Dịch: Gia Cát Nô
Trong lòng Phùng Kế Hoa bức xúc vô cùng những vẫn tiến lại bắt tay Trần Hán Thăng. Lão đau đớn nói ra: “Sao cậu một chút cũng không nhượng bộ thế?”
“Những người sống tại Kiến Nghiệp mà lại không thèm trả tiền cho ông, thì việc lấy tiền lại là cực kỳ khó khăn. Ông chủ Phùng cầm về 2 phần đã là rất tốt rồi.”
Trần Hán Thăng từ tốn nói.
Phùng Kế Hoa sững sờ nhìn Trần Hán Thăng, sau đó thở dài nói: “Lão đó tên là Ngô Hải Yến, năm nay 49 tuổi, nhà tại Lục Hợp Kiến Nghiệp. Năm 1998, tôi có cho mượn 20000 tệ. Về sau, tôi đi đến nhà lão đòi tiền, náo loạn một hồi, thậm chí đập vỡ đồ đạc nhưng lão nhất định không trả.”
Phùng Kế Hoa tiện tay đưa tấm giấy nợ đã ố vàng cùng tờ giấy photo thẻ căn cước của Ngô Hải Yên cho Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng cầm lấy tớ giấy ghi nợ tập trung đọc, thấy quy cách cùng nội dung đều đạt tiêu chuẩn, lập tức hỏi: “Hiện giờ lão ta có khả năng trả tiền hay không?”
“Đồ chó này khẳng định có tiền. Năm ngoái, lão ta vừa kết hôn với một cô gái kém lão tận 18 tuổi. Lão ta không có tiền thì cô gái đó có thể lấy lão sao?”
Điểm này Phùng Kế Hoa chắc như đinh đóng cột.
Trần Hán Thăng gật đầu nói: “Đó chính là “Lão Lại” phải không?”
“Không sai, Ngô Hải Yến chính là “Lão Lại”!”
Phùng Kế Hoa tức giận nói.
Sao lại gọi là lão lại.
Lấy pháp luật ra để nói, người có trong cuộc có khả năng thực hiện được nghĩa vụ, nhưng lại không thực hiện nghĩa vụ mà văn bản pháp luật có ghi, thì được gọi là “Lão Lại“. (Người không trung thực)
Năm 2002, hệ thống cưỡng chế chấp hành cùng với tin tức trên mạng còn chưa có mở rộng và hoàn thiện, cho nên “lão lại” rất phổ biến. Nhất là những người làm ăn như Phùng Kế Hoa, các loại nợ nần đan xen vào nhau, thường là tôi nợ ông, ông lại đi nợ người khác.
“Ông lấy giấy ghi nợ photo ra một bản. Hiện tại tôi muốn mang đi.” Trần Hán Thăng nói.
“Cậu muốn đêm nay đi luôn à?”
Trần Hán Thăng hờ hững nói: “Chọn này không bằng gặp ngày, nghĩ càng nhiều càng không ra,tránh đêm dài lắm mộng, không băng trực tiếp kệ con mẹ nhà nó.”
“Cậu định làm gì?” Phùng Kế Hoa hỏi.
Trần Hán Thăng cầm lấy giấy nợ cùng thẻ căn cước đã được photo xong nhét vào túi, cười cười nói: “Chuyện này không cần ông chủ Phùng quan tâm, đương nhiên tôi làm việc cũng cần có vài phần nắm chắc.”
“Cậu là một người hiểu luật. Tóm lại tôi sẽ không tìm hiểu nữa, giữa chúng ta bình đẳng làm việc, ai cũng không cần lo lắng.”
Phùng Kế Hoa sợ Trần Hán Thăng không làm việc hết sức, thế thốt nói.
Trần Hán Thăng cười lớn một tiếng, dập tắt điếu thuốc. Trước khi đi hắn còn không quên, để lại một câu: “Dù sao, tôi cũng không lo lắng gì.”
Phùng Kế Hoa nhìn bóng lưng Trần Hán Thăng rời đi, đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng, vội vàng lên tiếng: “Cậu bạn, cậu lên là gì vậy?”
“Ông cứ gọi tôi là Khăn Quàng Đỏ.”
...
Sau khi Trần Hán Thăng rời đi, vợ Phùng Kế Hoa từ sau nhà đi tới, nói bằng giọng không vui: “Tờ giấy ghi nợ kia đâu? Hắn chỉ là một tên sinh viên, thế mà mở miệng ra đòi 8 phần, thế mà ông cũng ngu ngốc đồng ý.”
“Phụ nữ các bà chỉ được vậy, tóc dài kiến thức ngắn.”
Phùng Kế Hoa khinh thường nói: “Đừng nói là 20000, cho dù là 200 nghìn, mà không đòi được về cũng chỉ là tờ giấy lộn mà thôi. Đồ chó Ngô Hải Yến tính cách ra sao bà còn không biết hay sao? Báo cảnh sát còn không có tác dụng gì.”
“2:8 thì 2:8 đi, nếu hắn đòi được tiền về, thì cái mình cầm được là tiền thật. Bà phải nghĩ sâu ra một chút, đừng nhìn cái tỷ lệ này mà xồn xồn hết cả lên, nhìn vấn đề gì phải nhìn vào thực tế mà đánh giá.” Phùng Kế Hoa dạy bảo vợ mình.
Vợ lão nghe được những lời này cảm thấy rất có lý, khoản nợ của Ngô Hải Yến rõ ràng là khoản nợ chết, lấy được đồng nào trở về hay đồng ấy.
“Nhưng một sinh viên đại học có năng lực này sao?”
“Tôi cũng không biết, nhưng hắn thất bại thì sao? Mình cũng có mất mát gì đâu?”
Trần Hán Thăng trở lại quán nét, phát hiện ba người Dương Thế Siêu đã vào trò chơi. Hắn đứng sau nhìn một chút, còn chỉ trỏ Dương Thế Siêu nấp chỗ này, ngồi xổm chỗ kia là sai vị trí rồi.
Dương Thế Siêu bị nói, bực hết cả người, lớn tiếng mắng: “Lão Tứ, mày đứng nói chuyện không đau lưng à, nhanh mở một máy mà chơi.”
Trần Hán Thăng đưa điếu thuốc cho Dương Thế Siêu cùng Quách Thiếu Cường: “Đi ra ngoài hút điếu thuốc, nghỉ ngơi một chút để tìm lại cảm giác.”
Kim Dương Minh không hú thuốc lá.
Cu cậu bĩu môi, sau đó tiếp tục vào ván mới.
Thời điểm 3 người ở ngoài quán nét hút thuốc, Trần Hán Thăng nhìn qua Dương Thế Siêu cùng Quách Thiếu Cường nói ra: “Lão Dương, Thiếu Cường, Phùng Kế Hoa đưa cho tao một công việc, và tao đã chấp nhận.”
Trần Hán Thăng kể qua chuyện vừa rồi, nhưng hắn từ 20 nghìn chuyển thành 10 nghìn, vậy mà số tiền này có thể hù chết hai thằng sinh viên năm nhất.
“Nếu như bọn mình thu được số tiền kia, thì hai người bọn mày, mỗi đưa 1000, có làm hay không?”
Số tiền này là một tháng sinh hoạt của mỗi người. Dương Thế Siêu cùng Quách Thiếu Cường liếc mắt nhìn nhau, sau đó Dương Thế Siêu dẫn đầu lên tiếng: “Tao tin tưởng lão Tứ, tao làm.”
“Tao cũng tin tưởng lão Tứ, nhưng tao cùng Lão Dương đều không có kinh nghiệm, sợ rằng không biết làm gì.” Quách Thiếu Cường nói.
Trần Hán Thăng khoát tay: “Bọn mày không cần làm gì, chỉ là đi giả danh một số người, để lão kia không biết tao không chỉ có một người là được, công việc cụ thể vẫn là tao đến làm.”
“Vậy tao cũng làm.”
Quách Thiếu Cường lên tiếng đồng ý.
“Lão Lục thì sao?”
Dương Thế Siêu nhìn lại Kim Dương Minh còn đang ngồi chơi trò chơi nói.
Trần Hán Thăng không đồng ý: “Lão Lục, không biết giữ mồm giữ miệng, mà chưa chắc thằng này đã đi, mang theo chỉ tổ vướng tay vướng chân mà thôi.”
Nhưng trước khi đi, Trần Hán Thăng chợt nghĩ đến một chuyện: “Chuyện lần này không thể nói trước hoàn thành trong thời gian bao lâu được, thứ hai chắc chắn là không được rồi, nhanh nhất cũng phải thứ ba. Đến lúc đó, chúng ta cần A Nam cùng lão Đới giúp điểm danh mới được.”
Dương Thế Siêu cùng Quách Thiếu Cường cảm thấy việc trốn học này cũng chẳng có nghĩa lý gì, dù sao lên lớp chỉ để ngủ mà thôi, không bằng cùng Trần Hán Thăng ra ngoài trải nghiệm một chút sự đời.
Ba người thương lượng xong thì lập tức xuất phát. Kim Dương Minh đang ngồi chơi game, bỗng phát hiện ra ba người ngồi ngoài đấy mãi không vào chơi, vội lớn tiếng kêu lên: “Bọn mày nhanh lên, tao đều đánh xong mấy trận rồi đấy.”
Dương Thế Siêu lên tiếng trêu đùa: “Lão Lục, bọn tao đang định đi cướp hiệu cầm đồ, mày có đi hay không?”
“Tốt, tao tài trợ một viên C4.”
Kim Dương Minh hùng hùng hổ hổ, nhưng vẫn ngồi đó chơi một mình.
Trần Hán Thăng không còn do dự nữa, mang theo Dương Thế Siêu cùng Quách Thiếu Cường dựa theo thẻ căn cước mà tìm đến địa chỉ ghi trong đó.
Lục Hợp là một vùng ngoại ô, suýt chút nữa bị gạch tên khỏi địa bàn Kiến Nghiệp. 3h chiều bọn người Trần Hán Thăng xuất phát từ Kiến Lăng, mãi đến 6h tối mới đi đến nơi ở của “già lại” Ngô Hải Yến.
Ngôi nhà của Ngô Hải Yến nhìn rất phổ thông, xung quanh nhà được bao bọc bởi ánh đèn hành lang mờ mờ, trên tường thì dán đầy những tờ quảng cáo như mở khóa nhà, thông bể phốt, lại còn xuất hiện một loại mùi nấm mốc thường xuất hiện vào mùa mưa nữa chứ.
Lão lại thuộc loại quần thể không có nơi dừng chân cố định, bởi vì điều kiện quá tốt sẽ bị chủ nợ ập đến đòi nợ ngay.
“Đông, đông, đông”
Trần Hán Thăng gõ vào chiếc cửa sắt nhà Ngô Hải Yến nghe rất có tiết tấu. Có vẻ như chiếc của này mới được sơn lại, làm cho người đứng gần ngửi thấy loại mùi hăng hắc cực kỳ khó chịu.
“Ai vậy?”
Một người trung niên mập lùn mở chiếc cửa gỗ bên trong ra, quan sát nhóm người Trần Hán Thăng đang đứng sau cửa sắt.
Người trung niên này cùng với người trong ảnh thẻ căn cước giống nhau đến mấy phần, làm cho Trần Hán Thăng có thể chắc chắn thân phận, sau đó hắn trực tiếp nói ra: “Đòi nợ.”
“Đòi con mẹ mày.”
Ngô Hải Yến hung hăng mắng một câu, sau đó vội vàng “cạch” đóng chiếc cửa gỗ lại, tạo ra một loại không khí vô cùng mãnh liệt bay thẳng vào mặt nhóm người.
Mặc dù Dương Thế Siêu cảm thấy việc đòi nợ là vô cùng khó khăn, nhưng không nghĩ tới phía đối diện lại không hợp tác đến như vậy. Cu cậu liếc nhìn Trần Hán Thăng nói: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Trần Hán Thăng lẳng lặng đứng đó suy nghĩ, sau đó xoay người bước xuống cầu thang, ra khỏi tòa nhà.
Một lúc sau, hắn trở về, tay cầm theo một chiếc gậy chắc là vừa mới mua. Hắn khởi động một chút, xoay xoay cánh tay rồi cổ tay, cuối cùng nhắm thẳng lỗ khóa cửa sắt mạnh mẽ đập vào.
“Coong, coong, coong.”
Tiếng đập to lớn cứ luẩn quẩn trong hành lang, thỉnh thoảng có vài vị hàng xóm mở cửa ra xem có chuyện gì. Sau khi họ phát hiện ra tiếng động phát ra từ nhà Ngô Hải Yến, thì chỉ bĩu môi không nói gì, có vẻ đã quá quen thuộc với tình huống dạng này rồi.