Dịch: Gia Cát Nô
Năm 2002, rất ít sinh viên sở hữu cho riêng mình một chiếc điện thoại, không phải vì thế thì Kim Dương Minh cũng không phải nghĩ trăm phương ngàn kế để cho mọi người biết mình có một chiếc điện thoại. Hôm nay Trần Hán Thăng cũng sử dụng chiêu của một “fuck boy” thứ thiệt, cái khác thì khoan hãy nói, nhưng cảm giác cũng thật tuyệt vời.
Loại giả dối này đến từ một phương diện khác, không quan hệ đến chức vụ cùng sự từng trải, làm cho Tả Tiêu Lực đứng ngơ người tại chỗ, không biết phản bác thế nào.
Một phó chủ tịch khác là Mục Văn Linh đang tranh thủ đứng ra hòa giải, để mọi người nén lại cảm xúc chuẩn bị họp. Tả Tiểu Lực vừa bước về phía chỗ ngồi vừa kéo áo sơ mi trắng vừa nhét trong quần ra, lặng lẽ che đi chiếc máy nhắn tin đang cài bên hông.
“Hôm nay triệu tập mọi người đến, chủ yếu là bàn về bữa hạ hội chào đón tân sinh viên.”
Phó chủ tịch Hồ Tu Bình lớn tiếng nói: “Dạ tiệc chào đón tân sinh là truyền thống từ trước tới nay của khoa Khoa Học Xã Hôi Và NHân Văn, nhất là năm nay trường chúng ta vừa tròn 50 tuổi. Nói không chừng, khi buổi dạ hội diễn ra lại có hiệu trưởng cùng các lãnh đạo khác trong trường đến xem, nên mọi người cần phải chú tâm vào công việc chuẩn bị.”
Thật sự Trần Hán Thăng không nhớ tới năm nay là năm kỷ niệm 50 năm thành lập trường. Chẳng trách, thời gian gần đây trường học không ngừng gia tăng diện tích xanh hóa, như sửa chữa hòn non bộ, làm sạch hồ nhân tạo. Khả năng, thời điểm đó trường học còn tiếp đón cán bộ hệ thống giáo dục đến tham quan nữa.
“Nếu trưởng học vừa tròn 50 năm thành lập, chắc chắn lúc đó nhà trường cũng sẽ tổ chức buổi lễ thật sự long trọng chứ nhỉ!”
Trần Hán Thăng nhẹ nhàng nói chuyện với Thích Vi: “Việc này có thể xung đột với dạ tiệc chào đón tân sinh không?”
“Chắc chắn là có rồi. Nói không chừng, ngay tại hội trường trung tâm này, chúng ta vừa tổ chức xong dạ hội chào đón tân sinh, thì tiếp theo sẽ là buổi lễ chúc mừng 50 năm thành lập trường cũng nên.” Thích Vi hậm hực nói.
Lúc này, Tả Tiểu Lực dùng giọng nghiêm khắc nói ra: “Bộ phận đối ngoại có chuyện gì thế? Trên này chúng ta mở đại hội, còn các cô các cậu phia dưới mở tiểu hội sao? Có coi kỷ luật tổ chức là gì nữa không?
Thích Vi là một cô gái làm việc cẩn thận, những người thế này đều có suy nghĩ riêng của bản thân. Cô ấy nhếch miệng cười, sau đó đứng dậy nói: “Vừa rồi, tôi cùng bó bộ trưởng Trần thảo luận một vấn đề thế này. Trường học chắc chắn tổ chức buổi lễ kỉ niệm 50 năm thành lập trường, có phải hay không xung đột với buổi dạ hội của chúng ta?”
“Ý của bạn là muốn tạm dừng buổi dạ hội chào đón tân sinh?”
Hồ Tu Bình có chút tức giận nói.
Thích Vi lắc đầu: “Tôi cảm thấy buổi dạ tiệc của chúng ta nên làm đơn giản thôi, không nên lãng phí quá nhiều thời gian vào đấy, bởi vì buổi lễ kỷ niệm của trường chắc chắn cần sự đóng góp của chúng ta.”
Ba vị phó chủ tịch liếc mắt nhìn nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình.
Mục Văn Linh đồng ý đề xuất của Thích Vi. Hồ Tu Bình cảm thấy không thể đơn giản quá được, ít ra phải đạt mức trung bình. Tả Tiểu Lực nhìn qua Trần Hán Thăng, thì thấy thằng này chẳng thèm để ý xem chuyện gì xảy ra, chỉ chăm chú bấm điện thoại.
Tả Tiệu Lực lạnh nhạt nói: “Tôi cảm thấy không thể giảm bớt được, không những thế còn phải đề cao tiêu chuẩn. Nếu như làm qua loa cho xong việc, thì các lãnh đạo trong trường sẽ đánh giá hội học sinh như thế nào đây?”
Thích Vi nhẹ nhàng lắc đầu. Tả Tiểu Lực đây là dùng việc công báo thù riêng. Không ngờ thằng này còn dùng câu “đề cao tiêu chuẩn”, nếu như việc này thành công chỉ khổ bộ phận đối ngoại, lại phải ra ngoài đi ăn mày.
Cô ấy nhìn qua Trần Hán Thăng, nếu như cái tên luôn làm người khác “đau đầu” này có thể đứng dậy phản đối, nói không chừng còn phát sinh hiệu quả. Nhưng cô ấy phát hiện ra Trần Hán Thăng giống như làm lơ ánh mắt của cô vậy.
Thật ra, Trần Hán Thăng nhận ra, nhưng hắn còn có dự định của mình. Nếu như hạng mục sinh viên lập nghiệp hoàn thành, thì hắn không phải là một sinh viên bình thường nữa rồi.
Hồ Tư Bình đang do dự, bỗng nghe được lời phát biểu của Tả Tiểu Lực, thì lập tức lên tiếng: “Dù cho tiêu chuẩn không thể đề cao, cũng nhất định không thể giảm xuống. Hiện tại, chúng ta cần phân phối nhiệm vu cho từng bộ mới được. Bộ phận đối ngoại chủ yếu phụ trách vấn đề tiền tài trợ...”
Những nội dung phía dưới Trần Hán Thăng cũng không cần nghe nữa rồi. Nhiệm vụ bộ phận đối ngoại cần làm là kéo về 3500 tệ tiền tại trợ, mà cái này 3500 tệ là tiền thật, chứ không phải giống như Chu Hiểu kéo về 300 tệ tiền bằng rôn, với 300 tệ tiền ưu đãi.
Hội nghĩ kết thúc. Thích Vi nói với Trần Hán Thăng: “Hiện giờ, bộ phận đối ngoại đã nhận rất nhiều người mới, cậu có muốn gặp mặt không?
Dù cho Trần Hán Thăng là phó bộ trưởng, nhưng thời điểm tuyển dụng Thích Vi cũng không hề gọi Trần Hán Thăng đi hỗ trợ phỏng vấn. Đương nhiên, hắn cũng không thèm để ý, nhún vai nói: “Nhìn một chút cũng được.”
Bộ phận đối ngoại thường là bộ phận có nhiều thành viên nhất, nhiệm kỳ này có 11 người. Ngoại trừ bộ trường cùng có bộ trưởng, còn có 3 người năm hai, cùng với 5 sinh viên năm nhất vừa mới được nhận vào.
Những người này có thể nghe qua tên Trần Hán Thăng nhưng chưa hề được gặp qua. Nhưng để phân biệt lại cực kỳ dễ dàng, bởi vì trong phòng họp bao giờ cũng có một người con trai ngồi bắt chéo chân, miệng phì phèo điếu thuốc. Người đó chính là hắn.
“Phó bộ trưởng Trần. Đây là tất cả thành viên trong bộ chúng ta.” Thích Vi đứng dậy giới thiệu qua.
Trần Hán Thăng gật đầu chào hỏi, dáng vẻ của hắn bây giờ rất phù hợp với sự tích mà người ta hay bàn tán. Đến cả chào hỏi mà điếu thuốc vẫn cầm trên tay chẳng thèm dập.
Sau đó, Thích Vi bắt đầu thảo luận về vấn đề chính: “Lần này hôi học sinh giao nhiệm vụ cho bộ chúng ta là kéo về 3500 tệ tiền tài trợ. Tôi là bộ trưởng nên nhận phụ trách kéo về 1500 tệ. Hai phó bộ trưởng mỗi người 1000 tệ, những người khác có nhiệm vụ trợ giúp. Mọi người xem có được hay không?”
Diêu Khánh Quốc khổ sở nói: “Có vấn đề thì cũng không làm được gì. Bộ phận đối ngoại sinh ra để phục vụ cho vấn đề này mà.”
Thích Vi không để ý đến những lời phàn nàn của Diêu Khánh Quốc, mà chuyển ảnh mắt về phía Trần Hán Thăng: “Bộ trưởng Trần thấy sao?”
Trần Hán Thăng nhẹ nhàng thổi ra hình vòng tròn khói thuốc lá: “Một mình tôi kéo về 3500 tệ cũng được.”
Khóe miệng Diêu Quốc Khánh giật giật, cu cậu đang đinh nói “chém gió”, nhưng nghĩ tới trình độ xin tiền của Trần Hán Thăng, thì vội vàng nuốt những lời định nói xuống.
Thích Vi gật đầu. Cô ấy thật ra cũng có cảm nhận như vậy.
Bản thân cô ấy cũng không tự tin có thể hoàn thành nhiệm vụ kéo về 1500 tệ. Cũng chẳng hiểu Trần Hán Thăng lấy sự tự tin đó ở đâu. Nói đi cũng phải nói lại, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Thích Vi cực lực đề cử Trần Hán Thăng bước lên vị trí phó bộ trưởng bộ phận đối ngoại.
“Chuyện tiếp theo chúng ta cần bàn đến vấn đề người trợ giúp. Chuyện này lấy tự nguyện làm chủ. Ai muốn theo hai vị phó bộ trưởng hoặc theo tôi thì cứ mạnh dạn đề xuất.”
Thích Vi điều chỉnh lại cảm xúc rồi nói.
Nhưng điều không ai nghĩ tới lại xuất hiện, ngoại trừ hai người sinh viên năm 2 theo Diêu Khánh Quốc, 1 người theo Thích Vi, còn lại 5 người sinh viên năm nhất đều muốn làm việc cùng Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng cũng cảm thấy ngạc nhiên, thế mà hắn cứ nghĩ mình sẽ là “tư lệnh không quân” cơ đấy.
Cuối cùng, có cậu sinh viên năm nhất cảm thấy xấu hổ nên quay qua lựa chọn Thích Vi. Dẫn đến, đội ngũ Trần Hán Thăng gồm có 5 người, 4 người sinh viên năm nhất, 2 nam 2 nữ.
Thích Vi cũng không để sự việc kéo dài thêm, lập tức phân phối cùng nhắc nhở mọi người nhanh chóng bắt tay vào công việc, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
“Trần Bộ Trưởng? Ngày mai chúng ta đi tìm thương nhân xin tài trợ chứ?”
Một bạn gái tên là Nhiếp Tiểu Vũ lên tiếng hỏi.
“Ngày mai?”
Trần Hán Thăng còn có viên, nên khoát khoát tay nói: “Ngày mai là ngày nghỉ. Mọi người nên ngủ nghỉ, lên mạng, tiến hành hẹn hò, có vẫn đề gì thư hai bàn tiếp.”
Mấy cô cậu tân sinh ngơ ngác, tôi nhìn anh, anh nhìn cô ấy. Nhưng bộ trưởng Trần đã quyết định như vậy, mọi người cũng chỉ còn cách chấp hành mà thôi.
...
Trần Hán Thăng về phòng ký túc thì lấy điện thoại gọi cho mẹ.
“Aloo, ai vậy?”
Âm thanh của Lương Mỹ Quyên truyền qua ông nghe.
“Con của ngài đây. Gần đây con vừa mua một chiếc điện thoại, số là 13xxxxxxx. Về sau có chuyện gì, mẹ cứ gọi vào số này là được.”
Lương Mỹ Quyên nghe vậy có chút vội vàng: “Cái điên thoại di động này bao nhiêu tiền? Tiền con lấy từ đâu? Dạo này làm cái gì thế?”
Trần Hán Thăng nghe được những lời chất vấn, lập tức bĩu môi, để điện thoại xa xa một chút, sau đó lớn tiếng nói: “Aloo, mẹ, người nghe được không? Aloo, tín hiếu chán quá, con cúp điện thoại đây...”
“Tút, tút, tút.”
Ở nhà, Lương Mỹ Quyên nghe được âm thanh này chợt ngẩn người ra.
Trần Triệu Quân đang rửa bát bỗng không nghe được tiếng động gì nữa, vội vàng đi tới hỏi: “Điện thoại của ai đấy?”
“Còn không phải thằng nhóc kia sao. Nó nói vừa mới mua một chiếc điện thoại, lại không nói tiền kiếm từ đâu, cuối cùng còn ngắt điện thoại của tôi.”
Lương Mỹ Quyên càng nói càng lo, cuối cùng vỗ đùi đưa ra quyết định: “Không được, trong lòng tôi cảm thấy không yên tâm. Nhất định phải lên Kiến Nghiệp xem thằng nhóc này mới được.”
Trần Triệu Quân cũng cảm thấy lo lắng. Điện thoại di động lên đến mấy ngàn tệ. Mình cùng Lương Mỹ Quyên đang còn phải dùng điện thoại bàn. Thế mà thằng con trai cưng lại dùng điện thoại di động.
“Mặc dù Hán Thăng tính tính tự do thoải mái, nhưng làm việc vẫn biết nặng nhẹ. Chuyện phạm pháp chắc chắn sẽ không đụng tới.”
Trần Triệu Quân từ từ phân tích lại, nhưng nhìn qua ánh mắt Lương Mỹ Quyên không được tốt lắm, nên vội vàng đổi giọng nói: “Nhưng tôi cũng đồng ý lên đó nhìn xem thế nào. Dù sao, con nó học ở đâu mình còn không biết, nhưng cũng không thể đi luôn ngày mai được. Chúng ta cần phải có kế hoạch cụ thể, quyết định trước thời gian nghỉ đông lên đó, em xem thế nào?”
Lương Mỹ Quyên cảm thấy những lời này rất được, cũng không nên vội vội vàng vàng vừa đi vừa về.
Trần Hán Thăng không thể nào biết được cha mẹ mình đang bàn kế hoạch kiểm tra đột kích hắn. Hiện giờ, hắn còn nhàn nhã gọi điện cho Thẩm Ấu Sở.
“Đây là số di động của tớ 13xxxxxxx. Về sau, cậu muốn tìm tớ thì gọi vào số này là được.”
“Nói, nói chậm một chút. Tớ cần lấy giấy ghi lại.”
“Nhanh lên, nhanh lên.”
Trần Hán Thăng mất kiên nhẫn nói.
“Ồ, ồ, cậu chờ một chút.”
Thẩm Ấu Sở nói xong là lập tức đi lấy giấy, lo lắng mình lấy chậm lại bị la, nên không cẩn thận làm rơi thứ gì đó, âm thanh “leng keng, leng keng” truyền vào điện thoại.
Qua một lúc, Thẩm Ấu Sở nói vào điện thoại: “Cậu, cậu còn ở đó chứ?”
“Vừa mới đụng vào đồ gì có phải hay không?”
Trần Hán Thăng hỏi.
“Ừ...”
Thẩm Ấu Sở nhẹ giọng trả lời.
Trần Hán Thăng thở dài: “Cô ngốc này, đụng phải có đau hay không?”
“Không, không có việc gì đâu, chỉ là bồn tắm bị lật thôi.”
Thẩm Ấu Sở lắp bắp giải thích.
Trần Hán Thăng cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, sau đó đọc lại số điện thoại một lần nữa, cũng dặn cô bé phải nhớ kỹ trong lòng.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Ấu Sở đọc đi đọc lại dãy số được khi trên giấy, cố gắng khắc nó vào trong tâm trí của mình.
Những ngày tiếp theo, cô ấy sẽ lấy tờ giấy ra đọc thêm nhiều lần nữa, trước khi cởi quần áo đọc một lần, tắm rửa xong, cứ để mái tóc ướt sũng lại lấy ra đọc thêm lần nữa, tranh thủ từng giây từng phút một ghi nhớ số điện thoại này.
Cho tới khi nhớ thật kỹ, cô nàng mới yên tâm kẹp tớ giấy gọn gàng vào quyển sách, sau đó cất thật kỹ nó vào một chỗ cố định.
Còn Trần Hán Thăng nói chuyện với Tiêu Dung Ngư lại đơn giản hơn rất nhiều.
“Tiểu Trần, cậu mới mua điện thoại thật sao?”
“Chuyện này thì có gì mà kỳ lạ!”
Trần Hán Thăng xem thường nói.
“Vậy mai cậu mang qua đây tớ xem chút?”
“Ngày mai à?”
Trần Hán Thăng đang muốn gặp Tiêu Dung Ngư nói chuyện này: “Ngày mai tớ cần đến nhà phụ đạo viên, để bàn với ngài ấy một số chuyện.”
Trần Hán Thăng muốn Quách Trung Vân làm giáo viên bão lãnh cho hạng mục. Hắn định mang chút hoa quả đến hỏi qua một chút, dù cho hắn biết Quách Trung Vân chắc cũng đồng ý thôi.
Tiêu Dung Ngư có chút không vui nói: “Cậu đã đồng ý đi dạo phố cùng tớ cơ mà?”
“Tớ có chuyện mà, quyết định như vậy đi.”
Trần Hán Thăng chuẩn bị ngắt điện thoại.
“Được, chút nữa tớ gọi điện thoại cho Dì Lương cũng cha của tớ, nói cậu hôn tớ.”
Trần Hán Thăng thở dài: “Thế cậu muốn đi cùng hay không?”
“Được rồi, vậy sáng mai gặp mặt nhá.”
Tiêu Dung Ngư vui vẻ nói, nhưng cô bé nghĩ đến một chuyện.
“Tiểu Trần, từ khi có số điện thoại. Cậu gọi cho tớ đầu tiên phải không?”
“Tất nhiên rồi, tớ còn chưa kịp gọi cho mẹ đây. Được rồi, được rồi tớ gọi điện cho mẹ đây.”
Sau đó hắn nhanh chóng nhấn nút tắt, lẩm bẩm: “Con gái thật là phức tạp.”
Bên này, Tiêu Dung Ngư cảm giác vui vẻ. Cô nàng mở tủ chọn quần áo phù hợp để mai đi dạo phố. Lúc này, bạn cùng phòng đột nhiên hỏi: “Tiêu Ngư Nhi, cậu chọn được môn học chuyên ngành chưa?”
“Xác định rồi, pháp luật thương nghiệp.”
“Sao lại chọn pháp luật thương nghiệp. Cậu nên chọn thương mại quốc tế mới đúng chứ?”
Tiêu Dung Ngư cười nói: “Không sao, tớ nghĩ mình cần hiểu thêm về vấn đề này.”