“Khoan khoan, anh hiểu lầm rồi!” - Diệp Hi sợ hết hồn, lại bị Hiên Viên đột nhiên đẩy một cái, sau gáy đập vào tường đau đớn.
Diệp Hi không khỏi nhớ tới cảnh khi còn nhiệm vụ đầu tiên với Thẩm Tu Lâm cũng bị hắn kabe-don như vậy.
Thời điểm đó Thẩm tổng kabe-don còn dùng tay che chở sau gáy của tôi đấy nhá!
“Tôi hiểu lầm em?” - Hiên Viên thở hổn hển, khuôn mặt tuấn mỹ nhã nhặn dưới cơn thịnh nộ trở nên dữ tợn: “Là em ám chỉ để tôi thổ lộ với em, nhưng tôi vừa nói ra khỏi miệng thì em trở mặt từ chối, đây không phải đùa bỡn tôi thì là gì?! Hả!?”
Diệp Hi nhớ lại toàn bộ hành vi gợi đòn của mình, rất tán thành thở dài nói: “Anh nói cũng có lý...”
Xem ra sau này không thể vừa tóm được EXP đã trực tiếp chạy, phải giả vờ tiếp thu một lúc mới được.
“Em!” - Hiên Viên hít vào một ngụm khí lạnh, cảm giác tóc trên đầu mình có xu thế dựng ngược về sau!
Diệp Hi cẩn thận từng li từng tí đưa tay ấn ấn lên mấy sợi tóc dựng thẳng ẩn ẩn khí tức nguy hiểm của Hiên Viên: “Anh đừng nóng giận.”
Biểu tình Hiên Viên nhất thời biến thành rất khó hình dung: “...”
Diệp Hi chỉnh sửa lại tâm tình, giả vờ coi người trước mặt là người thật, tiếp tục nghiêm túc nhận lỗi: “Thật sự rất có lỗi, nhưng em có nỗi khổ trong lòng.”
“Tôi không muốn nghe em viện cớ.” - Hiên Viên cúi đầu, môi cả hai tiến rất gần: “Tôi chỉ muốn em.”
Diệp Hi lập tức đưa tay che miệng, phòng ngừa đối phương đột nhiên hôn xuống.
Vốn là dự định hôn xuống, Hiên Viên nhất thời không biết hạ miệng từ đâu: “...”
Vì thoát khỏi nam phụ mà đánh hắn một trận nhất định sẽ phá vỡ nhất thiết sao? Diệp Hi sốt sắng suy nghĩ, che miệng mở to hai mắt nhìn Hiên Viên, tuy rằng chọc người giận nhưng dù sao giá trị nhan sắc cao, làm động tác này càng thêm đáng yêu.
Hiên Viên nhìn chằm mỹ thiếu niên mình oán hận ở trên tường, thái độ dần dần dịu xuống, lý trí cũng quay về, trong ánh mắt tăng lên vài phần ôn nhu, nỗ lực dùng lý lấy tình động cho Diệp Hi hiểu: “Anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, anh biết em vẫn chưa yêu anh, thế nhưng ít nhất em phải cho anh một cơ hội để anh theo đuổi em, đừng vứt bỏ anh dễ dàng như vậy...”
Bề ngoài Diệp Hi nghe rất chăm chú, ngưng mắt nhìn Hiên Viên, không nói một lời.
Trước giả vờ thuận theo để kiếm cớ ra cửa, còn nếu hắn cứ cưỡng ép mình thì mình cứ trực tiếp đá vào giữa hai chân của hắn, sau đó nhân lúc huynh đệ nhà hắn đau đớn khom lưng thì kích thêm cho một khuỷu tay nữa, nếu vẫn còn chưa đủ thì cho thêm một quyền... Phản kháng vô lễ cũng không tính là phá vỡ nhân thiết định chứ?
Đối với con người mà nói, bị đùa bỡn tình cảm sau đó lại bị đánh một trận, chuyện đó đúng là thê thảm!
Nam phụ bi thảm hồn nhiên không biết trong đầu Diệp Hi đang muốn đánh mình, vẫn vội vàng truy hỏi: “Em có nghe không? Có thể cho anh cơ hội chứ?”
Não đã bổ ra một bộ quyền pháp - Diệp Hi đáp: “Được, em cho anh một cơ hội.”
Nói xong, trong tai Diệp Hi bỗng nhiên truyền đến thông báo tiếng nhiệm vụ chính hoàn thành.
-- điều kiện duy trì 72 giờ trạng thái chạy trốn đã thỏa mãn.
Mà gần như đồng thanh cùng tiếng thông báo của hệ thống, bên phòng khách cũng truyền tới tới rung mạnh rầm rầm! Tùy theo đến chính là gió lốc bá liệt hung mãnh, thổi bay đồ vật trong phòng, khí lưu dâng trào lượn lên lượn xuống. Một bình hoa thủy tinh cũng bị cuồng phong bay qua đầu Diệp Hi, chỉ trong chớp mắt suýt nữa đập vào đầu Diệp Hi thì đột ngột chuyển hướng, choang một tiếng đập ngất Hiên Viên.
Diệp Hi ngơ ngác nhìn nam phụ bị KO trong chớp mắt: “...”
Bước ngoặt này thật không thể tin nổi!
Tiếp theo, Thẩm Tu Lâm cuồng bá huyễn khốc hủy thiên diệt địa cùng với gió lốc sấm chớp lên sàn.
Hiển nhiên là Thẩm tổng ngồi thủ ở ngoài cửa không biết bao lâu, nhiệm vụ chính vừa thông báo hoàn thành đã không chờ đợi được, phá cửa mà vào...
Diệp Hi lặng lẽ ở trong lòng giơ ngón tay cái cho Thẩm Tu Lâm.
Thẩm tổng nhà chúng ta, làm việc quá hiệu suất!
Thẩm Tu Lâm đạp lên cánh cửa được đám bảo vệ xô nát, con ngươi đỏ sậm vì phẫn nộ mà lộ ra màu đặc quánh như biến thành màu đỏ máu, khí thế bá vương túc sát, khí tràng cường đại như hóa thành một cự chưởng vô hình, nặng nề đặt trên đỉnh đầu mỗi người, ép tới mức Diệp Hi thở không nổi.
Diệp Hi hít sâu một cái.
Thẩm tổng nhanh nhanh thu lại khí thế bá vương, tui sắp nghẹn thở chết rồi!
Thẩm Tu Lâm nghiến răng nghiến lợi đi về phía Diệp Hi, một tay bảo vệ sau gáy Diệp Hi, một tay oán hận đẩy Diệp Hi lên tường.
Diệp Hi lập tức ở trong lòng gào thét tên Thẩm tổng.
Xem xem, xem Thẩm tổng nhà chúng ta ôn nhu thế này cơ mà, không để tui bị đập đầu!
“Em dám chống đối tôi thêm một lần nữa, còn dám trốn tôi đi tìm đàn ông?” - Thẩm Tu Lâm dán cả người tới, cằm banh chặt, trong mắt thiêu đốt hừng hực hỏa diễm đố kị, răng nghiến ken két.
Diệp Hi bình tĩnh mở bảng hệ thống xem nhiệm vụ mới.
Nhiệm vụ chính 9: Lần thứ hai đào hôn lại thất bại, Mộ Dung Tuyệt Thế bị Nam Cung Vô Song bắt về, Nam Cung Vô Song bạo phong phẫn nộ quyết định phải cho vật nhỏ kiệt ngạo khó thuần này một bài học...
Trong cơn phản kháng vẫn bị Nam Cung Vô Song bắt đi, trong quá trình liều mạng giãy dụa bị Nam Cung Vô Song ném vào tầng hầm xích còng tay và xiềng chân, mài rách cổ tay khiến Nam Cung Vô Song đau lòng. (0 /1)
Diệp Hi: “...”
Nhanh như vậy đã PLAY phòng tối rồi!
Xem xong nhiệm vụ, Diệp Hi tấn tốc tiếp diễn, bi phẫn hét lớn: “Tôi không hề yêu anh, anh có thể tha cho tôi không!”
“Không có khả năng, em là người của tôi.” - Vẻ mặt Thẩm Tu Lâm lãnh khốc, bá đạo: “Tất cả những thứ liên quan tới em đều do tôi quyết định, em chỉ có thể thuận theo. Hai ngày sau, hôn lễ của chúng ta sẽ cử hành đúng hạn.”
Nói xong, Thẩm Tu Lâm vỗ tay độp một cái, chỉ vào Diệp Hi, nói: “Đưa về.”
Diệp Hi thể thức hóa, đấu tranh mấy lần, lại bị vệ sĩ trái phải xách đi.
Hiên Viên vẫn hôn mê trên đất, đầu tiên là bị người mình thích đùa bỡn tình cảm, sau lại bị bình hoa đập bất tỉnh, sàn nhà rất lạnh, thế mà chẳng có ai ôm hắn nằm lên ghế sa lông.
Giống như bị cả thế giới lãng quên!
Cũng không biết sau khi tỉnh lại có hắc hóa hay không...
Diệp Hi bị bọn vệ sĩ ném vào máy trực thăng.
Đám vệ sĩ đóng cửa cabin, xung quanh chỉ còn dư lại Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm, Diệp Hi thay đổi biểu tình buồn bực và không cam lòng, vẻ mặt chân chó tiến đến bên người Thẩm Tu Lâm, tranh công nói: “Thẩm tổng, lúc này chinh phục nam phụ được 1 vạn EXP nha, còn nhiều hơn so với trước đó!”
Tui có phải là nhân viên ưu tú siêu siêu giỏi siêu đắc lực đúng hơm!
Thẩm Tu Lâm như bị câu nói này chọc trúng dây thần kinh nhạy cảm nào đó, đuôi lông mày run lên, khí tức quanh thân đột nhiên lạnh lẽo, lạnh giọng nói: “Vì sao lại nhiều hơn năm ngàn?”
“Chắc là do vị nam phụ này khó chinh phục!” - Diệp Hi vẻ mặt hớn hở vỗ ngực mèo khen mèo dài đuôi: “Lần trước là do tên quản gia kia vốn đã thầm mến tôi, còn vị này ban đầu không thích tôi, thật mệt cho tôi mà, phải xài hết mấy kỹ năng...”
Mặt Thẩm Tu Lâm đen như than, chậm rãi phun từng chữ: “Kỹ năng gì?”
Diệp Hi lại khuếch đại nói mình cơ trí thông qua sắc dụ như thế nào, hỏi han ân cần và tình thoại nóng bỏng ra sao để chinh phục vị nam phụ này.
“Cậu còn biết sắc dụ?” - Thẩm Tu Lâm vịn tay trên sô pha thành năm cái động!
“Biết chứ, tôi như thế này nè!” - Diệp Hi dạt dào tình cảm hất áo mình lên, lộ ra vòng eo mảnh khảnh và màu hồng nhạt cực trêu người kia.
“...” - Thẩm tổng nhất thời không biết mình là nên tức giận trước hay là lễ phép cứng lên trước!
“Thế này nè!” - Diệp Hi xả áo xuống, kéo cổ áo một cái lộ ra nửa bả vai.
“...” - Thẩm tổng lặng lẽ cởi áo khoác, đắp lên đùi.
“Còn thế này nữa.” - Diệp Hi kéo ống quần lên lộ ra cái chân thẳng thắp nõn nà.
“...” - Ánh mắt Thẩm tổng bắt đầu phập phù.
“Mấy thứ này thì có gì đáng xem chứ!” - Diệp Hi vô tâm vô phế nở nụ cười: “Thế giới của mấy vị gay tôi không hiểu lắm ha ha ha!”
Thẩm Tu Lâm nhìn sâu vào trong mắt cậu, trong mắt hỗn hợp đủ thứ mà Diệp Hi phân tích không ra.
Diệp Hi tranh công xong, nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện máy bay còn dừng trên đất, bên ngoài vẫn còn mưa to gió lớn sấm chớp ầm ầm.
Diệp Hi vui vẻ nói: “Thẩm tổng anh ngừng sấm sét một lúc được không? Máy bay không cất cánh được.”
Thẩm Tu Lâm cắn răng nói: “Dừng không được.”
Diệp Hi suy nghĩ một lát, hỏi: “Có phải anh nhập diễn quá sâu không?”
Thẩm Tu Lâm thống khổ gật gật đầu: “Ừm.”
Diệp Hi: “Có phải anh đang cảm thấy mình giờ chính là Nam Cung thiếu gia, vì thế rất giận tôi?”
Thẩm Tu Lâm lườm cậu một cái: “Đúng.”
“Rất nhiều diễn viễn cũng dễ sa vào vấn đề này.” - Diệp Hi ôn hòa dẫn dắt: “Thẩm tổng xin bớt giận, vậy đi, anh nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang đứng trên một biển hoa tuyệt đẹp.”
Thẩm Tu Lâm khẽ thở dài, nhắm mắt bình phục tâm tình.
Diệp Hi: “Một làn gió thổi lất phất qua mặt anh, trong không khí tràn ngập hương hoa thơm ngát...”
Thẩm Tu Lâm rất phối hợp, hít sâu một hơi.
Diệp Hi: “Lại tưởng tượng, tôi chinh phục được 99 vị nam phụ, đưa anh trở về thế giới đời thật, anh vừa mở mắt đã trông thấy căn nhà ấm áp và người thân quen thuộc của mình, tất cả đều về quỹ đạo...”
Thẩm Tu Lâm tức giận mở mắt ra: “Đủ rồi, câm mồm!”
Diệp Hi ủy khuất trầm mặc: “...”
Thẩm tổng nhà chúng ta đúng là hỉ nộ vô thường!
Rồi một tiếng sau, cả hai ngồi xe về biệt thự Nam Cung Vô Song.
Dựa theo nội dung vở kịch, Diệp Hi bị hai vệ sĩ áp, bị ép đi theo Nam Cung Vô Song xuống căn tầng hầm thứ 18 dưới lòng đất.
Dù sao đây cũng là trụ sở của đại thiếu gia Nam Cung, đến cả tầng hầm cũng trang trí vô cùng sa hoa, ngoại trừ không có cửa sổ, mấy thứ khác khác biệt không lớn so với phòng ngủ bên trên, Diệp Hi bị đám vệ sĩ ấn trên giường, bị ép khóa còng tay và xiềng chân, mấy thứ linh tinh lên chân và tay Diệp Hi, một đầu hàn trên tường, ở giữa là xích kim loại rất dài trong phạm vi hoạt động cố định.