Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 209: Chương 209: Nhất định phải làm chút gì đó




Dịch: God Of Heaven

***

“Cậu đã biết nó đã không còn có tương lai thì cần gì phải phí nhiều tâm tư như vậy?”

Khổng Tĩnh nói tới đây, trong lời nói đã rõ ý tứ khuyên nhủ: “Cậu tìm tôi để trao đổi công việc, từ năm giờ sáng đã có thể ở dưới nhà đợi tôi. Theo tôi, loại người như cậu làm việc gì chả được, so với người bình thường thì tỉ lệ thành công chỉ có cao hơn mà thôi.”

Kỳ thực Khổng Tĩnh còn muốn nói cậu ta muốn giành được cơ hội này, thậm chí có thể lừa tài xế đi, loại da mặt cùng thủ đoạn này không phải ai cũng làm được.

“Tĩnh tỷ nói có đạo lý, sau này em chú ý nhiều hơn chút là được.”

Trần Hán Thăng bình thản trả lời, hiện tại quan hệ hai người chưa đến bước kia, cho nên suy nghĩ của hắn không dễ mà lộ ra.

Khổng Tĩnh phát hiện Trần Hán Thăng nghe không lọt, cho rằng tính khí người trẻ tuổi quá bướng bỉnh, chưa trải qua thất bại thì sẽ không hiểu được quay đầu là gì, cô cũng không khuyên nữa, nhưng cũng không nói là mình sẽ đáp ứng mở chuyển phát nhanh ở đại học Tiên Lâm.

Trải qua hai giờ rưỡi chạy trên cao tốc cùng nửa giờ chạy trong nội thành, cuối cùng cũng dừng lại quán rượu lớn ở Hỗ Thành (Thượng Hải) Á Châu, Trần Hán Thăng đánh thức đang ngồi bên cạnh Khổng Tĩnh: “Tĩnh tỷ, chúng ta đến rồi.”

Khổng Tĩnh mở mắt ra, chính cô cũng không rõ là mình ngủ từ lúc nào, Trần Hán Thăng nói mình lái ở cao tốc rất tốt, xem ra quả thật không nói điêu.

“Xin chào, cho tôi hỏi tài xế có cần thẻ ra vào không?”

Một nhân viên ở hội nghị cầm một xấp ra thẻ tới hỏi.

Khổng Tĩnh liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng, suy nghĩ một chút nói: “Cậu ta không phải tài xế, hai người chúng tôi đều là đại biểu ở Kiến Nghiệp tới tham dự, vì vậy cần hai tấm.”

Tổ hội nghị cũng không hỏi gì, thoải mái đưa cho hai tấm vé ra vào, Khổng Tĩnh đưa một cái cho Trần Hán Thăng: “Đã đến rồi thì vào nghe một chút đi, tôi khẳng định so với việc ngủ trong khách sạn có ý nghĩa hơn nhiều, ở đây còn có nhiều chuyên gia bên chuyển phát nhanh còn giỏi hơn tôi nữa.”

“Cảm ơn Tĩnh tỷ.”

Trần Hán Thăng còn rất cảm tạ, bất kể nói thế nào thì đây cũng là lòng tốt của Khổng Tĩnh.

Đi vào bên trong hội trường Kim Bích Huy Hoàng, Trần Hán Thăng mới biết hội nghị này còn kéo dài tới tận bốn ngày, mà hơn nữa không chỉ có mỗi công ty Thâm Thông tham gia mà còn có cả Thuận Phong, Trọng Thông, Vận Đạt, Viên Thông cùng với một số công ty chuyển phát nhanh nữa tham gia.

“Quy định của ngành chuyển phát nhanh năm 2003?”

Trần Hán Thăng cười cợt: “Định lừa gạt ai sao, Taobao tháng 5 năm nay vừa mới thành lập, mãi sau này mới xuất hiện quy định về ngành, đại hội hôm nay chắc chắn là hình thức lớn hơn nội dung.”

Sau khi hội nghị bắt đầu, có một người trung niên nổi tiếng đi lên đọc diễn văn, bài diễn văn vừa dài vừa không có nội dung thực sự, Trần Hán Thăng nghe được một tý đã buồn ngủ.

Đột nhiên, Khổng Tĩnh nhẹ nhàng đẩy cánh tay của Trần Hán Thăng, sau đó ra một tờ giấy bên trên viết một hàng chữ:

“Đây là lãnh đạo trong ngành giao thông đang đọc diễn văn, cái nhìn của họ đối với ngành chuyển phát nhanh rất là trọng yếu, đối với hỏa tiễn 101 có chút tốt cho việc phát triển của Hỏa Tiễn 101.”

Trần Hán Thăng sau khi đọc xong, “Xoạt xoạt xoạt” trên giấy một câu.

“Cái nhìn của bọn họ không trọng yếu, cái nhìn của Tĩnh tỷ là quan trọng nhất, lại nói em ở đây chỉ vì phục vụ Tĩnh tỷ.”

Nhìn thấy Trần Hán Thăng biểu lộ một cách “trần trụi” như vây, Khổng Tĩnh không nhịn được lắc đầu một cái, với độ tuổi cùng sắc đẹp lại còn độc thân như thế này chuyện này giỏi nhất là gây sự chú ý cho người khác.

Mặc kệ việc xã giao khi tan tầm, tin nhắn di động của Khổng Tĩnh vẫn vang lên không ngừng.

“Quản lý Khổng, tối nay cô có rảnh không, ra uống với tôi một chén?”

“Khổng Tĩnh, ngày hôm nay là ngày lễ XX, tôi mua tặng cho cô một cái lễ vật.”

“A Tĩnh, ban ngày nhận ra cô đến bây giờ trong lòng tôi vẫn không thể quên được cô.”

······

Kỳ thực, những người nhắn tin đến này hầu như đã kết hôn, thậm chí còn có nhiều nam nhân có chút sự nghiệp, đại khái là những người không có căn cơ thì cũng không dám theo đuổi Khổng Tĩnh.

Khổng Tĩnh sống ở trong môi trường này đã lâu, đã sớm rèn luyện được. Cô nhìn những lời nói này, tâm tình không chút lay động thậm chí còn muốn cười một chút.

Nếu như đưa những tin nhắn này công bố ra ngoài, ít nhất một số gia đình không thể êm ấm được nữa.

Có điều đây là lần đầu tiên cô bị sinh viên đại học chưa tới 20 tuổi đùa cợt, Khổng Tĩnh hé miệng cười, trên giấy viết xuống “Good Good Study, Day Day Up!” danh ngôn đưa tới.

Trần Hán Thăng sau khi thấy không trả lời, đây rõ ràng là Khổng Tĩnh đang coi mình tên đệ đệ thối.

Hắn cũng điều chỉnh lại tâm thế chú ý nghe giảng, thuận tiện dùng ánh mắt liếc sang nhìn Khổng Tĩnh một chút, ánh mắt thâm thúy của cô nhìn thẳng phía trước, kiên cường mà không cương trực, khóe miệng nở nụ cười duyên dáng, biểu lộ hết mị lực của nữ nhân 30 tuổi độc nhất này.

Căn cứ vào kinh nghiệm của Trần Hán Thăng, nữ nhân 30 tuổi này hẳn là hoa mẫu đơn, không giống hoa sen tuổi thanh niên, cũng không đến nỗi mai vàng quá mức tang thương.

Dáng đứng thanh mảnh, thận trọng đoan trang; dáng dấp yểu điệu, bày ra khí chất gợi cảm của nữ giới, thường khiến cho người ta một cảm giác gió xuân ấm áp.

Trước đây ở cấp ba Cảng Thành, trong nội tâm của đám nam sinh là thích nhất cô giáo, kỳ thực cũng không phải những nữ sinh viên đại học vừa ra trường mà là những người đã kết hôn thậm chí có người cách tận 20 tuổi.

Sự hấp dẫn của họ thu hút đám thiếu niên này, trong giấc mộng của nhiều nam sinh đều xuất hiện những người này.

Đương nhiên, đám nam sinh cảm thấy đây là một chuyện mất mặt, ai cũng sẽ không thừa nhận.

“Chính ra mình cũng là rất may mắn, có thể làm bạn cùng Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, có thể nhìn thấy từng bước trưởng thành của hai nữ nhân này, kì thực mong chờ giây phút họ tỏa sáng.”

Trần Hán Thăng thỏa mãn và chờ đợi.

······

Ăn cơm trưa ở Á Châu là tiệc buffet lớn có rượu, Trần Hán Thăng còn nhìn thấy vài lãnh đạo của ngành chuyển phát nhanh trong tương lai.

Hội nghị buổi chiều thì lại có chút thú vị, tổng giám đốc thị trường Thuận Phong dự đoán tương lai của chuyển phát nhanh sau mười lăm năm, cơ bản là cùng thực hiện ý tưởng, xem ra người đứng đầu ngành này có chút bản lĩnh.

Buổi tối Trần Hán Thăng tiếp tục ăn buffet, nhưng mà với Khổng Tĩnh lại phải tham gia xã giao chuyện này là bất khả kháng.

Có điều cô cũng là người thông minh, tuy rằng vẫn uống rượu, nhưng mà ngày mai cô còn phải tham gia hội nghị, cảm thấy trong người có chút men say thì lựa lời rời đi.

“Tĩnh tỷ.”

Khổng Tĩnh mới vừa đi xuống lầu tầng, đột nhiên nghe được Trần Hán Thăng đi sau lưng đuổi theo, cô có chút kinh ngạc hỏi: “Buổi tối cậu không đi ăn tiệc buffet sao?”

“Ăn một chút.”

Trần Hán Thăng lấy sữa bò trong tay đưa cho Khổng Tĩnh: “Uống cái này có thể giải rượu.”

Khổng Tĩnh nhận lấy, lại còn là ấm.

“Sữa nóng giải rượu hiệu quả càng tốt.”

Trần Hán Thăng cười nói: “Chị có muốn đi dạo cùng em không, gần đây có một cái công viên phong cảnh không tệ.”

Khổng Tĩnh gật gù, Tiếng “Cộp, cộp, cộp” của giày cao gót trên sàn đá cẩm thạch của khách sạn, ra khỏi cửa trước mặt chính là một trận gió thu mát mẻ, sữa bò sưởi ấm dạ dày, tâm tình của Khổng Tĩnh đột nhiên khoan khoái hẳn lên.

“Cậu trước đây từng đến công viên này sao?”

Khổng Tĩnh vẫn đi theo sau Trần Hán Thăng, vốn nghĩ là hắn sẽ lạc đường, kết quả hắn rất quen thuộc mang theo chính mình đi vòng vèo.

“Em có bạn học ở Hỗ Thành (Thượng Hải) học đại học, trước đây tới đây chơi rồi.” Trần Hán Thăng giải thích.

Quả thật có người bận cấp ba ở Cảng Thành thật, có điều Trần Hán Thăng cùng với bọn họ lại không liên lạc nhiều, Trần Hán Thăng quen thuộc nơi này bởi vì hắn từng thuê một phòng khách sạn dài kì ở đây để thỏa mãn nhu cầu sinh hoạt lẫn công tác.

“Trước đây là đều là cùng nam bạn học đi dạo, Tĩnh tỷ vẫn là người khác phái đầu tiên đi dạo với em đấy.”

Trần Hán Thăng có chút ngượng ngùng nói.

Câu này cảm giác thật vô nghĩa, bởi vì Trần Hán Thăng trải qua tình huống tương tự với Khổng Tĩnh không dưới trăm lần, mỗi lần hắn đều nói “Chị/em/bạn(phụ nữ) là người khác giới đầu tiên cùng em đi dạo nơi này“.

Các cô nghe xong, đều cảm thấy trong lòng là Trần tổng này thật biết nói chuyện cộng với trong lòng cần phải đền đáp chút gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.