Tà Thiếu Dược Vương

Chương 358: Chương 358: Bí mật của Thánh Đan Tông




Giống như trước, bên trong Túy Mộng Lâu không nóng nảy náo nhiệt như những tửu lâu khác, chẳng qua từ xa nhìn thấy xe linh thú của Nhậm Kiệt, thấy được nhóm người Nhậm Kiệt đi đến. Ở trong điếm tiệm, tiểu nhị dường như đang ngồi ngủ gật liền nhạy cỡn lên vụt dậy. Hắn có ấn tượng sâu sắc về những người này. Lần trước, một mình Nhậm Kiệt chọi bốn người, cuối cùng cả đám người đều bị khiêng về. Chẳng qua lần này khác với lần đấu rượu đơn thuần kia, cho nên sau khi bọn mấy người Nhậm Kiệt vừa đến, trực tiếp đi lên một gian phòng đơn trên lầu, sau khi gọi một ít rượu và thức ăn liền đóng cửa lại, tuy rằng chuyện ở di tích Vô Song không tính là bí mật, nhưng cũng một số chuyện cũng không thể tùy tiện nói với người khác.

Cho dù là trước khi Hải Thành Vân trước khi tách ra rời đi Nhậm Kiệt, đều cũng cố ý hỏi qua Nhậm Kiệt, sau này,thế mới gặp nhóm người Lý Thiên Thành rồi kể chuyện đã xảy ra, chỉ có điều Nhậm Kiệt bảo Hải Thanh Vân chú ý chút, không nói nhiều lắm về chuyện Minh Ngọc sơn trang, Ngọc Nhân Long, Ngọc Vô Song. Tuy rằng Nhậm Kiệt không bảo Hải Thanh Vân bảo ba người Lý Thiên Thành, Văn Tử Hào, Ngụy Lượng giữ bí mật, nhưng họ cũng sẽ không tùy tiện kể cho người khác. - Nào, một chén này vì chúng ta cửu biệt tương phùng, cụng chén cạn chén...

- Nào, một chén này chúc mừng lão đại của Ngọc Hoàng Học Viện đột phá đến Âm Dương Cảnh, cụng cạn chén.

- Nào, một chén này... Vừa lên đến nơi, Nhậm Kiệt liền liên tục nâng chén, một hơi uống suốt mười mấy chén, khiến nhóm người nhóm người thắc mắc đầy bụng đều nghiêng ngảcũng nghẹn trở vào. - Ợ..." ... Rốt cuộc, sau khi ợ rượu Lý Thiên Thành ợ một tiếng, vội vàng khoát tay nói:

- Chờ đã lão đại, không thể uống như thế, lại còn tiếp tục uống nữa sẽ chết người đấy, bốn người chúng ta đấu không lại ngài. Bây giờ uống như thế nữa chắc chắn đi đời nhà ma. - Bộp Bùm!, Sợ cái gì, lực lượng của ta tăng lên rất nhiều, cỗ lực lượng trong cơ thể đã kích phát không ít, bây giờ vẫn có thể uống tiếp..." ...

Ngụy Lượng nghe thấy, lập tức cởi áo, lộ ra lông ngực dày cộm, vỗ vào ngực một cái, âm thanh bịch bị chbùm bùm vang dội. Hải Thanh Vân đi ra ngoài với Nhậm Kiệt một chuyến, trên đường đi, hắn trông thấy Nhậm Kiệt mạnh mẽ, tuy rằng hắn không rõ lực lượng cụ thể của Nhậm Kiệt đạt đến trình độ nào, nhưng tốc độ bản thân tăng lên của hắn như thế, đến bây giờ nghĩ ngẫm lại đều cũng cảm thấy khó tin, huống chi là Nhậm Kiệt.

Cho nên lúc này, hắn rất đồng tình Ngụy Lượng đang đắc chí, còn dám vỗ ngực khiêu chiến. Văn Tử Hào đứng bên cạnh ra sức lắc đầu, đùa gì thế nói đùa, sau lần đấu rượu đó khiến hắn đau đầu mấy ngày, loại đau đầu này này khó chịu đau khổ hơn người bình thường say rượu, cảm giác đó rất khó chịu,.

Uống rượu dùng là để mua vui, uống rượu để thư giãn, nhưng chuyện khó chịu đau khổ như vậy, hắn kiên quyết không bao giờ làm, . không thoải mái, Chuyện khiến mình không thoải mái, tội gì phải làm khổ mình, cho dù đạt đến cảnh giới siêu cấp cường giả, sống cũng chủ chỉ được 200 đến 300 năm mà thôi, thư thư phục phục, sảng khoái thoải mái, vui vẻ trôi qua ngày thì tốt bao nhiêu. - Ngươi lập tức im miệng lại, ngươi cho rằng chỉ mình ngươi tăng lên, bây giờ lão đại ngươi lợi hại hơn nhiều. " Lý Thiên Thành đến chúc mừng, cũng không muốn lại đấu rượu, vội vàng quát bảo Ngụy Lượng dừng lại. Sau khi đột phá tốc độ tăng lên của hắn cũng vượt qua tưởng tượng, bởi vì trong cơ thể hắn ẩn chứa một một cỗ lực lượng nào đó, hơn nữa sau khi đột phá cũng ăn rất nhiều đan dược, liền đạt đến Âm Dương Cảnh tầng thứ hai đỉnh phong, nếu không phải sợ cảnh giời giới tăng lên quá nhanh không ổn, hắn còn có thể khiến lực lượng tăng lên nhanh hơn.

Nhưng bởi vì đột phá, hơn nữa kích phát trong cơ thể cỗ lực lượng bảo vệ tính mạng hắn mình, cảm giác của Lý Thiên Thành càng nhạy bén, ngồi bên cạnh Nhậm Kiệt, lại càng cảm thấy sợ hãi đáng sợ., Cho dù Nhậm Kiệt không dùng bất kỳ lực lượng nào, uy áp, khí thế nào chèn ép áp bách, hắn đều vẫn tự cảm thấy khẩn trương., Loại cảm giác này Trước kia đối mặt với các siêu cấp cường giả Âm Dương Cảnh khác, đều cũng chưa từng có loại cảm giác này.

Mọi người ở cùng một chỗ, cùng không cần kiêng dè, cho nên hắn nói thẳng ra cảm giác của mình lúc này. - A..." ... Ngụy Lượng nge Lý Thiên Thành trợn mắt líu lưỡi, không thể tin nhìn Nhậm Kiệt. Nói thật mà nói, hắn đúng là không nhìn ra bây giờ Nhậm Kiệt bây giờ so với trước đây mạnh hơn trước đây bao nhiêu, ngược lại thì càng cảm thấy thân cận hơn.

- A hèm Được rồi, xem như ngươi nịnh nọt không tệ, vậy nói cho các người vỗ mông ngựa của ngươi không sai, đúng như ngươi nói.

Thật ra nơi đó xác thực không tính là một không phải di tích chân chính, đó chỉ là ngụy trang, di tích thật không xuất hiện, . Chẳng qua ở trong đó mọi người tranh đấu chết đi sống lại, nhất là những nhóm người có mâu thuẫn với bọn ta..." ...

Thấy dáng vẻ sốt ruột của Lý Thiên Thành sốt ruột như vậy, Nhậm Kiệt bắt đầu kể, bỏ qua một số chuyện đặc biệt, chủ yếu kể cho bọn họ một số lại chuyện liên quan đến Hải Vương, Hải Lượng. Dù là như thế, nhưng khi nhắc đến cảnh chiến đấu với Hải Vương, nhắc đến cảnh Hải Vương đột phá đến Thái Cực Cảnh, mọi người đều ngừng thở. Cho dù Hải Thanh Vân có mặt ở lúc đó cũng như thếvậy., Trên thực tế phía sau chuyện nàynhững chuyện tiếp theo thì, hắn cũng biết, nhưng lúc đó đang ở trong trận pháp, rốt cuộc bên ngoài xảy ra chuyện gì, hắn cũng không rõ lắm. Hơn nữa có một số chuyện không nên nhắc tới, cho nên trong khi kể chuyện cho bọn mấy người Lý Thiên Thành, cũng chỉ nói đại khái chuyện đã xảy ra, khiến cho bọn mấy người Lý Thiên Thành đang muốn biết, càng thêm ngứa ngáy khó chịu.

Mà cách kể chuyển của Nhậm Kiệt kể thì sẽhoàn toàn khác, tuy rằng sẽ không giống mập mạp thêm mắm thêm muối giống mập mạp, nhưng vẫn rung động lòng người, mọi người nghe được máu sôi sùng sục, kích động không thôi. Sở dĩ Nhậm Kiệt quyết định kể cho bọn họ, cũng là bởi vì, chuyện như vậy tăng lên tích cực củacàng thêm khích lệ bọn họ, . Dù sao bình thường Thái Cực Cảnh dường như là thành truyền thuyết, con đường tăng lên vô số kẻ gọi là thiên tài rất nhanh dễ dàng đi vào Âm Dương Cảnh, một đường thẳng lên đến dương hồn, nhưng sau mấy trăm năm cũng lại chỉ có thể chết già. không có cách nào tăng lên tiến vào Thái Cực Cảnh.

Có thể nghe được có người trực tiếp tiến vào Thái Cực Cảnh, nghe được cảnh chiến đấu với Thái Cực Cảnh, cho dù bản thân không cảm thụ được, những cũng có chút tác dụng. Hơn nữa, chuyện này từ miệng do Nhậm Kiệt nói ra, với cảnh giới của hắn nói ra những biến đổi trong những chuyện này kể lại sự kiện cũng những biến đổi, nghe được dường như là hắn chủ trì trận pháp nên cảm ngộ một vài thứ, trên thực tế vô tình đang âm thầm trợ giúp bốn người bọn họ, trong lúc hăng say dạy cho bọn họ một vài thứ trong vô thức, có trợ giúp ích rất lớn đối với con đường tu luyện của hiện tại và tương lai của họ. Mọi người nghe say sưa, cố tình Nhậm Kiệt còn hay cố tình dừng lại giữa chừng ngay mấu chốt, khiến mọi người càng thêm ngứa ngáy khó chịu.

Hơn nữa bằng vào cảnh giời giới của Nhậm Kiệt, thêm xen vào rất nhiều thứ có ích cho mọi người, đưa ra dẫn dắt cho họ, mấy người họ đều không phải người bình thường, càng thêm bị hấp dẫn thu hút.

Nhậm Kiệt thỉnh thoảng nâng chén, mọi người cũng nâng chén phụng bồi theo, sau khi tập trung chú ý, tâm tình kích động rất khó nén đè xuống, hoàn toàn không để ý đến chuyện uống rượu, phụng bồi cứ uống theo Nhậm Kiệt uống, có dưới tác dụng của rượu cồn, những thứ mà Nhậm Kiệt giảng giải, đều xúc tiến bọn họ hiểu nhanh hơn, khiến bốn người họ rất là say mê. Trên mặt biển bao la, một luồng kiếm quang nhanh kinh người, trong nháy mặt đến gần phạm vị vi của Thánh Đan Tông, trong chớp mắt đại trận xung quanh bắt đầu hoạt động, chẳng qua một chiếc ngọc bài trên thân mình người trong kiếm quang một chiếc ngọc bài tỏa ra tia sáng, trong chớp mắt tất cả trận pháp lập tức biến mất, người này trực tiếp bay vào trong đỉnh núi.

- Tông chủ...

- Bái kiến tông chủ...

- Bái kiến tông chủ... Mặc dù chỉ là một luồng kiếm quang, không thấy rõ người ở trong, nhưng trong bên trong Thánh Đan Tông đều biết, chủ nhân của kiếm quang đó chính là tông chủ Thánh Đan Tông, cho nên dọc đường đi toàn bộ người trông thấy đều dừng lại cung kính bái kiến hành lễ.

Lần này kiếm quang cũng không dừng lại, chẳng những đi vào đỉnh núi, còn đi vào cấm địa phía sau núi.

Không ít đệ tử trông thấy kiếm quang đi vào cấm địa đều lộ vẻ kinh ngạc, bên trong cấm địa, dù là tông chủ cũng không thể vào, bởi vì đây là nơi lão tổ Thánh Đan Tông bế quan, chẳng lẽ là có chuyện gì.

- Đương nhiệm tông chủ Thánh Đan Tông Tư Mã Dẫn Dần có chuyện quan trọng cầu kiến lão tổ. " Tư Mã Dần đi đến chỗ gần cấm địa, tại dừng lại một mảnh đất trống, bên ngoài sơn cốc vô cùng xinh đẹp vô cùng, vô cùn ghết sức cung kính thi hành lễ nói hô lên.

Lúc này, tuy rằng Tư Mã Dần đã đổi quần áo, dáng vẻ cũng coi như bình thường, chẳng qua thần sắc mặt lẫn vẻ mặt hắn đều có thể cho thấy hắn chật vật như thế nào, mệt mỏi bao nhiêu. Trên thực tế, lúc này trong lòng Tư Mà Dần tràn đầy mật đắng chát, mình sự sử dụng Linh phù dịch chuyển hạ phẩm, lại không nghĩ ngờ rằng trong lúc vọt ra, gặp phải sóng chấn động do không gian sụp đổ, trong chớp mát mắt chịu đến hai loại lực lượng tác động, cuối cùng đưa hắn đi ra ngoài mấy triệu trăm vạn lý dặm, cho nên với ngay cả tu vi bây giờ của như hắn thì cũng phải đến hôm này nay mới chạy về tới.

- Rầm Ào... "Giống như mặt nước bị khuấy động, bầu trời trống trải trên sơn cốc tươi đẹp xinh đẹp trước mặt Tư Mã Dần, bỗng nhiên xuất hiện âm thanh này, sau đó sao đó trong dao động như gợn sóng, xuất hiện một cảnh cửa không gian đủ cho một người vào, nhưng lại có vẻ không vững chắc, linh khí không ngừng dao động, trận pháp, lực lượng cũng dao động cũng không nhỏ.

- Chuyện gì?" ? Lúc này, một giọng nói chói tai vang lên, mặc dù chỉ là truyền ra giọng nói, nhưng uy áp vẫn mạnh như cũ.

- Khởi bẩm lão tổ, Quách Tú... Hắn, đã chết!" !

Tuy rằng không muốn nói ra tin này, nhưng Tư Mã Dẫn biết không có cách nào tránh khỏi, chỉ có thể nói thật.

- Cái gì? ? Bỗng nhiên, bên trong cánh của ở trên không trung truyền ra giọng nói giận giữ, quát hỏi: - Ta đã bảo ngươi, hắn chưa đạt đến dương hồn, sao lại để hắn chết... Sao lại để hắn chết. Câu nói cuối cùng, trực tiếp biến thành âm thanh vang vọng không gian xung quanh, tất cả âm thanh không tiêu tan mà ngưng tụ lại, một cảm giác giống như thiên uy phát ra, cuồn cuộn đánh úp lại, tiếng vọng không ngừng chén ép đè ép, thể hiện ra vẻ phẩn nộ lửa giận vô cùng

- Bụp bụp.." ... Xung quanh sơn cốc, không khí, linh khí nổ vang, vỡ vụn, gió bên trong sơn cốc đều dừng lại. Mà cảnh tượng này, xảy ra bên trong thung lũng, xung quanh thân thể Tư Mã Dần, bên trong thung lũng, xong song bên ngoài sơn cốc mười mấy thước sau lưng hắn, bên ngoài sơn cốc lại bình thường, b. Bên ngoài còn một số loại động vật nhỏ, hầu như không cảm giác giống Tư Mã Dầnđược gì, giống như hai thế giới khác nhau.

- A...uỵch..Hộc...." ... Tư Mã Dần vốn đã bị thương, mặc dù đã qua nhiều ngày, nhưng khi đí đó bị thương rất nặng, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Dĩ nhiên, việc này cũng là hắn muốn mang về đây cho lão tổ nhìn thấy, cho nên bây giờ mới nghiêm trọng như vậy, bị uy áp, áp lực của giọng âm thanh của lão tổ, uy áp, trong chớp mắt một ngụm máu chảy ra từ khóe miệng, lỗ mũi cũng như thế.mũi miệng liền trào máu.

- Ngươi bị thương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ người ngươi không ở bên cạnh hắn, hắn còn chưa chết? ? Từ cánh cửa truyền đến giọng nói giận giữ. - Lão tổ bớt giận, chuyện là đều là do đệ tử sơ suất, chẳng qua thần hồn chính trung tâm của Quách Tú, được lão tổ thi triển thần thông thông thiên bảo vệ được một phần, đệ tử đã mang về. " Trước tiên, Tư Mã Dần không giải thích trước mà là nhận sai. sau đó lấy ra một luồng đoàn bị hắn phong ấn, thần hồn cuối cùng của Quách Tú bị hắn phong ấn.

- Vèo"Vù! Bỗng nhiên, một cổ cỗ lực lượng mạng nó hút nó vào trong đó, sau đó giọng nói bên trong mới hơi bình thường liềnổn một chút lửa giận, nói tức giận bói: - Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nói. Mặc dù Tư Mã Dần là tông chủ Thánh Đan Tông, nhưng trước mặt lão tổ, cũng không dám che giấu, nói hết tất cả mọi chuyện.

- Đệ tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Nhậm Kiệt, tên Nhậm Kiệt đó chiếm được rất nhiều đồ tốt, hơn nữa một... mà... Lại, lại một lần hai lượt là địch của với Thánh Đan Tông ta., Bất luận là chuyện của Quách Tú hay là Quách Tông Hữu cũng đều không thể bỏ qua, nếu bằng không người khác sẽ cho rằng Thành Đan Tông sợ hắn, . Huống chi bị hắn làm như vậy, hiện tại Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn sẽ đã rất khó không khống chế" .

Sau khi nói xong chuyện, Tư Mã Dần còn căm hận nói, tuy rằng Quách Tú bị chính tay Hải Vương gieetsm giết, nhưng sau lần đó càng nghĩ hắn càng hân hận Nhậm Kiệt, bởi vì hết thảy đều là do Nhậm Kiệt gây nên. Trên đường trở về hắn đã nghĩ kĩ, Nhậm Kiệt có tài đức gì, lại chiếm được hai món Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm, thứ này phải nhất định phải đoạt lại thứ này, vừa lúc chuyện này có thể mang danh báo thù cho Quách Tông Hữu và Quách Tú. Hẵn Hắn đã suy sét kĩ xét, lấy quan hệ giữa hoàng đế và Nhậm gia, tuyệt đối sẽ không quản xen vào chuyện này. - Hừ, ! Hải Vô Thường, người này không giốngkém, sau đến lúc cuối cùng lại có thể đột phá, sau khi vượt qua quá đại nạn còn có thể đột phá được.m sau khi Hắn đạt đến Thái Cực Cảnh sẽ giây dưa chơi, cẩn thận người kẻ này. Người này quật khởi trỗi dậy, là một uy hiếp lớn của đối với Thành Đan Tông ta, về phần Nhậm Kiệt và Nhậm gia, đắc tội ta Thánh Đan Tông ta, đương nhiên sẽ không bỏ qua, nhưng phải hiểu được biết nặng nhẹ, .

Quách Tú đã bị giết, tuy rằng lão tiir tổ ta để lại lực lượng bảo vệ bộ phận trọng yếu nhất của hắn, nhưng cũng không sống được bao lâu, chờ chúng ta mở ra động phủ chuyển thế truyền thừa chưa từng thức tỉnh trong trí nhớ hắn, rồi mới làm chuyện khác cũng không vội, . Hiện tai tại ngươi mang cho người đi chuận chuẩn bị đi. " Bên trong, giọng nói của lão tổ Thánh Đan Tông lại vang lên lần nữa.

- Vâng." . Tuy rằng Tư Mã Dần muốn bào báo thù, nhưng lời của lão tổ hắn không dám làm trái, vội vàng trả lờinghe lệnh, hơn nữa hắn cũng biết tầm quan trọng của chuyện này. Mặc dù Quách Tú được coi trọng, nhưng không phải bởi vì thiên phú của hắn, mà là lão tổ trong lúc vô tình phát hiện trong cơ thể hắn có kí trí nhớ truyền thừa của một vị tồn tại hùng mạnh chuyển thế, mà người này có quan hệ với một tông môn bị hủy diệt mạnh gấp mười lần so với Thánh Đan Tông nhưng đã bị hủy diệt, đó là trước đây năm xưa lão tổ đi ra ngoài mới phát hiện tông môn đó đã bị hủy diệt. Cho nên lão tổ muốn cho Quách Tú đột phá đến cảnh giới dương hồn, mới có thể chịu được sưu hồn, từ truyền thừa trong trí nhớ truyền thừa tìm động phủ ẩn nấp giấu của môn phái kia, chiếm làm của riêng. Quách Tú không biết trời cao đất rộng, còn cho mình là thiên tài.

- Vèo Vù, ! Tuy rằng viên Thiên Đan trung phẩm không còn nguyên vẹn, nhưng là đan dược trong di tích hoàng triều thượng cổ, ngươi ăn vào rồi lui xuống điều dưỡng thương thế cho tốt, cho dù không thể đột phá cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, Thánh Đan Tông có quật khởi hay không, đều phụ thuộc vào lần hành động này." .

Lập tứcTiếp theo một viên đan dược bay ra từ bên trong bay ra ngoài, tuy rằng bị trận pháp, cấm chế che lấp, nhưng khó mà che đậy được hào quang bên trong viên đan dược đó khó mà che đậy, trong khi xoay tròn mang theo một ý vị đặc biệt, hoa văn cường hãnmạnh mẽ ngưng kết bên trên đạn đan dược, khiến Tư Mã Dần nhận được viên đan dượclấy mãi hồi lâu mới kịp phản ứng lại, chờ lúc khi hắn chuẩn bị dập đầu cảm tạ ơn, lại trông thấy cảnhphát hiện cánh cửa gợn sóng trên không trung đã biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.