Thời điểm, Trần Hán Thăng ôm Tiêu Dung Ngư, Vương Tử Bác ngồi ở phía sau nhìn rất rõ ràng.
Trần Hán Thăng làm gì khóc. Con chó này bị vị cay của tôm hùm sộc lên khiến nước mắt chảy ra đấy chứ.
Thế mà nó còn không biết xấu hổ đó là, những dòng nước mắt này đúng là hạng nhất. Thời gian trôi qua, vị cay cũng nhanh chóng tan biến, giọng nói cũng không còn kéo theo vẻ nghẹn ngào.
Thế mà, Trần Hán Thăng lại đưa tay lên dụi mắt, làm cho nước mặt lại tiếp tục chảy ra.
“Đã lâu vậy, mà cậu còn chưa tha thứ cho mình sao?”
Mặc kệ nước mắt Trần Hán Thăng chảy ra, hay Tiêu Dung Ngư đang cố tình đẩy, thậm chí đấm cho vài cái.
Sức lực cô nàng khá yếu, năm ngoái vụ việc ở ngoài bến xe cũng vậy, nhìn qua có vẻ dữ dằn, kết quả chẳng có tý ảnh hưởng nào.
Trần Hán Thăng còn chưa dừng lại.
“Cậu có biết từ nhỏ đến lớn mình chưa khóc qua lần nào, thế mà khi nghĩ tới tình trạng của chúng ta, không hiểu sao không kìm nổi nước mắt.”
“Có đôi khi, ngủ mơ tại phòng ký túc, mình giật mình tỉnh lại sờ sờ cái gối đã ướt đẫm từ lâu.”
“Đừng làm loạn nữa, mình cần cậu.”
...
Cứ như vậy, Vương Tử Bác nhìn thấy, lúc đầu Tiểu Ngư Nhi còn phản ứng vô cùng mạnh mẽ, sau đó động tác dần yếu đi, ngày càng nhẹ. Cuối cùng, không giãy dụa nữa, mặc kệ Trần Hán Thăng muốn làm gì thì làm.
Tiểu Ngư Nhi cũng khóc, mà là khóc thật. Bờ vai Trần Hán Thăng có thể cảm nhận được hơi nóng.
“Thế nhưng cậu quá xấu xa rồi đấy. Thật vất vả mình mới có thể dằn lòng lại được, vì cái gì cậu còn muốn tìm mình. Chẳng lẽ cậu không thể để mình yên lặng được sao?”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Mình có lỗi...”
Trần Hán Thăng nhỏ giọng, không ngừng xin lỗi, đồng thời nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tiêu Dung Ngư.
“Sao có thể làm vậy được...”
Đột nhiên, Vương Tử Bác cảm thấy khó chịu. Cậu ta dùng hết tâm trí cho Hoàng Tuệ, kết quả nhận được là Hoàng Tuệ cùng người con trai khác anh anh em em. Tiểu Trần chỉ cần giả bộ khóc một trận, thế mà gần như kéo Tiêu Dung Ngư trở về.
Sao có thể như vậy cơ chứ?
Một loại nghĩa cử trọng tình trọng nghĩa dâng lên, khiến Vương Tử Bác rất muốn lại gần nói ra tất cả cho Tiêu Dung Ngư nghe. Không phải tiểu Trần khóc thật đâu, cũng chẳng có chuyện nửa đêm ngồi dậy bật khóc, càng không có ý định từ bỏ lối sống trước kia.
Một lát sau, Tiêu Dung Ngư ngừng khóc, cảm xúc dần dần ổn định lại. Trần Hán Thăng kéo cô lại ngồi xuống ghế, sau đó còn nhìn về phía Vương Tử Bác bĩu môi, ra hiệu Vương Tử Bác nhường lại chỗ ngồi.
Vương Tử Bác mãi mới đứng thẳng người dậy, lắp bắp nhắc nhở: “Tiểu Trần, tao, chúng ta đều muốn làm người tốt.”
Tiêu Dung Ngư nghe chẳng hiểu gì, nhưng Trần Hán Thăng lại hiểu rõ. Hắn mỉm cười nói: “Tao đương nhiên là người tốt rồi. Tử Bác, mày thiếu ta 4137,5 tệ. Dù sao, tao cũng không để trong lòng, với lại chắc chắn sẽ không nói chuyện này cho mẹ mày nghe đâu.”
“Mịa!”
Vương Tử Bác chẳng còn biết nói gì thêm nữa, mặt ỉu xìu kiếm chỗ xa xa ngồi đó.
Ngoài miệng Trần Hán Thăng nói không để số tiền đó ở trong lòng, nhưng ngay cả hàng xu vẫn nhớ rõ như in, đã thế còn lấy mẹ Vương Tử Bác ra, khiến cho Vương Tử Bác đang muốn “phản bội” phải bỏ đi suy nghĩ này.
Thằng nhóc!
...
Vừa rồi, Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư ôm nhau “khóc” một trận, thế mà đã đến 12h tối. Giờ này, dưới sân ký túc xá ngày càng yên tĩnh, may lắm thì gặp được một đôi bước qua, không thì chỉ còn tiếng “xào xào” đung đưa của lá cây ngô đồng.
Hiện tại, không khí có phần là lạ, Trần Hán Thăng thật ra không thể đi, chỉ còn cách “cố gắng” không ngừng. Còn Tiêu Dung Ngư nhìn qua có vẻ cự tuyệt, thật ra đang dần dần chấp nhận.
“Trường học của cậu phong cảnh cũng thật là đẹp.”
Trần Hán Thăng nói một câu, coi như mở đầu.
“Ừ.”
Tiêu Dung Ngư nhỏ giọng trả lời. Đột nhiên cô nàng khóc, thể hiện tình cảm, việc này khác hẳn tỉnh cách của cô khiến cô có phần xấu hổ.
Trần Hán Thăng quay qua nhìn Tiêu Dung Ngư. Thời điểm gọi điện cho cô có vẻ cô chuẩn bị đi ngủ, nên trên người mặc theo một bộ quần áo ngủ in hình nhân vật hoạt hình, chân đi một đôi dép lê bằng vải nhìn rất đáng yêu, làm lộ ra mắt cá chân tròn trịa đẹp đẽ, 10 ngón chân trông mũm mĩm trắng trẻo.
“Cậu có lạnh không?”
Trần Hán Thăng quan tâm hỏi.
Tiêu Dung Ngư lắc đầu, vung vẩy mái tóc dài xinh đẹp, làm cho toả ra một mùi thơm ngát quen thuộc. Khuôn mặt trái xoan buồn rầu, đôi má lúm cũng bị che giấu đi, điều này có thể đoán trong lòng cô đang rất do dự kèm theo sự băn khoăn.
“Tóc cậu đã dài ra rất nhiều.”
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng vươn tay qua, đùa giỡn những cọng tóc. Sợi tóc lướt qua ngón tay, làm lộ chiếc cổ dài duyên dáng có thể nhìn thấy được xương quai xanh.
“Đừng đụng vào mình.”
Tiểu Ngư Nhi xoa miệng nói.
Trần Hán Thăng cười gượng nói: “Vừa rồi còn ôm nhau nữa mà.”
“Cậu...”
Tiêu Dung Ngư quay qua nhìn chằm chằm, nhưng cô biết da mặt Trần Hán Thăng rất dày, chỉ đành nói thật: “Cha mình nói, không cho phép mình gặp mặt cậu nữa.”
Trần Hán Thăng nghĩ thầm, lão Tiêu, ông định làm gì vậy? Con đã qua nhà ngài xin lỗi rồi mà, làm sao ngài có thể nhúng tay vào đời sống tình cảm của những người trẻ tuổi được chứ?
“Vậy cậu nghĩ sao?” Trần Hán Thăng hỏi.
Tiểu Ngư Nhi lắc đầu: “Dù sao tớ đã gặp rồi, giờ nói gì cũng chẳng có ý nghĩa.”
Trần Hán Thăng mừng thầm, ý tứ trong lời nói của Tiểu Ngư Nhi đã quá rõ ràng, đó là cô cũng không hoàn toàn nghe lời cha mình.
“Tiểu Trần.”
Tiêu Dung Ngư quyết định lắng nghe Trần Hán Thăng một lần, cách gọi “tiểu Trần” cũng được dùng lại lần nữa. Xem ra, đêm nay Trần Hán Thăng “khóc” đã có tác dụng rất lớn, dù sao hắn cũng không phải là một người dễ dàng khóc.
“Chuyện gì?”
Trần Hán Thăng nghiêm túc hỏi.
“Cậu thành thật nói rõ cho mình nghe. Cậu với cô ấy sao rồi?”
Mắt Tiêu Ngư Nhi toả sáng lên tiếng hỏi.
Trần Hán Thăng bình tĩnh trả lời: “Hiện tại chỉ còn mình mình, không tin cậu có thể đến 101 điều tra.”
Tiêu Ngư Nhin nhìn chăm chú vào mắt Trần Hán Thăng. Trần Hán Thăng cũng thản nhiên đối mặt, trong mắt không hề tỏ ra chút lo lắng nào.
“Mình về trước, cần phải suy nghĩ cẩn thận thêm lần nữa.”
Tiêu Ngư Nhi gật đầu nói.
Trần Hán Thăng giật mình, giường như câu “mình phải nghiêm túc suy nghĩ” này hắn đã nghe qua. Nếu Tiêu Dung Ngư đã nói câu này, thì hàm nghĩa là đã đồng ý rồi.
“Được, cậu cứ chậm rãi mà suy nghĩ, mình sẽ chờ.”
Trần Hán Thăng chân tình nói.
“Nhưng.”
Tiêu Dung Ngư quay đầu lại nói: “Bất kể thế nào, nếu như cậu tái phạm một lần nữa thì ngay lập tức mình sẽ xuất ngoại, đi một nơi mà cậu đừng mong sẽ tìm thấy được.”
Nói đến đoạn này, đôi môi đỏ thắm của Tiêu Dung Ngư vểnh lên, cặp má lúm đồng tiền mê người lại hiện ra lần nữa.
“Nếu như sau này mối quan hệ của chúng ta xác định rõ ràng, mình cam đoan không bao giờ để chuyện này xảy ra.”
Trần Hán Thăng dùng giọng chém đinh chặt sắt cam đoan. Trong lòng không ngừng suy nghĩ, kéo dài việc này, có chết cũng không thể xác định quan hệ này.
Sau khi Tiểu Ngư Nhi quay về, Trần Hán Thăng gọi Vương Tử Bác lại.
“Thằng nhóc nhà cậu không phải vừa rồi định làm chuyện gì điên khùng đấy chứ?”
“Tao không làm chuyện điên rồ.”
Vương Tử Bác ương ngạnh nói: “Tao chỉ không hi vọng mày mắc sai lầm, cũng không muốn Tiểu Ngư Nhi lại thêm lần nữa lún sâu trong vũng bùn.”
“Mày thì biết cái gì, thôi không nói chuyện của tao với Tiểu Ngư Nhi nữa.”
Trần Hán Thằng chẳng thèm để ý tại sao Vương Tử Bác “đột nhiên vớ vẩn“. Hắn hỏi: “Tử Bác, nếu như tao muốn giúp mày báo thù Hoàng Tuệ, mày có thoải mái hay không?”
“Làm sao mà mày báo thù được?”
Trần Hán Thăng không trả lời mà hỏi ngược lại: “Đầu tiên mày cứ trả lời xem có thoải mái hay không? Làm sao báo thù là việc của tao.”
“Vừa rồi, tao rất hận. Sau đó tao nghĩ, bởi vì tao thích cô ấy, làm những việc đó cũng là nên, cùng lắm sau này không thích nữa là được.”
Vương Tử Bác nhìn Trần Hán Thăng: “Bởi vậy, dù cho mày giúp tao báo thù, tao cũng không thoải mái.”
Trần Hán Thăng gật đầu.
Vương Tử Bác cảm giác được, hành động này không giống phong cách của Trần Hán Thăng, nên nhịn không được, lên tiếng hỏi: “Vậy mày định từ bỏ báo thù sao?”
Trần Hán Thăng nhìn lại thằng bạn thân một chút, rồi dứt khoát trả lời: “Đương nhiên là không rồi.”
“Cần đếch gì mày thoái mái. Chỉ cần tao thoải mái là được rồi.”