Năm 2003, tác phong của nhân viên chuyển phát nhanh còn rất hung dữ. Bành Cường dẫn theo mấy người đến quán đồ nương Hương Mộc Hương cũng vừa lúc đám người được tên béo gọi tới.
Nhưng sự việc phát sinh tiếp theo khiến người ta bất ngờ là hai nhóm người biết nhau.
Bành Cường tức giận nói: “Tiểu Mã, chuyển phát nhanh Trọng Thông của các cậu bá đạo vậy sao? Còn muốn con gái người ta đến uống rượu cùng các người sao?”
Lúc này Trần Hán Thăng mới biết phía đối diện là chuyển phát nhanh Trọng Thông, cũng thuộc trong Minh Thương. Nói chung là trong vòng luẩn quẩn của mấy công ty chuyển phát nhanh. Tên béo cũng nhận ra Bành Cường, lúng túng nói: “Anh Cường, em cùng thằng bạn chỉ nói đùa thôi mà.”
Nhiếp Tiểu Vũ là một cô gái thẳng tính, nên lập tức bước lên mắng: “Ai nói đùa với anh, lưu manh!”
Thương Nghiên Nghiên vốn dĩ chẳng sợ hãi gì, nghe được Nhiếp Tiểu Vũ mắng người, thế mà “phốc” bật cười ra. “Lưu manh” cái danh từ này dùng trên người Trần Hán Thăng có vẻ thích hợp hơn.
Vừa rồi, mặt cậu ta lộ vẻ khinh thường, đã thế còn muốn 1 đổi một với người ta nữa chứ.
“Anh Cường, đúng thật là “lũ lụt vượt miếu Long Vương*” “
(*Hiểu lầm vì không biết mặt nhau.)
Tên béo có vẻ rất sợ Bành Cường, vội vàng cầm chai bia đi tới nói: “Vừa rồi em uống có chút đồ cay cay vào là chẳng còn biên đông tây nam bắc thế nào. Hiện giờ uống cạn chai này, mong mọi người bỏ qua cho có được không?”
Bành Cường nhìn về phía Trần Hán Thăng: “Cậu cảm thấy thế nào? Người mình không thể để bị ức hiếp thế được. Cậu không đồng ý cũng đừng cố miễn cưỡng chính mình.”
Trần Hán Thăng nào muốn ở đây cãi cọ làm gì. Phương án uống hết chai bia kia là tốt nhất rồi, nhưng hắn cũng thật khó chịu thái độ của tên béo kia.
Cầm chai bia đến gây chuyện, sau đó dùng chai bia đó để hoà giải, nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Trần Hán Thăng chỉ vào chai Hennessy trên bàn nói: “Bỏ qua thì đơn giản thôi, chỉ cần anh huống hết chai này là được.”
“Haizz~”
Trịnh Quan Đề không nhịn được, hít vào một hơi. Không phải là cô tiếc chai rượu, mà lo lắng cho tên mập kia. Đây là loại Hennessy chính hãng chưa từng trộn qua nước.
Tên béo đầy hình xăm còn cho rằng, đây chỉ là rượu nho do nhà ủ được, không nói thêm lời nào mà tiến lại gần, cầm chai rượu ý định tu “ừng ừng” một hơi đến hết.
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Nào ngờ tên này uống được một nửa mới xảy ra phản ứng, rượu tây mạnh cực sốc kích thích dạ dày, khiến hắn “oẹ” một tiếng lập tức nôn ra, nước mắt nước mũi theo đó mà chảy xuống, ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy ngực ợ một cái.
Bành Cường nhìn thấy tình trạng tên béo như vậy chẳng thèm quan tâm, chỉ đi tới đá nhẹ vào mông một cái nói: “Nhanh lên, còn nửa chai nữa đấy.”
Trần Hán Thăng cảm thấy như vậy đủ rồi, dù sao đây cũng là rượu của Trịnh Quan Để, mà người thể hiện lại là mình. Thế nên, hắn quay đầu hướng bọn Trịnh Quan Đề nói: “Chúng ta đi thôi.”
Nhưng trước khi đi, Trần Hán Thăng lấy từ trên xe xuống một chai Hennessy đưa cho Bành Cường: “Anh Cường, có uống quen không?”
Bành Cường cầm lấy nhìn nhìn. Tên này trước kia đi theo Chung Kiến Thành đã từng được nêm thử, lập tức hỏi: “Hàng xịn.”
Trần Hán Thăng gật đầu: “Tuyệt đối chuẩn.”
Bành Cường có chút tiếc rẻ: “Tên mập này thế mà được hưởng lợi mà còn không biết. Loại rượu mắc thế này mà nó còn ngang nhiên nhổ hết ra.”
Trịnh Quan Đề cảm thấy Trần Hán Thăng làm người cũng được. Không cứng không mềm, chú ý chuẩn mực, cuối cùng còn đưa ra chai rượu cảm ơn. Tóm lại, sự việc trong ngoài đều làm rất chìn chu.
“Xem ra, muốn làm một tên con trai cặn bã là việc không phải ai muốn làm đều được.”
...
Thời điểm mấy người đứng chờ xe ven đường, Thương Nghiên Nghiên phát hiện ra trên tay Trần Hán Thăng còn cầm theo một chai rượu tây, lập tức lên tiếng hỏi: “Đêm nay, chúng ta đi hát Karaoke đi?”
Trần Hán Thăng chỉ chú ý đến ý kiến của Trịnh Quan Đề. Hôm nay tâm trạng của cô cũng rất được, nên trả lời: “Từ trước đến giờ còn chưa hát ở đại lục bao giờ.”
Trần Hán Thăng đã hiểu, lập tức lớn tiếng nói: “Hát Karaoke.”
Tại một chỗ gần đó, thuê một phòng KTV, sau đó Trần Hán Thăng gọi thêm một phần đồ ăn nhẹ.
Đột nhiên Thương Nghiên Nghiên cầm chai Hennessy lên: “Mang theo làm gì cho mệt, không uống bây giờ thì định khi nào mới uống.”
Kim Dương Minh ngồi bên cũng hùa theo, cuối cùng chai rượu tây vẫn bị khui ra.
Trần Hán Thăng nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Thương Nghiên Nghiên, lập tức hiểu ra cô gái này có ý định rồi. Còn thằng nhóc Kim Dương Minh có ý đồ gì cũng đừng có mơ đi.
Cũng không bao lâu, tác dụng của rượu lập tức biểu hiện ra.
Vừa mới bắt đầu, mọi người còn chưa có cảm giác gì, vừa hát vừa nói chuyện, đôi lúc còn vỗ tay. Khoảng 30p sau, khi Trịnh Quan Đề hát bài “Thousand Thousand Ques” còn có người khen cô hát rất chuẩn tiếng Quảng Đông.
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Thế mà, bài hát còn chưa có hát xong thì một số người trong nhóm đã nằm vậy ra ghế salon, chẳng còn biết trời đất là gì nữa.
Cuối cùng, còn Trần Hán Thăng và Trịnh Quan bảo trì được sự tỉnh táo.
Sau khi hát thêm vài bài nữa, Trần Hán Thăng quyết định đi vệ sinh xong sẽ lập tức trở về ký túc xá. Hắn cứ nghĩ mọi người đã uống say nên chỉ đóng cửa hờ hờ mà không khoá lại.
Hắn vừa mới tiểu xong, còn chưa kịp xả nước, bỗng Thương Nghiên Nghiên mặt đỏ từng bừng, hai mắt nhắm tịt bước vào.
“Cậu định làm gì?”
Trần Hán Thăng nhanh chóng kéo quần lên.
Trong phòng vệ sinh, ánh đèn mờ ảo, Thương Nghiên Nghiên dùng ánh mắt nhập nhẹm nhìn Trần Hán Thăng, sau đó bỗng nhiên lao vào trong ngực Trần Hán Thăng.
“Bên cạnh cậu thật sự khiến cho mình có cảm giác an toàn, đêm nay không muốn về trường chút nào.”
Thương Nghiên Nghiên vừa nói vừa hướng bờ môi Trần Hán Thăng lao tới. Trần Hán Thăng lắc đầu qua né, hai người né qua né lại. Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc“.
Hai người cùng lúc dừng lại, Trần Hán Thăng hỏi: “Ai đó?”
“Là Hán Thăng sao?”
Trần Thiêm Dụ đứng ngoài lầu bầu: “Cậu nhanh lên đi, tôi gấp lắm rồi.”
“Biết rồi, gấp cái rắm.”
Trong lòng Trần Hán Thăng vô cùng khẩn trương, nếu Trần Thiêm Dụ biết người con gái mà anh ta không ngừng theo đuổi, đang đứng trong nhà vệ sinh ôm một người con trai khác, không biết rằng cậu ta sẽ như thế nào đây!
Cho đến khi tiếng Trần Thiêm Dụ rời đi, Thương Nghiên Nghiên lại bắt đầu công tác “cưỡng hôn”, không nghĩ tợi tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” lại tiếp tục vang lên.
“Ai vậy? Bên trong đang có người.”
Trần Hán Thăng lớn tiếng nói.
“Hán Thăng, cậu có thấy Thương Nghiên Nghiên đâu không?”
Trần Thiêm Dụ lớn tiếng nói: “Tôi không thấy cô ấy. Cô ấy đang trong phòng vệ sinh sao?”
“Thần kinh à? Ông mày còn đang đi vệ sinh, cô ta vào bằng cách nào?”
Trần Hán Thăng từ trong mắng to ra ngoài.
“Cũng phải. Chắc do tôi uống say, làm sao con trai với con gái sử dụng chung nhà vệ sinh được chứ?”
Trần Thiêm Dụ nói xong thì quay người nhẹ nhàng rời đi.
Trong khoảng thời gian này, Trần Hán Thăng không dám làm động tác gì quá lớn, bỗng thấy thân thể mình trùng xuống, thì ra Thương Nghiên Nghiên đang ôm cổ mình ngủ thiếp đi, chiếc miệng xinh xắn đang kề cạnh bên tai hắn.
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng còn đang do dự, có nên mở cửa ra ngoài quan sát tình hình hay không, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên.
Hắn nhìn qua chiếc màn hình đang sáng lên, thì ra Trịnh Quan Đề nhắn tin tới.
“Bọn họ ngủ say rồi, yên tâm ra ngoài đi.”
Trần Hán Thăng ôm Thương Nghiên Nghiên đi ra, lúc này Trịnh Quan Đề vẫn còn đang hát, ánh mắt tập trung lên người Thương Nghiên Nghiên cùng Trần Hán Thăng.
“Vừa rồi chỉ là hiểu lầm. Thật ra chúng tôi không có làm gì cả.”
Trần Hán Thăng nghĩ, cần phải giải thích một chút.
“Vừa rồi tôi không nhìn thấy gì cả, các người cứ vui vẻ đi.”
Trịnh Quan Đề nói vào microphone. Rõ ràng là cô ấy không tin, song cũng chẳng cảm thấy bất ngờ. Hành động của Trần Hán Thăng đúng chuẩn một tên cặn bã.
Trần Hán Thăng lắc đầu. Mọi người đều đã say rồi, hắn không thể một lần kéo ra nhiều người như vậy được, chỉ còn cách gọi điện cho Lý Quyến Nam tới trợ giúp. Ném Lưu Bằng Phi vào phòng ký túc xá là được rồi.
Trần Hán Thăng cùng Trịnh Quan Đề đưa mấy cô gái về lại ký túc. Sau đó, hắn định tăng lên tình cảm với Trịnh Quan Đề, nên nói ra: “Cô muốn đi dạo trong sân trường một lát hay không?”
Không nghĩ tới có người đứng bên cạnh lên tiếng.
“Anh Trần.”
Trần Hán Thăng vừa quay đầu, đã phát hiện ra La Tuyền xinh đẹp đứng cách đó không xa.
Trịnh Quan Đề lập tức nói: “Tôi gọi người trong xưởng lái xe tới đón.”
Song cô vẫn không quên nói lời cảm ơn: “Hôm nay chơi rất vui, cám ơn Trần cặn bã tiên sinh.”
Sau khi Trịnh Quan Đề đi, Trần Hán Thăng nói với La Tuyền: “Em tìm anh có chuyện gì vậy?”
La Tuyền nhìn thấy mặt mũi có phần mất kiên nhẫn của Trần Hán Thăng, bỗng thốt lên: “Em muốn cùng anh nói chuyện yêu đương!”
“Haizz...”
Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng, đột nhiên thở dài một hơi: “Đêm nay thật là...”