Dịch: Gia Cát Nô
*BGM: Nhạc nền
Phong cách làm việc của Chung Kiến Thành vẫn là rất nhanh. Sáng hôm sau, lão đã cử người đưa xe ba bánh tới. Trần Hán Thăng cau mày hỏi: “Sao lại là đồ cũ?”
Người đưa xe đến là nhân viên chuyển phát nhanh Viên Tiểu Trịnh, cười nói: “Đây đã là tất cả số lượng xe ba bánh cỡ nhỏ mà bên đó còn rồi. Quản lý Chung đã chỉ đạo lấy ra tất cả đưa cho Trần tổng đấy.”
Trần Hán Thăng đi đi lại lại quanh năm chiếc xe, sau đó nói: “Thôi được rồi, may mà vẫn còn dùng được.”
“Vậy tôi về trước đây.” Tiểu Trịnh nói.
“Gấp cái gì.”
Trần Hán Thăng cản lại: “Cậu đi mua hai bình sơn, bình lớn màu trắng, bình nhỏ màu đỏ, tôi muốn sơn lại mấy chiếc xe này.”
“Đi mua thì không thành vấn đề, nhưng tiền mua sơn...”
Tiểu Trịnh giơ tay qua nói.
Trần Hán Thăng nhìn qua Tiểu Trịnh, sau đó từ trong túi lấy ra nửa bao Hồng Kim Lăng đặt vào lòng bàn tay tên này: “Tiền sơn thì về kết toán với quản lý Chung. Tôi đã nói chuyện với ông ấy rồi.”
Tiểu Trịnh nhìn thấy còn nửa gói thuốc, thì cưởi đùa vui vẻ cất vào túi nói: “Nếu lão Chung không chịu chi, tôi sẽ quay lại đây xin sự trợ giúp của Trần tổng nha?”
Trần Hán Thăng làm bộ muốn đánh người: “Đi nhanh lên, chậm trễ ông mày kiếm tiền, tôi bóp nát trứng của cậu.”
Tiểu Trịnh cười hì hì, bước ra khỏi trường. Có một số nhân viên chuyển phát nhanh tuổi cũng sấp xỉ Trần Hán Thăng, nên khi nói chuyện hắn cực kỳ tùy ý. Thỉnh thoảng còn cho đám người này ít quà, nên tình cảm đôi bên ngày càng hòa hợp.
Sau khi sơn được mua về, Trần Hán Thăng quay trở về phòng ký túc xá thay một bộ đồ đã cũ, sau đó mua thêm khẩu trang cùng găng tay, rồi tiến hành sơn lại.
Một lúc sau tan học, Thẩm Ấu Ngữ, Thương Nghiên Nghiên, Hồ Lâm Ngữ đều qua đây.
Thẩm Ấu Ngữ cao nhất, đi ở giữa nhưng lúc nào đầu cũng cúi xuống. Còn Thương Nghiên Nghiên cùng Hồ Lâm Ngữ đi hai bên. Hai người ai cũng không vừa mắt ai cả.
Cái tổ hợp này nhìn kiểu gì cũng thấy khó chịu. Trần Hán Thăng chờ cho Thương Nghiên Nghiên làm xong đồng phục, rồi kiếm cơ hội nào đá cô nàng ra ngoài.
Hồ Lâm Ngữ cũng thế, nhưng việc đá Hồ Lâm Ngữ lại rất dễ dàng, ngay cả lý do cũng không cần thiết.
“Tại sao việc này cậu cũng làm?”
Thương Nghiên Nghiên lên tiếng chào hỏi.
Một tay Trần Hán Thăng chổi lông, một tay túm vào thành xe. Trên bộ quần áo cũ dính cũng không ít sơn, ngay cả tóc cũng dính vài giọt. Bên trong miệng thì ngậm điếu thuốc, tàn thuốc đã rất dài mà chưa rớt xuống. Hắn cũng ngại gạt đi.
“Một mình làm không được sao, bình thường tớ còn một mình ăn cơm, 1 mình đi nhà xí... khụ khụ khụ.”
Lúc nói chuyện khói bay vào trong mũi vào trong khí quản, khiến Trần Hán Thăng ho khan.
Thẩm Ấu Sở đang định lên không ngờ Thương Nghiên Nghiên nhanh hơn một chút. Cô duỗi bàn tay đưa hai ngón tay dài tinh tế kẹp lấy điếu thuốc Trần Hán Thăng đang hút mà lôi ra.
Hồ Lâm Ngữ đẩy đẩy Thẩm Ấu Sở.
Thẩm Ấu Sở lại quay đầu nhìn Hồ Lâm Ngữ, ánh mắt nhẹ nhàng trong suốt, sau đó quay lại tiếp tục nhìn xem công việc Trần Hán Thăng đang làm.
Hồ Lâm Ngữ thở dài, cô bé ngốc này sao lại không hiểu nguy hiểm đang cạnh bên chứ. Thương Nghiên Nghiên đang muốn tú hú chiếm tổ chim khách đấy mà.
Nửa giờ sau, cuối cùng Trần Hán Thăng cũng sơn xong chiếc xe đầu tiên. Toàn thân xe được sơn bởi màu trắng, chỉ có ở phía đuôi xe được sơn dòng chữ màu đỏ--Chuyển Phát Nhanh Hỏa Tiễn 101.
“Về sau cậu định đạp xe này quay trường học để thu đồ chuyển phát nhanh sao?”
Hồ Lâm Ngữ hỏi.
“Thấy sao? Phong cách đúng không?”
Trần Hán Thăng tủm tỉm cười. Bản thân hắn cảm thấy đẹp là được.
Hồ Lâm Ngữ không đồng ý: “Làm vậy hình như hơi phô trương.”
“Mình thấy càng phô trương càng tốt.”
Thương Nghiên Nghiên phản bác: “Hiện tại đang trong thời gian tuyên truyền, càng nổi bật thì càng được nhiều người biết đến.”
“Thương Nghiên Nghiên, cậu nói chuyện có thể dùng lương tâm không?”
“Hồ Lâm Ngữ, bạn nói chuyện có thể sử dụng đầu óc được không?”
...
Hai người lại bắt đầu ầm ĩ hết cả lên. Người này nói đi học mà trang điểm lòe loẹt thế này có còn gọi là sinh viên không? Người kia lại bảo cái gái gì mà giống thổ phỉ vào làng, làm mất mặt Tài Viện.
Nhưng Thương Nghiên Nghiên có phần khôn khéo hơn, nói câu nào cũng trúng nỗi đau của Hồ Lâm Ngữ.
Trần Hán Thăng cũng chẳng thèm để ý, hơi đâu mà quan tâm mấy chuyện này. Hắn chuẩn bị sơn tiếp chiếc xe thứ 2.
Thẩm Ấu Sở cũng đi lại gần, chuẩn bị giúp đỡ. Bởi công việc khuyên can là quá sức với cô nàng.
Lúc này, bộ trưởng bộ đối ngoại đi tới căn cứ lập nghiệp, lên tiếng dặn dò: “Bộ trưởng Trần, trưa nay hội học sinh mở một cuộc họp. Chúng ta đều phải tham gia.”
Trần Hán Thăng tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Cậu nhìn xem tôi đang bận tối mắt tối mũi đây, có thể xin phép không tham gia được không?”
Thích Vi lắc đầu: “Nội dung thảo luận chắc là cuộc thi biện luận. Phó hội trưởng Tả Tiểu Lực còn đứng ra mượn trường học sử dụng hội trường trung tâm nữa cơ mà. Thông báo cho tất cả mọi người đều phải tham gia, huống chi cậu còn là một phó bộ trưởng.”
“Kể ra cũng nhiều chuyện phết nhỉ.”
Trần Hán Thăng tự nhủ trong lòng. Hắn cởi khẩu trang cùng găng tay ra, đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Thích Vi ngạc nhiên: “Cậu không về phòng thay quần áo sao?”
“Thay làm cái gì? Lao động là vinh quang nhất.”
...
Hai người cùng nhau đi tới hội trường trung tâm, bên trong này đã ngồi không ít sinh viên. Mùi sơn trên người Trần Hán Thăng thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn vào, đương nhiên bao gồm cả 2 người đang ngồi trên đài chủ tịch là Tả Tiểu Lực cùng Hồ Tu Bình.
Hồ Tu Bình chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, nhưng Tả Tiểu Lực lại nhìn chằm chằm từ đầu tới cuối.
Trần Hán Thăng vẫn chưa hiểu mục đích cuộc họp hôm nay là gì: “Tổ chức một cuộc thi biện luận, đưa ra quy tắc cuộc thi không cần phải tổ chức rầm rộ như vậy chứ?”
Thích Vi cũng cau mày, cuộc họp hôm nay của hội học sinh khoa Nhân Văn chắc chắn có mục đích khác. Nhưng tại sao không nói ra cho mọi người biết?
Mục Văn Linh ngồi phía trước trông thấy Trần Hán Thăng thì vội vàng đi tới nói: “Trần Hán Thăng, ngay bây giờ cậu xin phép về nghỉ ngơi. Tôi ký vào là cậu có thể rời đi.”
“Vì sao?”
“Đừng hỏi lý do. Cậu nên tin tưởng ở tôi.”
Mục Văn Linh nói chuyện rất nhanh, có vẻ trong lòng đang cực kỳ sốt ruột.
Loại người như Trần Hán Thăng sẽ không vì lời nói của người khác mà tin tưởng mù quáng. Hắn làm chuyện gì chắc chắn phải có lý do, dù cho để thỏa mãn sự vui vẻ của bản thân mình cũng được.
“Trước tiên chị nên nói ra nguyên nhân. Tôi nghe chút xem có nên đi hay không?”
Trần Hán Thăng nói.
“Cậu quá cố chấp.”
Mục Văn Linh không còn cách nào khác, đành phải nói thật: “Tả Tiểu Lực cùng Hồ Tu Bình định đá cậu ra khỏi hội học sinh. Mở hội nghị bàn về cuộc thi biện luận chỉ là cái cớ, mục đích chính là nhằm vào cậu.”
Thích Vi vẫn còn không tin: “Văn bản đã được phó bộ trưởng ký gửi lên đoàn ủy rồi mà, trừ khi Trần Hán Thăng muốn từ chức. Bọn hắn dựa vào cái gì muốn đổi là đổi chứ?”
“Cô giáo phụ trách đoàn ủy là Quan Thục Mạn vừa mới về sau thời gian học tập bên ngoài. Tả Tiểu Lực lợi dụng cô Quan chưa kịp phê duyệt đóng dấu lên báo cáo. Thời gian trước, bọn họ đã gửi lên đoàn ủy tờ đơn nêu rõ nguyên nhân Trần Hán Thăng không thích hợp đảm nhiệm vị trí phó bộ trưởng.”
Mặc dù Mục Văn Linh cực kỳ tức giận, nhưng cũng không có biện pháp giải quyết nào. Đây là điều tệ hại khi hội học sinh chưa có hội trưởng, chỉ cần hai phó hội trưởng nhất trí quan điểm sẽ bỏ qua ý kiến của phó hội trưởng còn lại. Cô cũng không biết gì trước khi hội nghị được tổ chức.
Mục Văn Linh cùng Hồ Tu Bình từng kết hợp đối phó với Tả Tiểu Lực, hiện tại bị đối phó ngược lại mà thôi.
“Tả Tiểu Lực cảm thấy đuổi cậu ra khỏi hội học sinh còn chưa thỏa mãn. Tên đó muốn cho cậu chịu đựng sự xấu hổ dưới ánh nhìn của rất nhiều người ở đây.”
Mục Văn Linh tiếp tục khuyên nhủ: “Giờ cậu cứ rời khỏi hội trường đi. Sau này mặc dù không còn trong hội học sinh nữa, nhưng có thể tránh khỏi nhục nhã.”
Trần Hán Thăng cảm thấy tình cảnh này có chút quen thuộc, ngẫm nghĩ lại chút thì thấy giống như diễn biến trong bộ phim “Khang Hi vi hành” mà người đóng Khang Hi là diễn viên Trương Quốc Lập. Mỗi khi Khang Hi gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm thì luôn có một đoạn nhạc được vang lên, sau đó lão sẽ hét lên: “Tam Đức Tử, pháp ấn ở đâu?”
Hai người sau này xuất hiện, chính là thời điểm để cho Trương Quốc Lập thể hiện quyền uy của mình.
“Đi mau lên, cậu còn ngẩn người ra đấy làm gì?”
Mục Văn Linh thúc dục. Cô còn tưởng Trần Hán Thăng sợ đến ngây cả người.
“Tôi không đi.”
Trần Hán Thăng nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi đang chờ một đoạn nhạc nên vì tình huống này vang lên.”