Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 164: Chương 164: Nghệ thuật nói chuyện




Sau khi Trương Tiểu Nhàn giới thiệu xong, những người còn lại trong lớp 2 Hành Chính Công lần lượt đứng lên giới thiệu, dưới ánh bình minh trên đỉnh Liên Hoa, từng chùm ánh sáng vàng xuyên qua đám sương mù nhàn nhạt, tạo thành một cảnh đẹp mê hồn.

Dưới tình trạng, người giới thiệu đưa lưng về phía mặt trời, trước mặt là phụ đạo viên cùng các bạn trong lớp. Một năm trôi qua, họ lại lần nữa giới thiệu về bản thân mình.

Trần Hán Thăng đứng đó chụp ảnh, cho đến lượt mình lên giới thiệu thì bước lên.

“Mình là Trần Hán Thăng, đến từ thành phố Cảng Thành tỉnh Tô Đông, mục tiêu của tôi là trở thành lớp trưởng, mong mọi người ủng hộ.” Trần Hán Thăng cười nói rõ ràng.

“Ủng hộ.”

Có bạn học ở phía dưới lớn tiếng la.

Cũng có bạn học nói đùa: “Có thể lựa chọn là không ủng hộ được không, tôi hình như có chút hối hận.”

...

“Mình là Thẩm Ấu Sở, đến từ Xuyên Du, cảm ơn mọi người.”

Thẩm Ấu Sở vẫn giống năm ngoài, thời điểm nói chuyện vẫn dính cà lăm, khi giới thiệu kết thúc, vẫn hành động cũ là cúi đầu bước xuống.

Nhưng lần này mọi ánh mắt đều rất thân thiện. Kể từ sau khi Thẩm Ấu Sở làm việc tại căn cứ 101, hầu như bạn học lớp 2 Hành Chính Công đều nhận ra được cô gái này quá xinh đẹp.

Song không ai dám có chủ ý lên cô, bởi vì Thẩm Ấu Sở sống rất trầm, cùng với đó là sự tồn tại của Trần Hán Thăng.

...

“Chào mọi người, mình tên là Thương Nghiên Nghiên, đến từ thành phố Thượng Hải.

Năm ngoái, thời điểm Thương Nghiên Nghiên giới thiệu, cô cố ý cởi bộ quần áo quân sự ra để lộ hết những hấp dẫn của bản thân mình.

Hôm nay vẫn là hành động ấy, cô cởi bỏ chiếc áo khoác mặc chống lạnh lúc sáng sớm, làm lộ làn dan tinh tế tỉ mỉ càng hấp dẫn hơn khi được anh sáng mặt trời chiếu vào.

“Mình là Hồ Lâm Ngữ...”

“Mình là Kim Dương Minh...”

“Mình là Dương Thế Siêu...”

“Tôi là phụ đạo viên Quách Trung Vân...”

“Em là Quách Giai Tuệ...”

Ngay cả Quách Giai Tuệ cũng phấn khởi đứng lên giới thiệu. Khi mọi việc hoàn tất, không khí đã lên một tầm cao mới, xúc động mà vui vẻ.

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Năm nhất đã qua, chớp mắt đã bước vào năm hai, lần này đi tới Hoàng Sơn giống như đọng lại một hồi ức trong thời thanh xuân trôi qua quá nhanh này.

“Chúng ta cùng nhau chụp một bức ảnh.”

Phụ đạo viên Quách Trung Vân đề nghị.

Tất cả mọi người nghe lời, xếp thành mấy hàng. Trần Hán Thăng đang nhờ thợ ảnh chuyên nghiệp bên cạnh và mọi người đã vào vị trí. Quách Trung Vân đứng giữa mọi người lớn tiếng kêu: “Hán Thăng nhanh lên, cậu là lớp trưởng phải đứng chỗ này.”

Câu nói này không có vấn đề gì, các bạn học cảm thấy bình thường. Nhưng sắc mặt cô gái dẫn đường Đông Nhi đột nhiên biến đổi.

“Chúng ta cùng nhau hô “quả cà” có được hay không?”

Trần Hán Thăng lớn tiếng nói.

Khi mọi người đều lớn tiếng hô “quà cả” thì Trần Hán Thăng lại cố ý hô “cây xương rồng cảnh” khiến cho tất cả các cô gái không nhịn được lớn tiếng cười to.

“Tách tách.”

Người thợi chụp ảnh vô cùng chuyên nghiệp, đã bắt được khoảnh khắc này, nhấn chụp ảnh nhẹ nhàng lưu loát.

Tại đỉnh Thanh Liên, vẫn còn vài người lưu luyến chưa muốn rời đi. Chuyến du lịch này cũng không được thoải mái thời gian, vỏn vẹn cả đi cả về chỉ có 3 ngày, mà Hoàng Sơn có quá nhiều địa điểm du lịch, nào Biển Mây, suối nước nóng, vách núi đá... nên cần bố trí thời gian hợp lý mới có thể hưởng thụ hết được.

Mặc dù có Đông Nhi dẫn đường, cả lớp ít đi nhiều đoạn đường quanh co, song ngày lúc về vẫn khá mệt mỏi, rất nhiều bạn học không ăn cơm tối mà quay về phòng nghỉ ngơi luôn.

Trần Hán Thăng không ăn là không thể ngủ được, nên nhờ mấy người trung niên nấu cho bát mì. Ngay thời điểm hắn đang ngồi “xụt xịt” ăn mì, cô gái Đông Nhi từ từ đi tới.

“Có chuyện gì?”

Trần Hán Thăng nhìn cô hỏi.

“Chào anh, tôi muốn hỏi một chuyện. Anh là lớp trưởng hay là anh Kim mới là lớp trưởng vậy?”

Đông Nhi tò mò hỏi.

Trần Hán Thăng cô gái này cũng quá để ý vẫn đề này đi. Hắn nghĩ ngợi giây lát rồi trả lời: “Tôi và cậu ấy đều là lớp trưởng. Một người đối ngoại một người đối nội.”

“Cám ơn.”

Đông Nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó cảm ơn rồi rời đi.

Một lúc sau, Kim Dương Minh đi tới, ánh mắt chứa đầy tâm trạng: “Cảm ơn lão Tứ, em cho rằng anh sẽ nói thẳng ra chứ....”

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

“Không cần giải thích, tao hiểu được.”

Trần Hán Thăng ngắt lời: “Mấy ngày này, mày hỗ trợ Hồ Lâm Ngữ cố gắng hoàn thành tốt công việc là được.”

“Cám ơn lão Tứ, anh đúng là người tốt.”

Một lần nữa, Kim Dương Minh nói lời cảm ơn chân thành, nhưng Trần Hán Thăng nghe được hai từ “người tốt” bèn nhíu mày nói: “Mày đừng chỉ nói lời dễ nghe, mà phải bằng hành động thực tế ấy.”

Trần Hán Thăng ăn xong bát mì, thời điểm hắn đưng dậy bưng bát mang vào phòng bếp, thì giơ hai ngón tay lên.

Kim Dương Minh đột nghiên ngẩn người ra, sau đó lẩm bẩm mắng điều gì không nghe rõ.

Ý Trần Hán Thăng là để thằng này mua hai bao thuốc lá.

Thời gian du lịch trôi qua khá nhanh, mà rất mệt mỏi, bởi mỗi ngày đều phải dậy rất sớm. Thời gian nghỉ ngơi là lúc ngồi trên xe trở về.

Mọi người sắp phải rời xa nơi này, ai nấy đều có cảm giác hụt hẫng, ngay cả việc ăn hơi mặn cũng dần quen rồi.

Mầy người trung niên trong nhà đều có lễ vật đưa tặng mọi người. Riêng Kim Dương Minh có đến hai phần, một phần là của cô gái Đông Nhi tặng.

Trần Hán Thăng thấy Kim Dương Minh ôm như bảo bối trước ngực, bèn nói: “Thế nào? Hai bao thuốc không lỗ chứ?”

Kim Dương Minh ngẩng đầu, bất ngờ nói: “Lão tứ, sau khi em trở về, không có ý định liên hệ với Đông Nhi nữa.”

Trần Hán Thăng hỏi: “Vì sao?”

“Tóm lại là không thể ở cùng nhau được.”

Kim Dương Minh cười chua chát, trả lời bằng giọng nói có phần trưởng thành: “Em không xứng với cô ấy.”

Trần Hán Thăng không ngờ lão Lục lại có suy nghĩ này, thế là tiến lại vỗ vỗ vai cu cậu: “Cái này phải xem chính bản thân mày. Dù sao chuân lớn không thể đi giày nhỏ, vừa đau chân lại có thể làm hỏng giày.”

“Mày định thế nào?”

Kim Dương Minh lắc đầu giải thích: “Tại cô ấy ở xa quá, không gặp cũng không sờ được. Em kiếm một cô em trong Tài Viện không phải là sướng hơn sao? Không thể vì một gốc cây mà từ bỏ đi cả rừng cây được.”

“Vãi nhồng.”

Trần Hán Thăng không nhịn được giơ ngón tay cái lên: “Thì ra tâm trí mày đã ở cái tầm mới, xem ra tao vẫn là coi thường mày. Lão Lục, mày đã vượt qua suy nghĩ của trần tục, không còn bị ảnh hưởng bởi thứ gì nữa rồi.”

...

Mọi người vào trong xe, không khí trên xe rất yên tĩnh, đoàn người dần chìm vào giấc ngủ. Bởi vì chuyến đi này rất đáng nhớ, nên thời điểm xuống xe ở cổng Tài Viện, ai nấy đều nhao nhao lên nói với Trần Hán Thăng: “Lớp trưởng, nhớ kỹ phải rửa cho mỗi người một bức ảnh đấy.”

Năm 2003, chưa phải là thởi điểm QQ phát triển, cũng chưa có Wechat. May mắn quỹ lớp vẫn còn dư lại một chút, Trần Hán Thăng đề nghị với Hồ Lâm Ngữ: “Cậu đi chợ Nghĩa Ô, đến chỗ chụp ảnh nói họ làm những bức ảnh này thành album.”

“Có cần phải phức tạp như vậy không?” Hồ Lâm Ngữ thấy không cần vẽ vời phức tạp làm gì.

“Sao lại phiền phức, cũng không cần cậu phải ký tên.”

Trần Hán Thắng nói: “Loại album ảnh này có thể khiến mọi người giữ gìn đến cả chục năm. Có thể làm bạn học của nhau là duyên số, cố tạo cho nhau chút kỉ niệm. Cậu đến cửa hàng đó nói là đồ của Hoả Tiễn 101 sẽ có ưu đãi.”

“Thế sao cậu lại không đi mà làm?” Hồ Lâm Ngữ hỏi.

“Mình đi lâu vậy nên có vài việc làm ăn cần xử lý.”

Trần Hán Thăng quay qua nói với Thẩm Ấu Sở: “Tớ báo cáo với cậu luôn nhá. Đêm nay mình không về trường ăn cơm đâu.”

Thẩm Ấu Sở đỏ mặt, gật gật đầu.

Sau khi Trần Hán Thăng rời đi, Hồ Lâm Ngư đẩy đẩy Thẩm Ấu Sở nói: “Hay nha Ấu Sở. Loại con trai như Trần Hán Thăng mà cậu cũng có thể thuần hoá được, ngoan ngoãn báo cáo cho cậu. Đúng là dùng nhu thắng cương.”

“Không phải đâu.”

Thẩm Ấu Sở xấu hổ: “Hắn vì công việc xã giao thôi.”

Người xã giao đêm nay là một cô gái. Trịnh Quan Đề chuẩn bị có việc rời khỏi nhà máy.

Cho nên Trần Hán Thăng mới gấp rút đi gặp cô ấy. Hắn lấy điện thoại gọi cho Trịnh Quan Đề: “Trịnh tổng, đêm nay ngồi nói chuyện chút chứ?”

“Trần Hán Thăng, cậu thật sự rất giỏi đấy.”

Trịnh Quan Đề nói vào trong điện thoại: “Mội lần tôi vừa về Kiến Nghiệp, cậu đều tìm tôi ăn cơm. Tôi chuẩn bị rời đi cậu cũng tìm tôi ngồi nói chuyện. Giống như cậu nắm giữ tất cả hành động của tôi vậy.

“Trùng hợp vậy sao?”

Trần Hán Thăng cười cười: “Chuyện này chỉ có thể nói tôi có thần giao cách cảm.”

“Không cùng câu ba hoa nữa, nhưng tại Kiến Nghiệp tôi cũng không có bạn bè gì. Loại cặn bã như cậu tính là ¼ đi, đêm nay ngồi trò chuyện cũng được.”

Cuối cùng Trịnh Quan Đề vẫn đồng ý. Có lẽ do bản thân cô có rất ít bạn bè tầm tuổi mình.

Trịnh Quan Đề là cô gái vô cùng thông minh, từ cách thức làm việc có thể suy ra được điều này, tư duy tính toán nhảy số rất nhanh, khó mà nắm bắt được. Khả năng điều hoà tiết tấu cũng rất mạnh, khiến cho buổi ăn cơm của cô cùng Trần Hán Thăng đơn giản là nói chuyện tán gẫu, không nói thêm vấn đề gì khác.

Hành động này khiến cho Trịnh Quan Đề nhớ tới buổi ăn đồ nướng cùng hát karaoke. Nhưng lần này Trần Hán Thăng mời riêng mình ra dùng cơm.

Mặc dù cô biết động cơ tên này cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng Trịnh Quan Đề vẫn chủ động hỏi tình hình công việc Trần Hán Thăng dạo này thế nào.

“Cũng được, chỉ là thiếu tiền đúng không?”

Trịnh Quan Đề lên tiếng. Trần Hán Thăng mới cười nói: “Trịnh Tổng nhẹ nhàng vung tay một cái, sẽ khiến cho công ty tại trường học này rực rỡ hẳn lên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.