Dịch: God of Heaven
Chủ nhật, phòng 602 thuộc ký túc xá nam sinh Tài Viện yên tĩnh lạ thường.
Dương Thế Siêu cùng Quách Thiếu Cường là hai tên thanh niên nghiện net tiêu biểu, còn Kim Dương Minh đang đau đớn vì vừa thất tình. Ba tên này hầu như cắm mặt ngoài quán net.
Đái Chấn Hữu thì lại khác, nếu không phải là đang đọc một đống tiểu thuyết võng du thì cũng đang nằm trên giường ngủ.
Chỉ có Lý Quyến Nam là vùi đầu vào sách vở để học tập.
Buổi trưa, Lý Quyến Nam vừa xuống nhà ăn lấy cơm mang về, còn chưa kịp động đũa thì nghe tiếng “ Kẽo kẹt” mở cửa. Trần Hán Thăng đi từ sáng sớm giờ lại trở về.
“Ủa, Trần Ca, anh hết việc bận rồi sao?”
Người hay nói như Trần Hán Thăng lần này lại cúi đầu xuống, nói qua loa rằng:“ Ừm, hết việc rồi.”
Sau đó hắn lập tức đi vào phòng vệ sinh, trong chốc lát nghe thấy tiếng vòi nước chảy ra.
Lý Quyến Nam có chút bận tâm, trong thâm tâm rất khâm phục lớp trưởng, tuy rằng Trần Hán Thăng hầu như không học, thế nhưng những phương diện khác đều là điểm tuyệt đối, kể cả chuyện tán gái cũng rất đào hoa.
“ Trần Ca, anh không sao chứ.”
Lý Quyến Nam đẩy cửa phòng tắm ra, nhìn thấy Trần Hán Thăng đang súc miêng, trong bồn rửa mặt còn lưu lại một ít vết máu.
“ Trần Ca, anh làm sao để bị rách miệng thế?”
“ Ừm, không cẩn thận cắn trúng.”
Trần Hán Thăng trả lời, giọng nói không được tự nhiên cho lắm.
“ Vậy lần sau nhớ cẩn thận.”
Lúc này, tiếng chuông điện thoại trong ký túc xá vang lên, Lý Quyến Nam đang định đến nghe thì Trần Hán Thăng lại chạy cướp điện thoại nói:“ Đây là điện thoại gọi đến cho tao đấy.”
“ Xin chào, tớ muốn tìm Trần Hán Thăng.”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
“ Đây đây.”
“ Miệng của cậu thế nào rồi, lúc nãy tớ cắn hơi mạnh a.”
Lý Quyến Nam đang ở sát điện thoại, cũng nghe được câu này. Nhưng cu cậu không dám thở mạnh bởi vì còn muốn nghe tiếp, không nghĩ tới đầu bị đánh cho một cái, Trần Hán Thăng dùng khẩu hình miệng nó hắn.
“Lượn.”
Lý Quyến Nam xoa xoa đầu rồi đi đến chỗ ngồi. Giờ này cu cậu có cảm giác khinh thường Trần Hán Thăng vì bị cô gái cắn rách miệng, nhưng trong thâm tâm lại ước ao được như thế, còn muốn nghe hết câu chuyện.
“Nghe âm thanh phát ra có thể đoán được đây là một cô gái đẹp, không biết nếu so sánh cùng Thương Nghiên Nghiên thì như thế nào?”
Một người thành thật như Lý Quyến Nam đang không ngừng suy đoán. Tên này cũng không biết thêm cô gái xinh đẹp nào khác, chỉ có thể lấy Thương Nghiên Nghiên đem ra làm thước đo cho sự xinh đẹp mà thôi.
“Tiêu Dung Ngư,cậu không cảm thấy áy náy chút nào sao? Với vết thương này tớ phải mất nửa tháng chỉ có thể ăn được mì tôm mà thôi.”
Trần Hán Thăng lầm bầm nói.
Trong điện thoại, tiếng cười của cô bé đặc biệt vui vẻ:“ Ai bảo cậu chưa nhận được sự đồng ý của tớ đã dám hôn. Hai chúng ta chưa phải một cặp đâu đấy?”
Trần Hán Thăng không đủ kiên nhẫn để nấu cháo điện thoại với Tiêu Dung Ngư. Hơn nữa, ở đây còn có một tên đang nhìn mình chằm chằm, thự sực không tiện chút nào.
“Cậu muốn nói gì với tớ nữa không? Không thì tớ cúp máy đây.”
“ Hừ, cuối tuần tớ muốn đi trung tâm thành phố Kiến Nghiệp dạo một vòng, cậu đi theo tớ đi.”
Trong điện thoại giọng nói dễ nghe vang lên.
“ Không rảnh!”
Trần Hán Thăng không có chút do dự trả lời.
“ Vậy tối nay, tớ sẽ nói chuyện vừa rồi cho cha biết. Không những thế, tớ còn muốn nói cho cả Dì Lương cùng Chú Trần nữa.”
“ Thực ra, thời gian như bọt biển trôi trong nước, sắp xếp một chút sẽ có ngay ấy mà. Cậu nói xem chúng ta nên đi lúc nào thì hợp lý đây?”
....
Cúp điện thoại, Trần Hán Thăng ngồi xuống, lông mày cau lại, đúng là sai một ly đi một dặm, hối hận không kịp.
“ Cũng trách bản thân mình quá tùy tiện rồi. Miệng Tiêu Dung Ngư là nơi có thể tùy tiện hôn sao, sểnh ra cái là gia đình hai bên đều biết.”
Trần Hán Thăng lo lắng trong lòng, nếu chuyện này lộ ra, tình huống xấu nhất là hai người tốt nghiệp xong sẽ lập tức kết hôn. Gia đình hai bên đều quen biết nhau từ trước, con cái lại phát sinh quan hệ “Yêu đương“. Cả hai lại là sinh viên đại học. Ở địa phương nhỏ như Cảng Thành, trong lòng mỗi bậc cha mẹ, loại kết hôn này là tuyệt vời nhất.
Nhưng hiện tại Trần Hán Thăng không muốn kết hôn, còn có Thẩm Ấu Sở nữa? Mặt khác, sau này còn những cô gái khác phải làm sao đây?
“ Cũng may, hai người còn chưa xác định rõ ràng mối quan hệ của nhau. Về sau, mình cần tìm một cơ hội khác nói rõ với cô nàng mới được.”
Trần Hán Thăng nghĩ được điều này, trong lòng mới dễ chịu một chút. Hắn quay đầu lại vừa vặn đụng phải ánh mắt của Lý Quyến Nam. Ánh mắt thằng nhóc này toát ra vẻ mong chờ cực mạnh.
“Nghe được những gì rồi?” Trần Hán Thăng nhìn Lý Quyến Nam hỏi.
“Nghe được một chút nhỏ.”
Lý Quyến Nam không dám nói thẳng.
Trần Hán Thăng thở dài, sau đó yên lặng châm một điếu thuốc:“ Phụ nữ đều là sư tử. Anh khuyên chú về sau nên xuất ra làm hòa thượng cho lành.”
“Trần Ca, em vẫn là trai tân, tự nhiên đi làm hòa thượng có phải là phí của trời rồi không?”
Lý Quyến Nam cảm thấy có chút xấu hổ nói ra.
“Không nghe lời cha ông ta dạy bảo, thì chỉ có đường chịu khổ thôi. Giống như trong truyện “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” Ân Tố Tố từng nhắc nhở Trương Vô Kỵ, con gái càng xinh đẹp càng dễ dàng đùa giỡn con trai. Lời anh nói là lời thật lòng, chú cần phải nhớ cho thật kỹ.”
Trần Hán Thăng chỉ tiếc “rèn sắt không thành thép” nên từ từ nói ra. Bỗng hắn nhớ ra một chuyện, dùng bộ mặt lạnh lùng nhìn Lý Quyến Nam nói rằng:“ Chuyện ngày hôm nay, chỉ cần một người trong lớp biết được chuyện này. Anh lập tức mang chú đi thiến.”
Lý Quyến Nam sợ hết hồn:“ Nếu có ai khác mà không phải em tiết lộ thì sao?”
“Vẫn là đem cậu đi thiến.”
...
Sáng ngày thứ hai, tuần này Trần Hán Thăng có rất nhiều việc.
Đầu tiên, mình cần thúc đẩy việc “hỗ trợ sinh viên lập nghiệp trong trường“. Về phía Chung Kiến Thành mình đã vẽ ra chuyện này, nói nhà trường đã đồng ý rồi. Cho nên mình phải nhanh chóng nói chuyện này với Vu Dược Bình, để đạt được chấp nhận của đoàn ủy mới được.
Tiếp đến là chuyện Trần Hán Thăng nhận được thông báo của hội học sinh. Hội học sinh sắp mở “ Dạ hội Tân sinh viên“. Cho nên tối hôm nay yêu cầu lãnh đạo các bộ tham gia họp hội ý.
Bên phía hội học sinh, mọi việc diễn ra bình thường. Thực ra Trần Hán Thăng không phải là bộ trưởng, chỉ cần Thích Vi giao cho công việc nào, hoàn thành công việc đó là được rồi.
Nhưng vấn đề bên phía Vu Dược Bình tương đối là khó khăn. Nếu hắn muốn trực tiếp nhờ Vu Dược Bình hỗ trợ việc có được một xuất hỗ trợ sinh viên lập nghiệp, với quan hệ hiện tại của hắn với Vu Dược Bình làm vậy có hơi sỗ sàng.
Nếu việc này có chuyện gì đó đột xuất xảy ra, tạo cho mình cơ hội nói chuyện thì quá tuyệt vời.
Trần Hán Thăng đang suy nghĩ làm cách nào để tạo ra cơ hội cho mình. Thì nhận được điện thoại của phụ đạo viên Quách Trung Vân, thông báo tiền trợ cấp cho Thẩm Ấu Sở đã được gửi đến.
Quả nhiên, Vu Dược Bình không hề nói xong rồi bỏ đấy, số tiền kia thực đang ở trong trường học, chỉ cần đoàn ủy phê duyệt thì lập tức có ngay.
Quan trọng hơn nữa, là mình có được cơ hội nói chuyện, để có thể nhanh chóng làm cho việc kia thành hiện thực.
Đến giờ lên lớp ngày thứ hai, Trần Hán Thăng gọi cả Hồ Lâm Ngữ cùng Thẩm Ấu Sở ra, thông báo một chút tình hình việc xin trợ giúp học sinh nghèo có hoàn cảnh khó khăn.
“ Thế thì thật tốt quá rồi! Năm nay Ấu Sở cũng không cần phải lo lắng về tiền sinh hoạt nữa rồi.”
Thực ra, cái tâm Hồ Lâm Ngữ rất đẹp, hết lòng vì cô bạn cùng phòng, vừa tự ti vừa hiền lành của mình.
“ Thật sự cảm ơn cậu.”
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói ra lời cảm ơn dành cho Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng cười cợt, nghịch ngợm “Chụt” một tiếng vào không khí.
Âm thanh này đối với Thẩm Ấu Sở rất quen thuộc. Làm cho cô nàng nhớ đến hành động bên bờ hồ vào đêm hôm trước, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên đỏ ửng.
“Cậu đang làm gì thế?”
Hồ Lâm Ngữ không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Mình đang luyện tập ngôn ngữ nói, chuẩn bị sau này đi thi giấy chứng nhận ngôn ngữ nói cơ sở.”
Trần Hán Thăng lập tức bịa chuyện, sau đó đánh trống lảng sang chuyện khác: “ Chuyện Thẩm Ấu Sở có xuất trợ giúp này, vừa nhanh vừa hoàn thành tốt đẹp thế này, thực sự tớ cũng có một ít công lao, thế nhưng những việc làm bậy bạ trước đó của bí thư Hồ cũng là sự trợ giúp không nhỏ.”
Hồ Lâm Ngữ có chút bối rối, nhưng việc cô ấy làm đều phản tác dụng, cuối cùng phải để mọi việc cho Trần Hán Thăng xử lý.
“Nhưng mà chúng ta không thể vì hiện tại sung sướng mà bỏ qua những ngày tháng gian khổ trước đó. Chúng ta cần phải tiếp tục giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp với đoàn ủy. Vì thế tớ dự định lấy danh nghĩa lớp để gửi cho bí thư Vu ít đồ, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài ấy.”
Hồ Lâm Ngữ không hiểu: “ Đây không phải là trách nhiệm của thầy Vu hay sao? Bây giờ xuất trợ giúp đã nằm trong tay chúng rồi. Tại sao chúng ta còn phải phí sức lực nữa?”
“Bởi vì như vậy mới tỏ được sự chân thành. Cậu không biết tình hữu nghĩ sao? Đó chính là giải quyết khó khăn xong cần phải đi cảm ơn. Làm như vậy tình cảm hai bên mới càng trở nên sâu sắc.”