Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng nhiệm vụ phiên ngoại đầu tiên cũng kết thúc, trong lúc đó, vì kích thích mà đảo quanh tại chỗ vài lần, phương hướng lệch quỹ đạo vài lần, còn phải nghỉ ngơi lấy sức vài lần, từng người ăn rồi lại ngủ khôi phục lại thể lực, dưới cơn giông tố và cầu vòng biến ảo đan xen, cuối cùng hai người cũng hoàn thành phiên ngoại thứ nhất đầy gập ghềnh gian nan.
May mà hai người chỉ là sóng điện não trong thế giới nhiệm vụ mà thôi, còn có thêm cả bàn tay vàng của hệ thống, cho nên lăn lộn kiểu gì cũng không sợ, nếu đổi thành ở thế giới thật, có lẽ tỉ lệ tinh tẫn nhân vong là rất cao...
Sau khi nhiệm vụ phiên ngoại thứ nhất kết thúc, bọn họ lại bị hệ thống truyền thống đến nơi thực hiện nhiệm vụ phiên ngoại thứ hai -- Trên bãi biển tại hòn đảo tư nhân của Nam Cung Vô Song.
Chung quanh bãi biển không có một bóng người, tảo biển phát sáng lại một lần nữa trải rộng toàn bộ chỗ nước cạn, lưu quang đường ven biển kéo dài lộng lẫy, hòn đào như được tảo biển phát sáng phát họa thành một chiếc váy xanh biếc, lấp lánh xán lạn, trời cao như thiên nga đen nhung được đính thêm kim cương lấp lóe, chậm rãi xoay tròn trên cao.
“Nhiệm vụ lúc này là...” - Diệp Hi mở bảng hệ thống, ngay sau đó chính là vẻ mặt tan nát: “Cái đệt, nhiệm vụ thứ hai bắt đầu đã biến thái như thế này rồi sao? Tác giả còn có tiết tháo không vậy?”
Thẩm Tu Lâm cũng xem qua nhiệm vụ một lần, ngay sau đó nghiêm trang ca ngợi: “Đây cũng là một sáng tạo mạo hiểm, khi nào trở về em nhớ liên hệ ký hợp đồng với tác giả này.”
Tốt nhất là nên viết thêm vài phiên ngoại nữa!
Vẻ mặt Diệp Hi lạnh lùng liếc nhìn vẻ chí công vô tư của Thẩm tổng: “...”
“Ngoan, mau làm theo nhiệm vụ thôi.” - Thẩm Tu Lâm uy nghiêm thúc giục.
Dưới vẻ bề ngoài trầm ổn bình tĩnh của Thẩm tổng, chính là một linh hồn đen tối!
Trên bờ cát, đám ốc mượn hồn nhỏ đang phơi mình dưới ánh trăng đều rủ nhau lùi về vỏ. Nước thủy triều vốn lên cao lại quay đầu rút về. Ánh trăng ngời ngợi tỏa sáng kéo đám mây đen che khuất mặt mình. Một con rùa đen chậm rãi ngeo nguẩy bốn chân ngắn chạy xuống cùng với thủy triều...
Bởi vì cái thể loại hai người này, cmn, quá không biết xấu hổ!
...
Tám nhiệm vụ phiên ngoại về sau đều như vậy phành phạch đủ thể loại đủ địa điểm, có lẽ vì hai nhân vật chính có tính cách cao bức, cho nên chi tiết những nhiệm vụ đó đều rất nhiều, các loại địa điểm các loại phương thức PLAY, thậm chí trong đó còn bao gồm cả trên nóc nhà đại điện hoàng cung quốc gia X! Làm một thẳng nam đã từng thuần lương chất phác, mấy hôm nay Diệp Hi bị bắt mở ra một cánh cửa mới.
Bị phạch khám phá ra hồng trần - Tiểu Diệp Hi: Có lẽ tám đời sau của ta đều không cần phạch nữa.
Tại một khắc thông báo hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, thế giới nhiệm vụ lại bắt đầu đổ nát như lần trước, nhưng một màn này chỉ là hiệu ứng thị giác khi thoát ly thế giới mà thôi, thế giới nhiệm vụ vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Trước khi thoát ly, hệ thống xuất hiện hướng dẫn thiết kế khẩu lệnh tiến vào thế giới, cái này khá giống với mật mã, trước khi đi vào giấc ngủ mặc niệm mật mã thì sẽ thông qua sóng điện não đi vào thế giới nhiệm vụ, mà bên dưới góc bên phải bảng hệ thống cũng có thêm một nút “Log out”, vô cùng tiên tiến. Diệp Hi bắt đầu hoài nghi hệ thống này có phải là thứ đồ nào đó của văn minh tiền sử hoặc là người ngoài hành tinh bất cẩn lưu lại trên trái đất hay không.
Nhưng, đến tột cùng hệ thống bắt nguồn từ đầu, điều đó cũng hoàn toàn không quan trọng đến vậy.
Bởi vì sau chuyện kia--
Lần thứ hai thoát ly thế giới nhiệm vụ sau, rốt cuộc Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm cũng quay trở về sinh hoạt người bình thường tại thế giới thật.
Đến ngày hôm sau đến công ty làm việc, chuyện đầu tiên Diệp Hi làm chính là lập tức liên hệ với tác giả bộ 《Sủng phu nhà giàu: Đào hôn thứ 99 》để ký hợp đồng. Diệp Hi thật sự rất sợ vị tác giả oán niệm cực mạnh này lại dâng trào tâm huyết viết ra tác phẩm thứ hai làm hại mình và Thẩm tổng đi vào làm một vòng nhiệm vụ lần nữa...
Mà sau khi trải qua một phen tao ngộ thần kỳ này, Diệp Hi đã khắc sâu và kiểm điểm lại vấn đề ngôn ngữ giao lưu của mình quá mức ngay thẳng và cứng nhắc. Từ đó Diệp Hi bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu bộ “phương thức nói chuyện nhuyễn manh”, rồi lời nói ở trang mạng bỗng biến thành cái dạng này --
Biên tập viên nguyên sang tổ đam mỹ Dạ Tịch: “Tác giả thân yêu ~(づ3)づ
Tôi là biên tập viên Dạ Tịch ngốc nghếch đáng yêu đây ~╰(*°▽°*)╯
Văn phong tác phẩm của bạn quá mức phù phiến, hành văn quá non, cốt truyện quá cũ rích dập khuôn ~! Trình độ để ký hợp đồng còn rất rất ~ dài ~ nha! o(≧‿≦)o
Cho nên, thật đáng tiếc, phải từ chối không ký nhận nha ~ ┑(°Д°)┍
Nhóm em gái đáng yêu đích thực trong ban biên tập vô cùng đau đớn nhìn vị hán tử duy nhất trong tổ không biết cướp đâu ra bộ giáo trình không đáng tin cậy mà bán manh: “...”
Tiểu Diệp Tử cậu như vậy chỉ khiến người ta giận cậu thêm mà thôi, cậu mau tỉnh lại đi có được không!!!
Vì thế vài ngày sau, trên diễn đàn trang web xuất hiện một topic “818 tên biên tập không hề manh lại còn muốn giả manh”, nhóm tác giả đều tỏ vẻ vốn tâm tình mình rất bình thản, kết quả nhìn thấy Dạ Tịch reply lại lập tức bùng lửa!
Dần dần còn có người thay đổi hỏa lực bắt đầu kể chuyện xưa về mối quan hệ của một vị cấp trên 412xx và Dạ Tịch, cũng cảm kích đám nhân sĩ bạo loạn đã bẻ Dạ Tịch trở thành cong vẹo như bây giờ, khiến Dạ Tịch hẹn hò cùng vị cấp trên cao tầng ấy, vừa nhìn đã biết đây là tiểu yêu tinh được tổng tài sủng đến bám người rồi!
Vì thế topic lại ngập tràn hắc khí quanh năm không tán!
Cõ lẽ vì ở thế giới nhiệm vụ đói đến phát sợ, trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt của Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm cơ bản đều nằm ở phần ăn ăn ăn và ăn, Diệp Hi phụ trách sưu tầm báo mỹ thực, Thẩm Tu Lâm phụ trách lái xe, khi tính tiền là anh mời em một bữa, em mời anh một bữa. Tuy Thẩm Tu Lâm luôn muốn bao nuôi Diệp Hi, muốn thể hiện tất cả thuộc tính bá đạo tổng tài của mình, nhưng với tính tự cường tự lập Tiểu Diệp Hi kiên quyết không đồng ý, vì thế mỗi tháng tiền lương Thẩm tổng cho Diệp Hi đều có một phần vào trong bụng Thẩm tổng.
“Vì sao phải kiếm tiền chứ, chính là vì muốn mua đồ ăn cho người mình yêu, nói rồi, lần này là em mời anh.” - Diệp Hi hào khí tận trời mà đập bàn: “Phục vụ, phiền chị cho em thêm một khay thịt dê nhúng lẩu!” - Vừa quay đầu, vẻ mặt sủng nịch nhìn phía Thẩm Tu Lâm: “Darling, ăn nhiều thêm nha.”
Thẩm Tu Lâm bật cười, bởi vì lời kịch hoàn toàn bị đoạt đi, nên tiểu đệ đành phải chuyên tâm đảm đương nhúng thịt. Gương mặt lạnh lùng năm nào như được khói lẩu nóng hừng hực hòa tan, đường nét trên gương mặt như trở nên mềm mại ôn hòa hơn, tròng mắt đen nhánh gợn nước nhìn Diệp Hi, ấm áp nổi lên gợn sóng ý cười.
Cứ như vậy, mấy tháng qua, các nhà hàng đặc sắc, nhà hàng nổi danh đều được bọn họ càn quét qua, Diệp Hi còn làm riêng một quyển sổ tay, ghi nhớ lại nhà hàng mà mình và Thẩm Tu Lâm đều thích, cùng với đồ ăn đặc sắc và địa chỉ, thái độ đối với đồ ăn nghiêm túc y như thái độ lúc làm việc vậy!