử Bác một bên tránh né một bên hô to oan uổng: “Thật là mẹ cậu a.”
Lúc này, bên cạnh trên bàn Tiêu Dung Ngư cũng đứng lên đến rồi: “Gì Lương, chú Trần, hai người sao lại đến rồi?”
Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên, thấy bố mẹ của mình quả nhiên đứng cách đó không xa, thậm chí Lương Mỹ Quyên còn duỗi ra hai tay, làm dáng điệu để Trần Hán Thăng ôm ấp.
“Bố, mẹ.”
Trần Hán Thăng chậm chập mở miệng: “Hai người định mua vé xe trở về như thế nào?”