Rất nhanh, thang máy đến tầng văn phòng của Diệp Hi, nhưng cửa vừa mở đã bị Thẩm Tu Lâm nhanh tay lẹ mắt đóng trở về, đồng thời ấn lên tầng văn phòng tổng tài, sau đó cả hai tiếp tục hôn.
Đang theo dõi thang máy- nhóm bảo vệ: “...”
Hình như chúng ta vừa phát hiện ra chuyện gì đó không hay ho lắm!
Sau khi tới tầng trệt, Thẩm Tu Lâm và Diệp Hi lần lượt đi vào văn phòng tổng tài, trên đường đi còn gặp được vài đồng nghiệp khác, Thẩm Tu Lâm bày ra vẻ mặt đạo mạo mà gật đầu với mọi người, biểu tình uy nghiêm, thiết diện vô tư! Mà kẻ có da mặt mỏng như Diệp Hi chỉ dám đỏ mặt cúi đầu, đầu gần như nhét vào ngực.
Đồng nghiệp nháy nháy mắt với Diệp Hi, vẻ mặt đồng tình như là “lại đến trễ bị Thẩm tổng tóm rồi”!
Diệp Hi rất oan, kéo khóe miệng miễn cưỡng cười với đồng nghiệp: “...”
Rõ ràng còn chưa tới giờ hành chính, đừng nhìn thấy tôi là cho rằng “chắc chắn là như vậy” chứ!
Thẩm Tu Lâm bày vẻ xử lý việc công dẫn Diệp Hi vào phòng tổng tài, ngay sau đó trở tay khóa cửa, kéo Diệp Hi ôm vào trong lòng, cắn lỗ tai nói: “Vì sao lại đi làm muộn, muốn anh phạt em như thế nào đây?”
Hiển nhiên trong lòng Thẩm tổng đã luyện diễn lời kịch này vô số lần, cuối cùng hôm nay cũng được vận dụng vào thực tiễn, vô cùng sảng khoái!
Diệp Hi kêu oan: “Hôm nay em không đi làm muộn.”
Thẩm Tu Lâm da mặt dày: “Quá ba phút cũng là muộn, nơi này không có máy chấm công.”
Diệp Hi ai oán: “Anh lạm dụng chức quyền!”
Thẩm Tu Lâm lắc đầu: “Nếu anh lạm dụng chức quyền thì đã sớm tìm cơ hội ăn sạch em, còn chờ đến ngày hôm nay sao?”
Cấp trên cầm thú vừa đe dọa vừa dụ dỗ cấp dưới, chậc, đáng tiếc Thẩm tổng lại là người đứng đắn!
Thẩm Tu Lâm ngồi vào ghế boss, ngoắc tay với Diệp Hi, lãnh khốc nói: “Lại đây chịu phạt.”
“Vâng!” - Diệp Hi vui sướng như chim nhỏ nhảy nhót tới, phóng tới ngồi phịch lên đùi Thẩm tổng, hai mươi nam trước đó làm thẳng nam cứ như thế mà thẳng cánh cò bay! Gay còn hơn cả gay!
Hai người nị oai trong chốc lát, Diệp Hi không cầm được mà cảm thán: “Thật ra bây giờ em nên cảm ơn vị tác giả đó, nếu không có oán niệm của người ta thì chúng ta cũng không có khả năng ở bên nhau.”
Đem oán niệm sâu nhất của mình kết tơ hồng của hai người, không biết vị Hồng nương này là thành công hay thất bại...
Thẩm Tu Lâm dán môi nhẹ nhàng vuốt ve lên gò má Diệp Hi, nói: “Cho dù không có chuyện đó, sớm muộn gì anh cũng nhịn không được mà tỏ tình với em, thật ra, mỗi lần bắt em vào đây dạy bảo, anh đều đấu tranh tâm lý rất lâu, muốn nói rõ với em.”
Diệp Hi tưởng tượng một lúc rồi nói: “Nhưng em sẽ bị anh dọa đến từ chức!”
Ít nhiều gì thì thế giới kia có nhiệm vụ trói định cả hai, chạy cũng không có nơi nào để chạy, còn có hệ thống phái nam phụ bạch liên hoa tới làm thần trợ công, cho nên tính cách đà điểu luôn thích trốn tránh như Diệp Hi mới bị bức phải nhìn thẳng vào tình cảm của mình.
Đáy mắt Thẩm Tu Lâm xẹt qua u oán, nói: “Không sai, nhất định em sẽ trốn anh đi thật xa.”
Sau đó chính là một vở kịch máu chó đô thị kẻ chạy người đuổi ngược luyến tình thâm!
Hai người thổn thức một hồi, sau đó lại nhanh chóng nị oai cùng nhau, thân thiết một lúc sau, đôi mắt Diệp Hi bắt đầu lén lút đảo qua bộ vị không thể miêu tả nào đó của Thẩm Tu Lâm, Thẩm Tu Lâm nhạy bén quan sát tới điểm này cũng phối hợp cởi bỏ đai quần kéo khóa xuống, nắm tay Diệp Hi ấn qua, nói: “Muốn sờ thì sờ, không cần phải khách khí với ông xã.”
“Không không phải!” - Diệp Hi lắc đầu biện giải: “Không phải em muốn sờ, em chỉ tò mò chỗ kia của anh trông thế nào thôi, chắc cũng không giống như ở thế giới nhiệm vụ...”
Dứt lời, tay thành thật sờ soạng bên trong một phen!
Thẩm Tu Lâm nhướng mi tự tin, chuẩn bị xem xét vẻ mặt đỏ ngượng ngùng của Diệp Hi mềm thành vũng nước xuân trong lòng mình...
Nhưng mà Diệp Hi lại không tim không phổi mà phá lên cười!
Diệp Hi: “Ha ha ha ha ha móa ơi, anh thế mà lại biến nhỏ thành như vậy!”
Thẩm Tu Lâm: “...”
Thẩm Tu Lâm rít từng chữ qua kẽ răng: “20 cm còn nhỏ?”
Vẻ mặt Diệp Hi đau co rút, đánh mạnh đánh lên bả vai Thẩm tổng: “Của anh trong thế giới nhiệm vụ chính là “thô to bằng cánh tay trẻ em, một tay cũng không thể nắm vững” nha!”
Thẩm Tu Lâm: “...”
Diệp Hi vô cùng tâm thần mà dùng tay làm microphone, đặt bên môi Thẩm Tu Lâm phỏng vấn: “Xin hỏi Thẩm tổng, có phải anh rất hoài niệm thứ thô to bằng cánh tay trẻ em của mình không? Khi trở về thế giới thật biến thành kun kun bé nhỏ, chênh lệch trong lòng có khiến anh khó tiếp thu không?”
Vì thế tự tin muốn tìm đường chết - Tiểu Diệp Hi đã bị Thẩm tổng nhịn không được mà ấn ngã lên bàn công tác...
Vài phút sau, Thẩm Tu Lâm không cam lòng hỏi: “Còn nhỏ?”
Diệp Hi liếm liếm môi, ngay thẳng nói: “Trước đây chỉ miễn cưỡng ngậm phần đầu, giờ có thể nhẹ nhàng ngậm một phần hai, anh nói xem?”
Thẩm Tu Lâm đành phải lãnh khốc lấp kín miệng Diệp Hi, hai người ở trên bàn công tác sử dụng tay và miệng...
Cho nên mới nói, tuổi còn trẻ coi như tổng tài không giống với người thường, sáng sớm đã chăm chỉ “dựa bàn làm việc”, “dốc hết sức lực” như vậy, loại tinh thần này thật vô cùng đáng giả để mỗi nhân viên trong công ty noi theo.
Cùng Thẩm Tu Lâmlàm việcmột phen, Diệp Hi sửa sang lại đầu tóc rối bù và quần áo hỗn độn, về tới ban biên tập tổ đam mỹ.
“...” - Đám đồng nghiệp đều dùng ánh mắt trìu mến nhìn khóe mắt ửng đỏ như vừa mới khóc của Diệp Hi.
Nhìn bộ dáng đáng thương của Tiểu Diệp Tử nhà chúng ta kìa, Thẩm tổng đúng là tra nam không hiểu phong tình, Tiểu Diệp Tử tiểu thụ đáng yêu chịu đến trễ như thế chẳng lẽ không nên đè lên bàn làm việc yêu thương mãnh liệt một phen sao, thế mà lại bị người ta huấn đến khóc!
-- Ban biên tập tổ đam mỹ não động quá lớn nghĩ như thế, cùng trao đổi ánh mắt hiểu rõ nhau trong lòng không cần phải nói ra, hoàn toàn không biết rằng, kỳ thật Tiểu Diệp Tử đã bị đè lên bàn làm việc yêu thương mãnh liệt một phen thật rồi.
Hôm nay không khí ban biên tập sao quai quái thế nhỉ? Diệp Hi run bần bật mà ngồi xuống, bật máy tính...
Sau đó tiếp tục anh anh em em với Thẩm tổng trên QQ!
Dù sao cũng là thời kỳ đầu tình yêu cuồng nhiệt, đến cả hơi thở cũng như tràn ngập mùi kẹo thơm, thế giới đều lấp lánh ánh sáng kẹo giấy long lanh, quả thật hận không thể từng phút từng giây dính chặt bên đối phương, vì thế Diệp Hi đổi tên Thẩm Tu Lâm trên QQ thành tên vị đại thần nào đó, làm bộ mình đang liên lạc với tác giả.
Biên tập viên nguyên sang đam mỹ Dạ Tịch: “Ông xã moah moah.”
Tổng tài thật đại thần giả: “Ngoan, moah moah.”
Trùng hợp đi ngang qua đằng sau Diệp Hi - Tổ biên tập: “...”
Tiểu Diệp Tử nhà chúng ta vì thúc giục chương mới mà không tiếc thân bán sắc!
Lúc này, Thẩm tổng gửi qua một tấm ảnh chụp, Diệp Hi tập trung xem, là một đĩa tôm hùm đất, xếp chồng lên nhau thành một núi nhỏ, một núi đỏ rực, bên trên phía dưới đều được tẩm nước sốt nồng đậm, vừa nhìn đã biết là ăn ngon, bên dưới góc phải ảnh chụp còn có dấu ấn trang web đồ ăn ngon xxx.
Cảm giác mình đã lâu chưa ăn được một hột cơm - Diệp Hi lập tức trào nước miếng.
Diệp Hi: “Nhìn muốn ăn quá điii!”
Thẩm Tu Lâm: “Anh search trên mạng, cách công ty không xa, đến trưa dẫn em đi ăn.”
Diệp Hi lệ rơi đầy mặt, nhấc tay như bay, múa ầm ầm trên bàn phím: “Em muốn ăn mười cân! Mười cân!”
Thẩm Tu Lâm rất có khí chất bá đạo tổng tài mà nói: “Không thành vấn đề, ông xã mua luôn cả nhà hàng cho em nhé?”
Diệp Hi thuần phác nói: “Không cần, em chỉ muốn tôm hùm đất, không cần nhà hàng.”
Mở cửa hàng quá mệt, bản thân làm ông chủ còn mệt hơn!
Thẩm Tu Lâm ở bên kia máy tính không tiếng động mà cười, một lát sau, bên ngoài rất tình thú nhưng bên trong lại tự rước lấy nhục, hỏi: “Em thích ăn tôm hùm đất hay là thích ăn ông xã hơn... hửm?”
Diệp Hi thật thành đáp: “Em thích ăn tôm hùm đất hơn.”
Thẩm tổng vẻ mặt khó chịu: “...”
Diệp Hi ngay thẳng nói: “Anh, một không cay nóng, hai không mùi vị, đúng là chả có sức cạnh tranh gì cả.”
Bị tôm hùm đất đả bại!
Thẩm tổng vẻ mặt lạnh nhạt: “Chẳng lẽ lần sau phải thêm chút gia vị?”
Diệp Hi hứng chí bừng bừng xoa tay: “Được nha, có thể thử một ít mật ong và chocolate hương bo, sau đó thêm một tầng... Á đệt, Thẩm Tu Lâm sao anh lại hạ lưu như vậy chứ!?”
Bị mạnh mẽ ném nồi - vẻ mặt Thẩm tổng dấu chấm hỏi: “...”
Rõ ràng là chính em tự nói!
Giữa trưa, hai người tới nhà hàng tôm hùm đất gần công ty ăn một trận, thời gian nghỉ trưa không nhiều lắm, vì kiệm thời gian đạt tới hiệu suất lớn nhất, hai người phân công vô cùng minh xác, một người phụ trách lột vỏ chấm tương, một kẻ phụ trách há miệng ăn. Kỹ thuật lột vỏ tôm của Thẩm Tu Lâm có thể nói là lô hỏa thuần thanh, một giây bỏ đầu, một giây bẻ đuôi, hai giây dùng đũa thọc toàn bộ thịt tôm ra, một giây chấm nước tương bỏ vào bát nhỏ của Diệp Hi, mười ngón tung bay nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt, toàn bộ quá trình chỉ cần năm giây!
Quai hàm Diệp Hi phình phình, vừa nhai vừa dùng ánh mắt sùng bái chiêm ngưỡng Thẩm Tu Lâm, hỏi: “Chiêu lột tôm này, anh học ai thế?”
Thẩm tổng nhà chúng ta vừa nhìn đã biết là luyện qua chuyên môn!
Thẩm Tu Lâm chuyên chú lột vỏ, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Lên mạng search từ khóa “kỹ xảo lột vỏ tôm hùm đất”, nhưng tốc độ phải luyện.”
Giống như lần học về các chòm sao còn phải tự mình lái xe ra ngoại ô nhận biết chúng, vì luyện kỹ xảo lột vỏ tôm hùm mà Thẩm tổng đã tiêu hao không biết bao nhiêu cân tôm hùm đất trong nhà, là một tuyển thủ thực chiến không hơn không kém.
Diệp Hi cảm động đến rơi nước mắt.
Không sai, niềm hạnh phúc của kẻ tham ăn chính là thuần túy như vậy đấy!
Lại qua một buổi trưa, vất vả chịu đựng đến buổi tối, Thẩm Tu Lâm lại mang Tiểu Diệp Hi như bị quỷ đói đầu thai đi ăn thịt nướng, cả hai người ăn đến 8 giờ, ở trên phố tản bộ tán gẫu, rất nhanh tới bữa ăn khuya, Diệp Hi quen cửa quen nẻo mà lôi kéo Thẩm Tu Lâm đi tới phố ăn vặt gần nhà mình, vì thế giày da caravat - Thẩm tổng tay xác một túi lớn cà ri cá và xiên thịt dê, cổ vịt, cánh gà nướng, ốc xào cay, hạt dẻ rang đường, v...v... đi theo Diệp Hi trở về căn hộ ngập tràn hơi thở của đàn ông độc thân, hai người ngồi trên sàn nhà, lưng dựa ôm gối, xem phim ăn khuya uống bia, thỏa mãn cơn khát vọng ăn uống của Diệp Hi một phen. Cuối cùng cũng không cần phải ăn cánh hoa! Diệp Hi hạnh phúc không kiềm chế nổi, dùng khăn giấy lau lau móng vuốt bóng nhẫy.
Cảm giác yêu đương với người mình thích, thật quá tuyệt vời.
Ban đêm hôm ấy, cả hai rượu đủ cơm no ôm nhau ngủ, tại một khắc lâm vào hỗn độn, Diệp Hi đột nhiên cảm nhận được một cỗ giam cầm quen thuộc, giống như quỷ áp giường sáng hôm nay, toàn thân không thể nhúc nhích đến một ngón tay.
Cái đệch, không phải chứ, lại tới!? Diệp Hi liều mạng giãy giụa, vừa giãy giụa vừa âm thầm may mắn vì hôm nay mình đã ăn đủ no, nên dù xuyên trở về cũng miễn cưỡng chống đỡ mấy ngày!