Tà Thiếu Dược Vương

Chương 440: Chương 440: Ân oán tình thù, một lòng muốn chết




Lão nhân mặt cười liền cứng lại, dù có mặt nạ cười, nhưng nhìn phần mặt xung quanh thay đổi, nhìn vào ánh mắt, có thể thấy được hắn chấn động, thậm chí sợ hãi.

Bởi vì nếu ngay cả Thiên Đan Tục Mệnh trung phẩm cũng không thể cứu sống, vậy... vậy chẳng phải người này chết chắc rồi.

Nên biết, Thiên Đan Tục Mệnh trung phẩm, ngay cả trong tông môn cũng cực hiếm thấy, khó mà có được. Trừ khi là tông chủ hay cấp bậc lão tổ Thái Cực Cảnh mới có, người bình thường căn bản không cần mơ.

Loại đan dược cấp bậc này cũng không được, vậy...

Thoáng cái nổi lên hy vọng, hưng phấn, nhưng một câu của Nhậm Kiệt làm lão nhân mặt cười lại phát lạnh cả người.

Đến cấp bậc như lão nhân mặt cười, bình thường cái gì cũng sẽ học lướt qua, nhất là người bị nhốt lâu ở Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong,càng học lướt qua nhiều cái khác.

Nhưng các mặt đã lướt qua cũng phải xem tình huống thế nào, thương thế bình thường, thần thức pháp lực tra xét qua là biết. Nhưng đối với thương thế như Cổ Nguyệt, hắn thật bó tay, nhất là tâm thần rối loạn không thể bình tĩnh, càng không thể nắm giữ được thương thế của Cổ Nguyệt đến mức nào.

- Ưm...

Lúc này, Cổ Nguyệt đột nhiên có phản ứng, hít thở cũng thoải mái hơn, thương thế trên người đang khôi phục thấy rõ. Nếu là người tu luyện bình thường, xem thế này thì cho là dấu hiệu hoàn toàn khôi phục.

Nhưng lão nhân mặt cười chứng kiến quá nhiều kỳ tích khó tin của Nhậm Kiệt, Nhậm Kiệt đã nói thì trước giờ chưa có vấn đề gì, cho nên lúc này hắn thấy Cổ Nguyệt có dấu hiệu tỉnh lại, vừa vui vẻ lại sợ hãi. Bởi vì tỉnh lại chẳng qua là tạm thời, đúng như Nhậm Kiệt nói, vậy Cổ Nguyệt vẫn rất nguy hiểm.

- Vậy... vậy... còn cách nào không?

Hôm nay vị Sát Thủ Vương, một trong tám đại Vương giả đại danh đỉnh đỉnh Minh Ngọc Hoàng Triều, đã từng tung hoành ngang dọc, lúc này trở nên hết sức nhút nhát, tựa như nghe tin tức liền tan vỡ.

Nhìn bộ dạng của lão nhân mặt cười, Nhậm Kiệt cũng im lặng, Sát Thủ Vương lại còn có một mặt như thế.

- Cách thì có, ta đang cố suy nghĩ, dù sao Thiên Đan Tục Mệnh trung phẩm không phải đan dược bình thường, hơn nữa ta sẽ pha một chút dược phẩm hỗ trợ, ít nhất bảo vệ tính mạng của nàng trong thời gian ngắn. Những chuyện khác thì từ từ nghĩ cách, nguy hiểm nhất đã qua, cuối cùng sẽ có cách.

Nhìn hắn như thế, Nhậm Kiệt cũng sợ hắn nóng lên làm bậy, vội vàng tăng tốc nói thật nhanh.

- Có cách... Được, vậy là được, chỉ cần có cách, không tiếc mọi giá cũng phải cứu được nàng, cám ơn...

Lão nhân mặt cười thật lòng cảm kích Nhậm Kiệt.

Nhậm Kiệt vội khoát tay cản lại:

- Ngài nói cái gì, mặc kệ thế nào, không có quan hệ trước đó, chúng ta như thầy như bạn, đừng nói quan hệ với cha ta nữa, đừng nói khách khí. Nhưng mà ta thật tò mò, quan hệ giữa các người...

Nhậm Kiệt nói, nhìn lão nhân mặt cười, lại nhìn Cổ Nguyệt trong lòng hắn. Cổ Nguyệt một lòng muốn giết hắn, hơn nữa còn là Phó đường chủ nội đường Tàn Hồn. Mà trước kia lão nhân mặt cười không biết còn muốn giết Cổ Nguyệt, biết được lại như phát điên, biết rõ gặp nguy hiểm cũng không rời xa Ngọc Kinh Thành, một mực chạy xung quanh.

- Vốn ta cho rằng nàng đã không còn trên đời này, lại không ngờ là nàng. Khó trách, thì ra là nàng...

Lão nhân mặt cười nghe Nhậm Kiệt hỏi, trầm ngâm một lúc lại cúi đầu nhìn Cổ Nguyệt thần sắc đã bình thường, thương thế cơ bản đã khỏi, nói câu này câu nọ.

Nhậm Kiệt cũng không vội, bởi vì lúc này thương thế của hắn rất nặng, tuy rằng hắn cũng dùng dược phẩm tục mệnh đặc chế, chữa trị thân thể, nhưng vừa dùng Chiến Thần Đan, cường độ thân thể đang trong quá trình giảm xuống, hiện đang còn cỡ Thái Cực Cảnh tầng thứ sáu, thân thể chữa trị rất chậm. Bởi vì Nhậm Kiệt luyện chế dược phẩm cho bản thân chỉ nhắm vào Thái Cực Cảnh tầng thứ hai, tầng thứ ba, chưa luyện chế dùng cho đằng sau.

Hơn nữa thương thế trong người không nhẹ, lúc này Nhậm Kiệt mới phát hiện, đến giờ mình quỷ dị đạt đến Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, còn mãi chưa tu luyện công pháp Ngọc Hoàng Quyết dương nữa. Nhưng hiện tại không vội, Nhậm Kiệt từ từ điều dưỡng khôi phục.

Đồng thời lực thần hồn khống chế Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, chỉ cần không xuất hiện cục diện hai đại Thái Cực Cảnh đồng thời ra tay chém giết, dù có người muốn ra tay, mình vẫn có thể tự bảo vệ, bỏ trốn.

Chỉ là làm Nhậm Kiệt kỳ quái, là phát hiện mấy người Lam Thiên bên ngoài lại không đi, cũng không biết tên này nghĩ gì. Dùng thân phận này để xuất hiện, Nhậm Kiệt cũng tùy ý tự tại hơn, cũng lười để ý hắn, lẳng lặng nghe lời lão nhân mặt cười, tuy rằng hắn nói có hơi rối, nhưng Nhậm Kiệt cũng không vội, cứ nghe là được.

- Nói tới chuyện này, nếu cha ngươi ở đây, bổn vương còn không đánh hắn một trận. Ôi! Thật ra năm đó cũng không trách ai được, không ai ngờ lại biến thành thế này, ai mà ngờ tới...

Nhậm Kiệt nghe, cố nhịn không cắt lời Sát Thủ Vương, trước giờ hắn không như vậy, nhưng bây giờ nhớ lại chuyện trước kia, cảm khái không thôi, mấu chốt là thâm tình nhìn Cổ Nguyệt trong lòng, nói chuyện cũng trở nên lộn xộn.

Được rồi, bổn gia chủ nhịn.

Cũng may, nói một hồi, cuối cùng Nhậm Kiệt nghe ra khái quát.

Thì ra năm đó khi cha mình chiến đấu tung hoành thiên hạ, Sát Thủ Vương cũng giúp rất nhiều, lúc đó Minh Ngọc Hoàng Triều còn chưa rộng lớn như bây giờ, lúc đó xung quanh rất nhiều nước nhỏ, trong lúc Nhậm Thiên Hành càn quét những quốc gia đó, vì đẩy nhanh tiến độ, cũng tiến hành không ít hành động trảm thủ.

Có một số là lục thúc phụ trách, có một số là do Sát Thủ Vương hành động, hắn đã từng một đêm liên tiếp ám sát ba vị quốc vương, cùng mười mấy tướng quân trong cuộc họp.

Gió tanh mưa máu, phối hợp đại quân càn quét nhanh chóng, đương nhiên hắn vây giết truy sát không ít. Trong giai đoạn Nhậm Thiên Hành tung hoành thiên hạ đã xảy ra rất nhiều chuyện, trong giai đoạn đó, Sát Thủ Vương cũng xông xáo di tích làm rất nhiều chuyện, trong quá trình này hắn gặp một cô gái. Hai người cùng vào di tích, cùng nhau chiến đấu sinh tử, càng cùng nhau du lịch rất nhiều chỗ giữa chiến hỏa.

Khi đó Sát Thủ Vương còn chưa gọi là Sát Thủ Vương, nhưng danh tiếng hiển hách, lúc hắn không tiếp nhiệm vụ thì cũng như người thường, nhất là khi ở chung với Cổ Nguyệt. Thẳng đến một ngày hắn nhận được Nhậm Thiên Hành thông báo, gặp phải quốc gia cứng đầu, ngăn cản đường tiến của đại quân, Nhậm Thiên Hành không thể chú ý chỗ đó, để Sát Thủ Vương đi thi hành hành động trảm thủ.

Hành động trảm thủ cũng phải xem tình huống, có mấy quốc gia không phải chỉ giết một người là có thể giải quyết vấn đề, nhưng có một số chỉ cần giết một người là có thể thu được thắng lợi.

Viên Nguyệt Cổ Quốc, Sát Thủ Vương nhắc tới cái tên này, giọng cũng run lên. Hắn vĩnh viễn không thể quên chuyện đó, hắn không ngờ người hắn dốc hết sức giết chết lại là cha của Cổ Nguyệt. Lúc đó hắn giết người xong, đại quân đánh vào thành, Cổ Nguyệt cũng chạy về, hắn vĩnh viễn không quên được cảnh đó.

Chỉ là lúc đó đại quân chém giết, mọi thứ hỗn loạn vô cùng, hắn muốn ngăn cản cũng không được, chém giết, quân đội không ngừng chém giết, cuối cùng bị dìm trong đại quân.

Đợi sau đó, hắn tìm khắp thi thể toàn thành, ở đó chờ ba năm cũng không gặp lại Cổ Nguyệt.

- Lúc đó còn có các loại yêu thú, các thủ đoạn khác, ta nghĩ rằng...

Sát Thủ Vương giọng run run, sau đó cúi đầu nhìn Cổ Nguyệt, chua xót nói:

- Ai ngờ tới, nàng lại tiến vào Tàn Hồn, ta còn kỳ quái vì sao Tàn Hồn đuổi giết ta hung mãnh như thế, thì ra nàng muốn giết ta, thật ra nàng căn bản không cần tốn sức gì...

Nghe Sát Thủ Vương nói xong chuyện xưa năm đó, dù lộn xộn, nhưng cuối cùng Nhậm Kiệt hiểu được nguyên nhân. Thì ra năm đó Cổ Nguyệt còn là công chúa, cũng không ngờ vị Sát Thủ Vương vang danh thiên hạ, ở trong mắt người khác hắn là kẻ máu lạnh, chỉ biết giết chóc, nhưng lại còn là hạng chung tình.

Hiện tại coi như Nhậm Kiệt hiểu được nguyên nhân cha mình cho hắn chiếc mặt nạ này, nếu không có một số chuyện, không có mặt nạ này, chỉ sợ hắn căn bản không sống được đến giờ, trong lòng càng thêm khó mà chịu nổi.

Lúc này vị Sát Thủ Vương bình thường luôn mắng người hung tợn, giờ lại nói những lời như vậy, Nhậm Kiệt thật là không thích ứng, muốn rùng mình.

- Thật ra chỉ có thể nói rõ, nàng vẫn còn tình cảm với ngài!

Nhậm Kiệt đưa ra ý kiến của mình, nếu không còn tình cảm, cần gì phải che giấu thân phận, cần gì phải mượn Tàn Hồn chứ.

- Còn... có... tình cảm?

Lão nhân mặt cười nghe Nhậm Kiệt nói, bản thân cảm thấy khó tin.

- Thật ra mọi lỗi lầm đều là do chiến tranh, nếu quả thật để nàng giết ngài, nàng ta cũng sẽ hủy diệt đời mình. Ngài ngẫm lại, nàng biết rõ nàng muốn giết ngài, ngài sẽ không hề chống cự, đúng không?

- Phải, là ta thiếu nàng.

Lão nhân mặt cười khẳng định, gật đầu kiên quyết, hiển nhiên hắn cũng không sợ thời khắc đó. Thậm chí hắn chờ 3 năm ở Viên Nguyệt Cổ Quốc, chỉ cần có thể gặp lại Cổ Nguyệt, chết trên tay nàng thì tính là gì.

Thấy Sát Thủ Vương như thế, Nhậm Kiệt thầm nghĩ không dễ khuyên bảo, chuyện đằng sau sẽ càng thêm rắc rối, cứu sống Cổ Nguyệt, nói không chừng lại xảy ra bi kịch.

Nhậm Kiệt nói tiếp:

- Nếu vậy, tại sao nàng vẫn còn gia nhập Tàn Hồn, cho những người Tàn Hồn đuổi giết ngài? Sao không tự mình ra tay, sao còn che giấu thân phận, ngài phát hiện thân phận của nàng, nàng vẫn không giết ngài?

- Ừ, ừ, ừ...

Nhậm Kiệt nói một câu, Nhậm Kiệt gật đầu một cái.

- Nói thẳng ra rất đơn giản, nàng không xuống tay được, nàng không muốn đối mặt với ngài. Nàng biết không phải toàn là lỗi của ngài, trong chiến loạn có ai ngờ tới, nhưng dù sao ngài cũng giết cha của nàng, nàng rối loạn, cho nên rất đau khổ, khó chịu. Nhưng nói lại, dưới tình huống như thế, dù ngài để nàng ta giết ngài, kết quả cũng là tự hủy diệt đời mình. Trừ khi ngài muốn thấy nàng đau khổ nhiều năm, sau đó cùng theo ngài mà chết, không thì ta khuyên ngài đừng chờ nàng tỉnh lại liền yêu cầu cái chết gì.

Hôm nay nói rõ ràng, biết rõ là chuyện gì, Nhậm Kiệt cũng hiểu được sao lại cảm giác kỳ quái, không đúng trên người lão nhân mặt cười.

Hắn đau khổ cuộc đời không thể yêu, một mực chìm trong đau khổ, rõ ràng năm đó cha mình ra sức giúp đỡ, cho hắn rất nhiều chuyện để hắn có thể tiếp tục sống. Trên thực tế với thiên phú cùng kỳ ngộ của hắn, cùng cha mình trợ giúp, càng có cơ hội đột phá Thái Cực Cảnh hơn những người khác, nhưng hắn trong lòng hắn có một đường chắn.

Hôm nay gặp Cổ Nguyệt, rõ ràng hắn có ý muốn chết, cho nên Nhậm Kiệt lập tức làm hắn bỏ qua ý nghĩ này. Nhậm Kiệt nắm lấy yếu hại, nếu muốn Cổ Nguyệt sống yên lành hạnh phúc, vậy ngươi đừng nghĩ tới chuyện chết nữa.

- Thật sao?

Mặc kệ là hạng nhân vật gì, người trong cuộc đều khó mà thấy rõ được, Sát Thủ Vương vừa nghe Nhậm Kiệt phân tích, vẫn không dám tin nhìn Nhậm Kiệt.

- Ngươi tự nghĩ đi, ta chỉ là giúp ngươi phân tích một chút. Thế này, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, trước tiên tìm chỗ rồi bàn bạc kỹ hơn.

Biện pháp khuyên người tốt nhất, là làm người ta nghĩ chuyện vốn là thế, là tự mình nghĩ ra, không phải người khác cưỡng ép khuyên bảo. Lúc này Nhậm Kiệt lấy góc độ phân tích, thẩm thấu một chút trước, cụ thể thế nào thì từ từ làm, tóm lại phải loại bỏ suy nghĩ tiêu cực của lão nhân mặt cười.

Bằng không cứu sống được Cổ Nguyệt, nàng kích động một cái, lão nhân mặt cười có lòng muốn chết, vậy lớn chuyện rồi.

- Được, được.

Vừa nghe đi cứu Cổ Nguyệt, lão nhân mặt cười liên tục gật đầu.

Nhậm Kiệt khoát tay, nháy mắt thu lại toàn bộ cây cờ xung quanh, ngoại trừ bao vây che giấu lão nhân mặt cười, cùng với cây cờ hắn đang ngồi. Thu hồi xong, Nhậm Kiệt nháy mắt bay đi xa.

- Huynh đài dừng bước, ta là Lam Thiên tông chủ Lam Phủ Thiên Tông, có mấy câu muốn nói với huynh đài.

Nhậm Kiệt vừa muốn đi, Lam Thiên một mực không nói bỗng lên tiếng, rất có khí phái chắp tay nói với Nhậm Kiệt.

- Có lời thì nói, có rắm thì thả, muốn ra tay thì còn cơ hội, tốc độ của ta đã rất chậm.

Nhậm Kiệt nói là chậm, nhưng nháy mắt đi ra mười mấy dặm, rõ ràng không muốn ngừng lại.

- Khụ...

Lam Thiên vừa nghe liền ho khan, nhưng lại cười nhạt nói:

- Lam Thiên kính nể trình độ trận pháp của huynh đài, chỉ là thế lực Tàn Hồn khá lớn, có lẽ sẽ không bỏ qua như thế. Nơi này là Minh Ngọc Hoàng Triều, không bằng huynh đài đến quý phủ của ta nghỉ ngơi một thời gian, Lam Thiên bảo đảm sẽ không ai dám đụng tới huynh đài. Hơn nữa về mặt trận pháp, sư phụ ta cũng là Tông sư trận pháp, rất muốn trao đổi với huynh đài một chút.

Hả!

Thú vị, Nhậm Kiệt vừa nghe liền biết trong này có trò mèo, Lam Thiên vô duyên vô cớ mời mình, lại còn điểm danh nói rõ có thể che chở, còn về trận pháp, hắn muốn làm gì?

Chiêu mộ mình hả? Không giống phong cách của hắn, rõ ràng hắn là hạng không tin người ngoài, thích bồi dưỡng thủ hạ, tuyệt đối sẽ không vì mình là Thái Cực Cảnh mà chiêu mộ, vậy nhất định là hắn có mưu đồ.

Nhưng hiện giờ không rảnh dây dưa với hắn, chờ mình dưỡng thương xong, chuẩn bị tốt thì xem hắn muốn làm gì. Nếu có thể làm hắn lên tiếng, còn cẩn thận ẩn giấu, khẳng định chuyện này không nhỏ.

- Đi phủ của ngươi, ha ha...

Nhậm Kiệt không chút khách khí cười to nói:

- Làm sao đi phủ của ngươi, không phải bị san bằng rồi sao, ngươi còn bảo vệ ta, nói chơi gì thế. Qua chỗ khác đùa đi, oành...

Lúc này, Nhậm Kiệt không thể ở lâu, dù sao Lam Thiên ẩn giấu nhiều thủ đoạn, hắn cùng sư phụ đều là Thái Cực Cảnh, lỡ như bị bọn họ tính kế thì nguy hiểm, cho nên Nhậm Kiệt nói rồi liền nháy mắt tăng tốc rời đi.

- Ngươi...

Chỉ để lại Lam Thiên bị tức muốn nổ tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.