Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 177: Chương 177: Mình cũng không cần!




Thời điểm Trương Minh Dung biết được chuyện này, Trần Hán Thăng đã lái xe rời đi rồi.

“Cám ơn anh Trần.”

Trương Minh Dung đi tới buồng điện thoại công cộng gần cửa hàng 4s, chân thành gọi điện thoải cám ơn.

“Việc nhỏ thôi, chia hoa hồng cho ai cũng như nhau, chẳng thà cho người quen biết vẫn hơn.”

Trần Hán Thăng cười nói, dù cho chiếc xe cũng chẳng có tính năng gì đặc biệt, nhưng được cái nó mới. Một chiếc xe Faw màu đó đi quanh đường phố Kiến Nghiệp, dù cho nó là xe sản xuất trong nước nhưng vẫn tạo thành một hình ảnh tương đối nổi bật.

“Rất cám ơn ngài, có chuyện này tôi không cần phải trở về công ty kia làm việc nữa rồi.”

Âm thanh Trương Minh Dung có chút nghẹn lại.

Trần Hán Thăng nghe thấy cũng có phần xót xa. Trừ cô gái kinh nghiệm có quá nhiều phức tạp là Thương Nghiên Nghiên, đã mất đi lòng tin với cuộc sống hôn nhân, cho nên mới đặt mục tiêu “thành tình nhân” làm mục đích sống sau này.

Năm đó Trương Minh Dung không gặp được Trần Hán Thăng, không còn sự lựa chọn nào khác, dưới áp lực đè nặng của cơm áo gạo tiền, cô đành phải thoả hiệp, cho nên nói hiện tại Trần Hán Thăng cứu vớt linh hồn cô cũng không sai.

“Khả năng học tập của cô rất cao, cũng là người chịu được khổ cực, về sau có đồng ý theo tôi làm việc không?”

Trần Hán Thăng hỏi. Trong đầu hắn vừa nảy lên ý định này, nhưng Trương Minh Dung càng thêm tích cực: “Tôi đồng ý. Anh Trần lúc nào cũng có thể gọi, nếu không biết tôi sẽ học hỏi thêm.”

Trần Hán Thăng cười nói: “Vậy chờ cơ hội đi.”

Sau khi Trần Hán Thăng cúp điện thoại, hắn đi thẳng đến Đông Đại thuộc khu Tiên Ninh. Biên Thi Thi đã liên lạc nói hắn tới lấy văn bản pháp vụ Hoả Tiển 101.

Hai người chưa quen thuộc lắm, Biên Thi Thi tiến lại gần gõ cửa sổ xe mới xác định được.

“Bên ngoài hơi nóng, lên xe hãy nói chuyện.”

Trần Hán Thăng ló đầu ra nói.

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Biên Thi Thi “ừ” một tiếng, sau đó mở cửa xe bước vào, rồi đưa văn kiện cho Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng cầm lấy văn kiện, cảm nhận thấy độ dày của nó, lập tức nhìn nhận được tâm huyết trong đó. Nếu so sánh với những sinh viên đã làm trước kia thì hơn hẳn, bởi vì đa số toàn coppy paste mà thôi, căn bản không hề bỏ sức ra suy nghĩ, cũng chẳng thèm quan tâm đến lợi ích sau này của Trần Hán Thăng.

Nhưng văn kiện mà Biên Thi Thi đưa tới, dường như lên tận 40 trang, cầm trên tay cảm giác rất nặng.

“Mình đi qua Tân Thị Khẩu, thấy có quán bán đồ ngọt có nhiều người xếp hàng. Cũng không rõ cậu thích món gì nên mua đại một món.”

Trần Hán Thăng vừa lật xem tài liệu, vừa cầm đồ uống đưa qua.

Biên Thi Thi ngạc nhiên, không ngờ người con trai này cũng chu đáo như vậy. Trùng hợp, Tiêu Ngư Nhi thích kiểu người đó.

“Vừa mới mua xe?”

Biên Thi Thi vừa lấy tay che cằm vừa hỏi, sợ bánh ngọt rơi xuống xe làm bẩn đệm mới.

“Uhm, vừa mới mua.”

Trần Hán Thăng nhẹ nhàng nói: “Phiền cậu chờ mình chút, có vấn đề gì mình sẽ hỏi trực tiếp cậu luôn.”

Biên Thi Thi gật đầu, thừa dịp đánh giá qua về Trần Hán Thăng. Cô nhìn hắn đang rất tập trung đọc văn bản.

Bởi vậy, cô có thể phác thảo sơ bộ ấn tượng của mình đối với Trần Hán Thăng. Là người có tiền, hơi bất cần, lãng mạn có, làm việc nghiêm túc, có thể hiểu là kiểu người kết hợp với Tiểu Ngư Nhi rất hoàn hảo.

Trong lòng Trần Hán Thăng hiện tại vô cùng ngạc nhiên, phần tài liệu này vô cùng tỉ mỉ thực tế, dường như cân nhắc hết mọi góc độ trong công việc hắn đang làm, thậm chí ngay cả điều lệ dành cho nhân viên làm thêm cũng có, mà điều khoản trong đó đều xuất phát từ vị trí Trần Hán Thăng mà cân đo đong đếm.

Trần Hán Thăng dường như nhận ra điều gì, ngửi ngửi chiếc mũi, bỗng phát hiện ra trên những tờ giấy A4 còn lưu lại chút mùi thơm. Loại mùi thơm này hoà hợp với mùi xe mới, đột nhiên mà tới, lại có phần quen thuộc.

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Trên những trang giất ấy, có rất nhiều chỗ xoá đi viết lại. Điều này cho thấy, người làm ra đã kiểm tra đối chiếu sửa từng câu chữ, để văn bản không một lỗ hổng mới thôi.

Trần Hán Thăng liếc nhìn Biên Thi Thi qua kính chiếu hậu, nhẹ nhàng lắc đầu.

Dựa theo nội dung văn bản, Biên Thi Thi không phải là người có thể vì mình, ngồi lì cả ngày trước ánh đèn bàn, hay nằm dài trên giường cầm theo cây bút chì, còn tay kia cầm văn bản suy nghĩ được.

“Hương vị cũng được có phải không?”

Trần Hán Thăng hỏi.

Biên Thi Thi gật đầu: “Đúng vậy, con gái thường thích ăn đồ ăn vặt, mình mang chút về cho bạn cùng phòng.”

“Phần phương án pháp luật này chất lượng rất cao, khi trở về mình sẽ cẩn thận nghiên cứu lại lần nữa.”

Trần Hán Thăng thử thăm dò: “Hiện tại, mình muốn mời cậu đảm nhiệm vị trí cố vấn của Hoả Tiễn 101. Thi Thi đồng ý chứ?”

“A...”

Biên Thi Thi nghĩ sao có thể được. Nội dung trong văn kiện mình còn chưa biết, lại nghĩ tới tình cảm của Trần Hán Thăng cùng bạn thân mình còn đang cãi nhau. Biên Thi Thi ngập ngừng chút rồi cũng nói ra: “Mình nói cho cậu một chuyện. Nhưng cậu phải hứa là không được nói cho ai đấy.”

“Được.”

Trần Hán Thăng đồng ý.

“Phần văn kiện này không phải mình làm, là Tiểu Ngư Nhi làm đấy.”

Biên Thi Thi thở dài: “Gần đây, cô ấy rất bận rộn cho phần văn kiện này, đến nỗi bỏ lỡ rất nhiều buổi tập tối cho đêm dạ hội. Không những thế còn đi hỏi giáo sư “mặt lạnh” một vài vấn đề quan trọng. Không phải cậu đánh giá phần văn kiện này chất lượng rất cao sao, bởi nó là tâm huyết của Tiểu Ngư Nhi. Cô ấy làm việc này còn để tâm hơn so với việc của bản thân mình.”

“Quả nhiên.”

Trần Hán Thăng không quá ngạc nhiên, trên những tờ giấy vẫn còn lưu lại mùi dầu gội của Tiêu Dung Ngư.

“Tôi không biết vì lý do gì khiến hai người chia tay.”

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Biên Thi Thi nghiêm túc nói: “Nhưng trong lòng Tiểu Ngư Nhi vẫn có cậu. Cô ấy quá cố chấp, dù cho bỏ rất nhiều tâm huyết ra làm cho cậu, cô ấy vẫn nhất quyết không thừa nhận.”

Trần Hán Thăng gật đầu, đây là tính cách Tiêu Dung Ngư.

Biên Thi Thi đưa tay lên xem giờ: “Hiện tại, bọn mình còn một môn nữa. Cậu có muốn tới phòng học tìm cô ấy hay không? Tôi sẽ sáng tạo cơ hội này cho bọn cậu.”

“Cám ơn.”

Trần Hán Thăng cũng không nói nhiều, lập tức đi theo Biên Thi Thi vào Đông Đại, bước lên cầu thang của khu vực dạy học.

Đây là giờ nghỉ giữa các môn học, sinh viên thường tranh thủ thời gian này nói chuyện, không thì nằm dài ra bàn nghỉ ngơi.

Phòng học được xây dựng theo hình bậc thang, hiện tại có không ít sinh viện tại nơi này. Nhưng vị trí Tiêu Dung Ngư ngồi là tốt nhất, bởi vì chỉ cần người con trai nào chú ý sẽ nhìn thấy vị trí của cô.

“Bịch.”

Trần Hán Thăng trực tiếp ngồi vào vị trí bên cạnh Tiểu Ngư Nhi.

Trong khoảnh khắc đó, cảm giác mà trước kia ở nhà ăn Đông Đại thuộc khu Giang Lăng lại xuất hiện. Trần Hán Thăng cảm giác được, phía sau gáy mình có rất nhiều luồng sát khí ập tới.

“Cậu tới đây làm gì?”

Tiêu Dung Ngư quay qua, phát hiện ra Trần Hán Thăng, cô lập tức hỏi.

Giọng điệu giường như không được thân thiện cho lắm. Thật ra người quen Tiêu Dung Ngư đều biết cô không thích kiểu nói chuyện này, mà luôn là tác phong khéo léo từ chối ngay từ ngoài cửa, cách nói chuyện vừa rồi đã bước vào trong cửa mất rồi.

Vào cửa cũng thôi đi, nhưng với giọng nói này có thể nhận ra nội tâm cô đã không còn bình yên nữa rồi.

Trần Hán Thăng đưa văn kiện ra: “Đây là cậu làm?”

“Thi Thi nói?”

Tiêu Ngư Nhi hỏi lại.

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

“Không phải.”

Trần Hán Thăng lắc đầu: “Trên này vẫn lưu lại mùi hương cơ thể, mình rất quen thuộc.”

Câu nói này quá mập mờ, nhưng từ miệng Trần Hán Thăng nói ra lại có phần hiển nhiên.

Tiêu Dung Ngư quay đầu qua chỗ khác, mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng mắng một câu: “Vô lại.”

Lúc này, thầy giáo chủ nhiệm khoa cầm theo sách vở bước vào phòng học. Tiêu Dung Ngư đảo mắt nhìn Trần Hán Thăng nhưng không thèm nói chuyện.

Trần Hán Thăng quyết tâm muốn học chung, nhưng cần giải quyết vướng mắc trong lòng Tiêu Dung Ngư trước đã.

Bởi vậy, Trần Hán Thăng hắng giọng nói: “Chuyện này, hiện tại mình lại độc thân.”

Tiêu Dung Ngư giật mình, chiếc miệng nhỏ mở ra, sau một lúc mới hỏi: “Cậu đá người ta phải không?”

“Không phải.”

Trần Hán Thăng nhanh chóng phủ nhận: “Có chút hiểu lầm, giờ không thể cùng nhau ở chung.”

Hắn cô gắng lái ý nghĩ theo hướng nước đôi, khiến người nghe hiểu là đã chia tay và không thể quay lại với nhau nữa.

Không ngờ tới Tiểu Ngư Nhi nghe được, đôi lông mày như được khắc lên bỗng nhíu lại, cầm theo sách vở qua chô người khác ngồi.

“Cô gái khác không cần cậu nữa. Cậu mới nhớ tới mình sao? Vậy thì mình cũng không cần!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.