Tà Thiếu Dược Vương

Chương 233: Chương 233: Bày trận Ngọc Tuyền Sơn




Trong linh thú tọa giá của gia chủ Cao gia, Cao Chiến Uyên tùy thời đóng lại trận pháp vừa mới mở ra, dọc theo đường đi nghe được không ít các loại bàn tán.

- Đây tuyệt đối là chuyện cười lớn nhất của Minh Ngọc Hoàng Triều hơn 1700 năm qua, mấy ngày gần đây bệ hạ ngay cả lâm triều cũng hủy bỏ. Nhậm Kiệt kia thật không biết sống chết! Cho dù hôm nay hắn chỉ giết chết Quách Tông Hữu, nhưng cũng đã làm cho bệ hạ không thể không động thủ dọn dẹp hắn cùng Nhậm gia, ha ha... Tốt lắm, giết thật là tốt! Cao Chiến Uyên nhìn Cao Bằng ngồi ở bên cạnh nói, nói xong cất tiếng cười to, trong tiếng cười nước mắt cũng chảy ra.

- Quách Tông Hữu này đích xác giúp chúng ta rất lớn, nhất là cách chết kiểu này! Hiện tại ta đã bắt đầu quản lý quân giới, thừa dịp này có thể làm rất nhiều chuyện, càng rối loạn càng tốt, lúc thích hợp chúng ta sẽ giúp nhộn nhịp một chút! Cao Bằng biết phụ thân tại sao lại cười ra nước mắt, ánh mắt của hắn càng bình thản, càng ung dung.

Ngày đó Nhậm Kiệt cầm Miễn Tử Ngọc Bài buộc hắn quỳ xuống, lúc đó nói hắn không đáng giá, lúc này hắn lại cảm thấy mình làm rất đúng, tên này làm việc căn bản không dựa theo lẽ thường.

Sau chuyện lần đó, cộng thêm Cao Phi bị đánh chết, hắn biến đổi càng lúc càng lớn.

- Ta lập tức phải đi mạch khoáng linh ngọc mới bên kia, còn tên Phương Viêm... Cao Chiến Uyên cười trong vẻ còn có nước mắt, sau khi cười xong gật đầu nhìn về phía Cao Bằng.

- Hắn sẽ là tiêu điểm của vạn chúng, hắn sẽ nhanh chóng quật khởi, ta sẽ dọn đường làm chăn đệm sẵn cho hắn. Người một khi quật khởi quá nhanh thì sẽ sơ suất rất nhiều thứ, cho rằng hết thảy đều là chuyện đương nhiên! Cao Bằng rất bình tĩnh nói.

- Tốt lắm! Nếu như nước cờ này thành công, cũng là lúc Cao gia ta nên quật khởi! Ta thấy đúng là lúc truyền lại vị trí gia chủ cho con, để tiện hành động hơn...

Cao Bằng rót trà ngon đặt bên cạnh Cao Chiến Uyên, thản nhiên nói: - Chuyện này không vội, cũng không trọng yếu! Lần này chuyện Quách Tông Hữu rất đột ngột, để nhìn xem sau này bệ hạ sẽ làm thế nào, cái này cũng rất trọng yếu, nói không chừng có thể có cơ hội tốt lợi dụng. Bên phía Nhậm Kiệt, Nhậm gia dường như có biến hóa không tầm thường, tuy nhiên rất nhanh thì bệ hạ sẽ có hành động!

- Thật ra trước ta cùng Phương Thiên Ân cũng đề cập qua chuyện Nhậm gia, Nhậm Kiệt, nhưng dường như bệ hạ đối với chuyện này cũng không nôn nóng, nhất là sau khi ném mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn cho Nhậm gia! Cao Chiến Uyên nghe Cao Bằng nói vậy, suy nghĩ một chút rồi nói.

- Mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn còn phức tạp hơn xa theo lời bệ hạ nói. Lời nói của bệ hạ cũng có chỗ không thể tin, bên trong nhất định có chuyện chúng ta không biết. Ta phát hiện gần đây Nhậm gia đang điều động nhân thủ, nhưng mà chuyện này cũng không vội, cũng không cần thiết đi tìm hiểu quá nhiều, bởi vì bệ hạ sẽ càng thêm để ý càng thêm nóng nảy, chúng ta làm chuyện của chúng ta là được. Hẳn là rất nhanh sẽ nhìn thấy đầu mối! Hiện tại Cao Bằng càng ngày càng ẩn ở phía sau, thậm chí dần dần mọi người dường như quên mất hắn, nhưng ngày nay hắn làm việc lại càng ngày càng bình tĩnh, nhìn sự việc cũng biến đổi bao quát hơn so với trước kia.

Hiện tại ngay cả Cao Chiến Uyên cùng ngồi chung với Cao Bằng một thời gian dài, đều có cảm giác ngồi không yên.

Ngay lúc tại Ngọc Kinh Thành đều đang bàn tán, người Nhậm gia lại không có tâm tư nghĩ tới chuyện khác, mọi người đều đang tích cực chuẩn bị.

Dĩ nhiên, các loại tin tức về Nhậm gia còn không ngừng thông qua đủ các cách khác nhau truyền ra ngoài: đầu tiên là Nhậm Kiệt sau khi về tới Nhậm gia bị trưởng lão gọi vào Nghị Sự Đại Điện, sau đó nội bộ xảy ra tiếng cãi vã kinh người, nghe nói trưởng lão Nhậm gia cũng rất bất mãn Nhậm Kiệt.

Bất quá các trưởng lão Nhậm gia lại không có nhiều tâm tư đi quản Nhậm Kiệt, bởi vì sau đó bọn họ với danh nghĩa trưởng lão hội, điều động đại lượng nhân lực vật lực, thậm chí ngay cả người của Chiến Thiên Long cũng điều động, bắt đầu hoàn toàn phong tỏa mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn.

Vô số nhân thủ của Nhậm gia không ngừng đi tới mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn. Nghe nói là lần trước trưởng lão Nhậm gia bị thua thiệt ở mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, nên lần này quyết tâm một lần ra tay hoàn toàn tiêu diệt dư nghiệt của Ngọc Tuyền đạo nhân, nắm trong tay mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn.

Tin tức này cũng để cho trên mặt hoàng đế gần đây một mực sắc mặt khó coi, rốt cục lúc không có người, lộ ra một vẻ cười cùng mong đợi.

Mà lúc này ở vòng ngoài mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, đại đội nhân mã Nhậm gia đã bắt đầu đồn trú, Nhậm Kiệt cũng âm thầm mang người chạy tới, chuẩn bị bắt đầu động thủ với mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn.

Ở bên ngoài tạo ra động tĩnh thật lớn, thật ra những thứ đó chỉ là để người khác nhìn, thực tế sau khi đi vào phạm vi mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, mọi người đều trở nên vô cùng cẩn thận.

Lần này nội bộ Nhậm gia, cộng thêm người của Chiến Thiên Long, cuối cùng tụ tập ước chừng vượt qua 3 vạn, những người này đều là trải qua chiến trường chém giết, gan dạ đầy mình. Sau đó Nhậm Kiệt bắt đầu bố trí đại trận ở chung quanh, cách mỗi một đoạn đều cần một số binh lính trấn giữ, trấn áp.

Dù sao hiện tại hắn còn chưa đạt tới trình độ giơ tay lên trực tiếp ngưng tụ linh khí thiên địa, bố trí đại trận ngàn dặm.

Cho nên Nhậm Kiệt cũng chỉ có thể mượn ngoại lực, linh ngọc, nhân số để bù vào khuyết điểm này.

Tuy nhiên muốn bố trí đại trận phạm vi khu vực hơn ngàn dặm, điều đó quả thật không phải chuyện đùa: đầu tiên phải điều phối nhân viên, sau đó chỉ huy, điều chỉnh, chỉ dẫn cho binh sĩ bố trí các loại trận pháp nhỏ, mỗi một chỗ nên làm thế nào duy trì nơi đó, gặp tình huống nên làm thế nào ứng phó.

Tại mỗi một chỗ không ngừng bố trí trận pháp, điều chỉnh, quá trình này làm cho Nhậm Kiệt có cảm giác giống như người đang chế tạo một phi thuyền vũ trụ loại hình lớn.

Tuy rằng cảnh giới của hắn có thể nắm trong tay những thứ này, nhưng ngang dọc cả ngàn dặm, không phải là chuyện ngồi một chỗ mà làm được.

Sau vài ngày dùng linh thú tọa giá cảm thấy thời gian không đủ sợ không kịp lúc, Nhậm Kiệt trực tiếp tìm gặp Kiếm Vương Long Ngạo. Sau khi Kiếm Vương Long Ngạo dung hợp âm dương, tốc độ của Kiếm Vương là nhanh nhất trong mọi người.

Từ lần trước sau khi bị Nhậm Kiệt, mập mạp bọn họ nói qua, Kiếm Vương Long Ngạo vẫn luôn rất ngượng ngùng. Dù sao Nhậm Kiệt đã cứu tánh mạng của lão, cũng cứu lão Đan Vương, sau đó còn xảy ra loại chuyện đó, cho nên Nhậm Kiệt vừa đề nghị muốn lão hỗ trợ lão lập tức đồng ý.

Vì thế mỗi ngày Kiếm Vương Long Ngạo mang theo Nhậm Kiệt không ngừng di chuyển vô số lần trong phạm vi hơn ngàn dặm, từ nơi này tới nơi khác, nhìn Nhậm Kiệt bố trí trận pháp ở những chỗ khác nhau, sau đó chỉ dạy cho binh lính kia sử dụng linh ngọc thúc giục, xử trí các trường hợp như thế nào.

Chỉ ở một bên nhìn, Kiếm Vương Long Ngạo xem không đã choáng váng đầu hoa mắt, nghe nói không trong đầu lão đã ù ù.

Quả thực lão không sao nghĩ ra được, Nhậm Kiệt làm sao có thể một người hiểu biết nhiều như vậy. Hơn nữa chỉ là tùy tiện liếc mắt nhìn là có thể phát huy được sở trường của những tên lính kia, không ngừng căn cứ vào tình huống của mỗi người phân phối nhiệm vụ cho từng người.

Chẳng những thế, mấy lần lão phát hiện, Nhậm Kiệt không chỉ là bố trí đại trận, mà hắn thường tiện tay ở một vài chỗ luyện chế pháp bảo trấn thủ trận pháp... tên này không ngờ lại còn biết luyện khí?

Hơn nữa loại thủ pháp đó rất thuần thục, khiến Kiếm Vương Long Ngạo cũng cảm thấy không bằng... đừng nói là lão, cho dù là Linh Khí sư cao cấp lão từng gặp qua cũng không có khoa trương như vậy đâu!?.

Hắn còn ngưng tụ phù văn ở chung quanh những trận pháp kia, hơn nữa phù văn của những trận pháp này còn hô ứng với nhau, cuối cùng nối tiếp thành một đại trận bao trùm phạm vi ngàn dặm.

“Trời ạ!”

Hơn nữa đi theo bên cạnh Nhậm Kiệt, lão tận mắt nhìn thấy Nhậm Kiệt bố trí đại trận hao phí tinh lực đến mức hắn gần như mệt lả, mỗi lần đều thấy Nhậm Kiệt rơi vào trạng thái mệt mỏi, càng về sau lại hơi tốt một chút. Lúc mới bắt đầu, Kiếm Vương Long Ngạo nhiều lần đều nghĩ rằng Nhậm Kiệt sắp không chịu đựng được nữa rồi!.

Loại trạng thái đó, Kiếm Vương Long Ngạo xem thấy tự nhận dù lúc bình thường mình tu luyện đã rất gian khổ cũng cảm thấy không bằng... Ít nhất lão còn không có tự hành xác mình như vậy, đã đến nông nỗi như vậy vẫn còn có thể kiên trì.

Sau khi thấy vậy, Kiếm Vương Long Ngạo cũng chết lặng: đầu óc tên này rốt cuộc như thế nào, mà lại có thể sử dụng phương thức này, làm được chuyện đến ngay cả Tông sư trận pháp cũng không nhất định có thể làm được; làm được chuyện ngay cả người dung hợp âm dương, đến gần Thái Cực Cảnh bọn họ, cũng không làm được.

Trên thực tế, đại trận bao phủ ngàn dặm, cho dù Thái Cực Cảnh đến đây cũng không thể làm gì, dù sao chuyện này quá khoa trương đi!

Nhưng Nhậm Kiệt lại vận dụng 3 vạn binh lính, tự tay mình luyện chế mười mấy kiện pháp bảo Linh khí hạ phẩm, cộng thêm vô số trận pháp nhỏ, phù văn, liên hiệp ở cùng nhau tạo thành một đại trận kinh khủng.

“Oanh...” Sau hơn nửa tháng điên cuồng bận rộn, lúc này Nhậm Kiệt ở trên đỉnh một núi nhỏ trong quặng mỏ Ngọc Tuyền Sơn, dẫn động trận pháp. Trong nháy mắt trong phạm vi ngàn dặm trên trăm tòa trận pháp đều được dẫn động, vô số phù văn, vô số pháp bảo hỗ tương nhau, lập tức tạo thành một trận pháp vô cùng to lớn bao phủ ngàn dặm.

Đại trận hình thành, hết thảy ở bên trong khu vực ngàn dặm, bên ngoài đã không có biện pháp dò xét, mà nếu muốn vào trong thì sẽ rơi vào ảo trận. Mà đây là Nhậm Kiệt căn cứ địa thế, kết hợp lực lượng lấy trong lòng đất. Nếu như không phải cấp bậc đủ cao, căn bản sẽ không phát hiện nơi đây là có người bố trí trận pháp, mà chỉ nghĩ là trong mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn xảy ra chuyện gì mà thôi.

- Lợi hại! Thực sự thành công rồi! Phiếu cơm lão đại quá lợi hại! Mập mạp thấy đại trận bao trùm phạm vi ngàn dặm thực sự thành hình xuất hiện, không nhịn được giơ ngón tay cái về phía Nhậm Kiệt.

Lúc này không chỉ là mập mạp, Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương Ngọc Trường Không, lục gia Nhậm Thiên Tung bọn họ mọi người đều ở đây, không ai nhìn đại trận này mà không há hốc miệng sợ hãi kêu lên, việc này quá khoa trương đi!

- Vốn là chuyện chỉ nghe nói qua trong truyền thuyết, chiến tranh ở thời đại thượng cổ mới có loại chuyện như vậy, thật không nghĩ tới giờ này cũng có thể thấy được! Chiến Thiên Long ở một bên, tránh né Kiếm Vương Long Ngạo một khoảng cách, nhìn chung quanh cảm thán.

- Chiến thúc thúc! Chỗ mấu chốt này do ngài đến trấn giữ đi! Đến lúc đó nếu như có vấn đề gì ngài có thể liên lạc với Đồng Cường, Tạ Kiếm bọn họ, bọn họ phụ trách tiêu diệt yêu thú kiến lửa, đồng thời cũng phụ trách chi viện các nơi có vấn đề! Nghe Chiến Thiên Long lên tiếng, Nhậm Kiệt chỉ chỗ trung tâm hắn vừa mới dẫn động trận pháp nói. Nơi này là chỗ mấu chốt của cả đại trận, là không thể xảy ra vấn đề!

- Được! Đi vào phòng ngự! Thời khắc này Chiến Thiên Long có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, đã bao nhiêu năm chưa từng chiến đấu, hắn đều sắp nổi điên rồi. Giờ phút này, hắn rõ ràng cảm giác được toàn thân sinh ra một loại trạng thái hưng phấn, chiến ý ngẩng cao, lập tức phân phó người đi vào, nhanh chóng bố trí phòng ngự.

Mượn trận pháp Nhậm Kiệt bố trí ở chung quanh, chính bọn họ cũng không ngừng bố trí phòng ngự.

Kiếm Vương Long Ngạo tuy rằng một mực tránh ra Chiến Thiên Long, không nhìn tới Chiến Thiên Long, nhưng mẫu đối thoại ở khoảng cách gần như vậy trừ phi lão phong bế thần thức, thị lực, thính lực, nếu không làm sao có thể không nghe được. Ngay khoảnh khắc thấy thần thái của Chiến Thiên Long kia làm trong mắt Kiếm Vương Long Ngạo cũng lóe lên một tia kinh ngạc, nhất là lúc Chiến Thiên Long chỉ huy nhân thủ với loại phong thái thượng tướng đó, đúng là cho tới bây giờ Kiếm Vương Long Ngạo chưa từng thấy qua.

Một màn tế nhị âm thầm này, Nhậm Kiệt nhìn thấy cũng không có đi nói thêm gì, có một số việc không nên nóng nảy, cần phải từ từ mà tới...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.