- Vô sỉ, ngươi cũng không biết xấu hổ mà nói những lời này.
Nghe nữ nhân đê tiện này mắng phiếu cơm lão đại vô sỉ, Cao Nhân lập tức
tức giận, loại nữ nhân đê tiện tâm địa rắn rết này còn dám mắng người vô sỉ. Ngươi làm chuyện xấu, chẳng lẽ người khác phản kích không được sao, chẳng lẽ để mặc cho ngươi muốn làm gì thì làm, quả thực... Quả thực...
Con mẹ nó có bệnh.
- Ngàn vạn lần đừng nổi giận với loại người như thế. Nhậm Kiệt cười vỗ vỗ mập mạp, mình lại cười nhìn Phương Kỳ nói:
- Phương đại tiểu thư, một câu của ngươi có thể cứu một người, đối với
ngươi mà nói là rất đơn giản, đối với bọn họ mà nói lại có thể thoát
khỏi bể khổ đấy.
- Bổn gia chủ cho tới bây giờ cũng không để ý làm người tốt, người tốt
người xấu gì tùy các ngươi nghĩ, tóm lại ngươi chọc vào bổn gia chủ, bổn gia chủ cũng sẽ không khách khí với ngươi. Hiện tại ngươi minh bạch
chưa, nhiều người nhìn như vậy đấy, quyền lựa chọn là do ngươi, có cứu
người hay không tự ngươi quyết đi.
Nhậm Kiệt có trăm ngàn cách mắng, nhưng bây giờ Nhậm Kiệt không được mắng.
Bởi vì cục diện này không phải mình ép ra, không cần mình nói gì, tự nhiên có mấy trăm người này ra mặt.
Ngươi không phải kích động những người này đến đối phó ta sao, hiện tại để cho ngươi nếm thử tư vị bê đá đập chân mình đi.
- Phiếu cơm lão đại, ngươi nói nhẹ nhàng như vậy ta cảm thấy rất tiện nghi cho ả đấy. Mập mạp rất khó chịu lẩm bẩm.
- Ngươi cảm thấy nói vậy rất đơn giản sao? Nhưng cũng phải xem là người nào, nhìn từ góc độ nào. Phương Kỳ là loại người kiêu ngạo, rất kiêu
ngạo, ngươi nhìn ánh mắt ả nhìn người, đó là ánh mắt xem thường tất cả
mọi người, ả chẳng qua lợi dụng những người này mà thôi. Hơn nữa ngươi
không thấy ả giờ hận ta thế nào sao, ngươi mắng ả, ả sẽ nói sao? Chúng
ta cho rằng lời này rất đơn giản, nhưng mà lại vô cùng khuất nhục, vũ
nhục với ả, không chỉ là như thế, quan trọng nhất là ả thấy không đáng
phải làm vậy với những người kia. Chỉ đơn giản như vậy, cho nên chắc
chắn ả sẽ không làm.
Tình huống này Nhậm Kiệt đã sớm nghĩ tới, cho nên mới đưa ra yêu cầu này, nếu ả không làm, vậy chuyện tiếp theo sẽ rất đặc sắc.
- Muốn ta van ngươi, ngươi tưởng ngươi là cái thứ gì?
Ngay lúc Nhậm Kiệt và mập mạp nói chuyện, Phương Kỳ tực giận mày liễu nhướng lên nói.
Ở trong mắt Phương Kỳ, đừng nói đi cầu Nhậm Kiệt, cho dù Nhậm Kiệt đến
cầu xin nàng, nàng cũng lười đáp lại, bây giờ còn dám bảo mình vì đám
ngu ngốc này bảo mình cầu hắn, hắn nghĩ thật hay. Bọn họ coi là cái thứ
gì, mình dựa vào cái gì mà mình phải cầu xin cho bọn họ, mà còn phải cầu xin tên hỗn đản Nhậm Kiệt này nữa.
- Các ngươi đều thấy được, nghe được đấy. Không phải ta không cho các
ngươi cơ hội. Bổn gia chủ làm việc rất công bình, các ngươi vì nàng mà
đi làm loạn, bổn gia chủ đại nhân đại lượng không được so đo với các
ngươi, chẳng qua để bảo nàng nói một câu đơn giản như vậy là bỏ qua cho
các ngươi. Nhưng nàng không nói ta cũng không có biện pháp.
Nhậm Kiệt nhìn mấy trăm người trong viện tử, bất đắc dĩ buông tay, ý kia, chính là các ngươi đều được, tự cầu phúc cho mình đi.
- Phương đại tiểu thư, ngươi cứ tùy tiện nói một câu là được rồi, giúp chúng ta một chút đi!
- Phương Kỳ, mọi người đều là bạn học, chúng ta cũng vì ngươi nên mới như vậy.
- Đúng vậy Phương Kỳ, ngươi không thể không giúp chúng ta.
- Phương Kỳ, nha hoàn của ngươi nói với ta, ta mới đi, nàng nói ngươi
chán ghét Nhậm Kiệt, muốn chúng ta đuổi hắn đi à... ........
Mấy trăm người phía dưới dần dần mất đi lý trí, đó cũng là máu xông lên
đầu, hơn nữa cả người ngứa ngáy khó nhịn. Lúc này bọn họ không dám đắc
tội với Nhậm Kiệt, bởi vì có ví dụ Chu Hữu Tài lúc trước, cho nên chỉ có thể yêu cầu Phương Kỳ.
Bởi vì không được dám đắc tội Nhậm Kiệt, không dám trực tiếp xung đột,
lại nghe Nhậm Kiệt nói chỉ cần Phường Kỳ xin là được, bọn hắn cũng cảm
giác chuyện này cũng không coi vào đâu, rất đơn giản a.
Cho nên mỗi người đều bức thiết nói, nhưng vừa thấy thái độ có chút tức giận của Phương Kỳ, ngữ khí về sau càng không khách sáo.
- Im miệng, ta bảo các ngươi đi lúc nào, chính các ngươi tự nguyện đi thì có liên quan gì tới ta, lập tức cút ra ngoài cho ta.
Phương Kỳ tức giận, chỉ tay quát.
Thật ra thì Phương Kỳ vốn không phải người hiền hòa gì, chỉ có điều nàng luôn bày ra tư thế cao cao tại thượng, sau đó sử dụng mưu kế không
ngừng đùa bỡn những người kia.
Lúc này, Phương Kỳ rất phẫn nộ, thời khắc này tự nhiên không thể nhẫn
nhịn được nữa. Ở trong mắt nàng, đám người kia chẳng qua là một đám bị
nàng đùa bỡn mà thôi, có tư cách gì yêu cầu nàng cầu tình cho bọn họ.
Mà bây giờ còn náo loạn thành như vậy, còn chỉ mình nói, chuyện này
truyền ra thì làm sao bây giờ, cho nên nàng nổi giận quát lên.
- Mẹ nó, tiện nhân, không liên quan tới ngươi, nha hoàn kia của ngươi
mỗi lần thấy thiếu gia nhà ta liền ở một bên khiêu khích...
- Con bà nó, nữ nhân đê tiện, vóc người cũng không tệ a.
- Chính là nàng nguyên nhân, đã sớm không phải thứ tốt gì mà.
- Mọi người đi lên bắt lấy nàng...
- Ta muốn ả nha hoàn đó... ...
Ngay lúc không ít người không tin Phương Kỳ lại nói ra những lời như thế, có một ít người không nhịn được xông lên.
Cũng không phải tất cả thị vệ mọi người dẫn theo đều là quân đội ma
luyện, cũng không phải tất cả thị vệ mọi người dẫn theo đều do gia tộc
bồi dưỡng, có một số thuộc hạ là do mình chiêu mộ, những người này thực
lực có thể thực yếu, nhưng trước kia bọn họ có thể làm một số chuyện bậy bạ.
Vốn vừa rồi bọn họ còn nhịn được, nhưng sau khi nghe Phường Kỳ nói vậy,
bọn họ mặc kệ, có mốt kẻ vốn không phải tốt lành gì bị trúng xuân dược,
thấy Phương Kỳ các nàng cả kinh, lại hận không thể lập tức hành động.
Càng về sau lại càng kích động, có mấy người trực tiếp nhảy lên bắt Phương Kỳ.
- Càn rỡ. Phương Kỳ nổi giận quát một tiếng, không nghĩ tới những
người này lại dám động thủ với mình, nàng gầm lên một tiếng, thị vệ và
nha hoàn đều xuất thủ, ngăn lại đám người kia.
Nhưng mà một khi có người động, những người phía sau cũng ào ào xông lên.
- Bắt lấy nàng, bắt lấy nữ nhân đê tiện kia.
- Chính là nàng, bắt lấy nàng đổi giải dược.
- Đổi con bà nó cái gì giải dược, trực tiếp lấy nàng làm giải dược là được rồi. ......
Toàn trường lập tức hỗn loạn, bất kể người có chút còn không nguyện ý,
hay là những người bị kích động, sau khi xung đột nổ ra cũng không ngừng xông lên.
- Nhậm Kiệt... Đều do tên hỗn đản ngươi... Phương Kỳ nhìn đám người mù quáng xông lên tức giận nhìn về phía Nhậm Kiệt mắng.
- Oa, quả nhiên lớn chuyện nha, rất đặc sắc. Bất quá... Phiếu cơm lão
đại, đám người kia sẽ không thật sự làm ả chứ... Tuy rằng Phương Kỳ rất
đáng ghét, chết chưa hết tội, nhưng mà ban ngày ban mặt để cho bọn họ...
Mập mạp kích động giơ nắm đấm lên, nhưng nhìn đám người kia kích động lại có chút bận tâm.
Hận thì hận, lần sau nếu như động thủ cho dù giết chết Phương Kỳ hắn
cũng không do dự, nhưng nghĩ tới cảnh tượng những người kia lăng nhục
Phương Kỳ, hắn cũng cảm thấy khó tiếp nhận, bởi vì...
- Yên tâm đi. Nhậm Kiệt cười nói: - Nếu như có thể bắt được Phương
Kỳ, Phương gia sẽ rất nhanh xong đời thôi, lần trước chúng ta là vận khí tốt, xuất kỳ bất ý, ngươi quên vừa rồi ta đã nói với ngươi sao, ngươi
cứ xem kịch vui đi.
Ngay lúc Nhậm Kiệt nói, Phương Kỳ liên tục lui về phía sau, bởi vì có
nha hoàn và thị vệ đã bị đánh lui, dù sao người nàng mang tới không
nhiều.
- Nhạc Tùng trưởng lão, bảo vệ ta. Thời khắc này Phương Kỳ đã hận đến
cực điểm, đám ngu ngốc này không biết đi công kích Nhậm Kiệt, còn dám ra tay với mình, quả nhiên là một đám đồ vô dụng.
Nàng vừa quát, trong bầu trời đột nhiên ngưng tụ một đoàn linh khí, linh khí mấy trăm thước chung quanh trong nháy mắt hội tụ, không trung trực
tiếp xuất hiện một tòa núi nhỏ mấy chục thước, trong nháy mắt núi nhỏ
trực tiếp đập xuống chỗ Phương Kỳ đứng.
- Oanh... Ầm ầm... Núi nhỏ uy thế kinh người, giống như một ngọn núi
thật từ trên trời giáng xuống, tuy rằng núi này chỉ cao mười mấy thước,
dài mấy chục thước, nhưng lại mang uy áp hủy diệt tất cả.
Rõ ràng đây là một kiện pháp bảo, trong nháy mắt tránh đi Phương Kỳ và tùy tùng của nàng, trực tiếp chụp xuống đám người kia.
- Bịch... - A...
Lực lượng cường đại, trực tiếp chụp xuống đám người xông tới, ngay cả
mấy người là Thần Thông Cảnh cũng bị đập cho hộc máu bay xuống.
- Chẳng qua là Linh khí trung phẩm mà thôi, đánh bể nó.
Đột nhiên có người rống lên một tiếng, cũng lấy ra một kiện Linh khí
trung phẩm, tuy rằng lực lượng kém một chút, nhưng uy lực pháp bảo cũng
không yếu đi, lại cản được tòa núi nhỏ này, những người khác cũng nhao
nhao xuất ra Linh khí.
Trong thời gian ngắn, chỗ ở của Phương Kỳ biến thành chiến trường, hơn
nữa vừa giao chiến, phòng óc mới kiến tạo cũng bị phá hủy.
- Đại tiểu thư, những người này đã điên rồi, hơn nữa tên Nhậm Kiệt đó
còn ở một bên nhìn chằm chằm, hay là chúng ta đi trước đi.
Nhưng vào lúc này, từ phòng bên cạnh có người bước ra, lưu lại một làn
tàn ảnh xuất hiện bên cạnh Phương Kỳ, thân như cây tùng xanh, người
trường bào, râu dài, đúng là tam trưởng lão Phương Nhạc Tùng của Phương
gia. Lần này hiển nhiên Phương gia vô cùng coi trọng, chỉ sợ Phương Kỳ
lại gặp nguy hiểm cho nên ngoài cử hộ vệ ra, còn cử cả Phương Nhạc Tùng
tới bảo vệ nữa.
Phương Nhạc Tùng tu vi Thần Thông Cảnh tầng thứ tám, vừa rồi chính là
pháp bảo Nhất Thủ Chưởng Trung Tùng Sơn của hắn, bất quá hắn tuy rằng
lợi hại, nhưng cũng không dám đại khai sát giới, đồng thời cũng không
chống nổi mấy trăm người này.
Nếu hắn đại khai sát giới, trong đám người này không có Thần Thông Cảnh
tầng thứ sáu chống đỡ, hắn tuyệt đối có lòng tin tiêu diệt toàn bộ.
Đây là chỗ cường đại của Thần Thông Cảnh, hơn nữa tới tình độ của hắn, bọn họ dù nhiều người nhưng chỉ là một đám ô hợp.
Đáng tiếc bối cảnh những người này đều không đơn giản, đả thương thì
không sao, nhưng nếu giết chết, hắn cũng không dám, cho nên nhìn mấy
người đó người trước bị đánh ngã xuống, người sau kế tục càng đánh càng
điên cuồng, Phương Nhạc Tùng cũng chỉ nhắc nhở Phường Kỳ rời đi.
- Đáng ghét, Nhậm Kiệt, ta với ngươi từ nay về sau không chết không ngừng. Phương Kỳ tức giận giậm chân một cái.
Nhưng bây giờ nàng cũng không có biện pháp, buồn bực hung tợn nhìn Nhậm Kiệt, giậm chân xoay người cùng Phương Nhạc Tùng rời đi.
Tuy rằng dưới tình huống không có biện pháp một người giết mấy trăm
người, nhưng hộ tống Phương Kỳ rời đi, Phương Nhạc Tùng vẫn làm được.
- Oanh... Bịch... Xông về phía sau viện, trong nháy mắt hắn cùng Phương Kỳ xông ra ngoài.
- Đừng mang theo các nàng, rất bất lợi. Phương Nhạc Tùng muốn mang
theo hai nha hoàn đi theo Phương Kỳ, trong đầu đột nhiên lại truyền đến
tiếng Phương Kỳ.
Lúc này hai nha hoàn và thị vệ đang ngăn cản đám người kia, căn bản
không chú ý tới tình huống bọn họ, nhưng tình huống bây giờ, để lại thị
vệ cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu để hai nha hoàn lại thì không dám
tưởng tượng chuyện gì xảy ra.
Thân là tam trưởng lão Phương gia, Phương Nhạc Tùng nghe vậy mà người
cũng khẽ run lên, hai nha hoàn này đã đi theo Phương Kỳ nhiều năm à, vậy mà...
Trong nháy mắt hắn hiểu rõ tâm tư Phương Kỳ, để lại hai nha hoàn này,
một khi hai nha hoàn này xảy ra chuyện, như vậy rất nhiều chuyện có thể
được giải quyết, hơn nữa nếu như hai nha hoàn này bị đám người bại hoại
kia giết chết...
Nghĩ tới đây, Phương Nhạc Tùng cũng cảm thấy cả người lạnh như băng, còn tuổi nhỏ mà đã như thế, gia chủ lại toàn lực bồi dưỡng nàng, hơn nữa
nàng và Lam Thiên có quan hệ mật thiết như vậy, không biết là họa hay là phúc với Phương gia nữa. Bất kể trong lòng suy nghĩ như thế nào, nhưng
cuối cùng Phương Nhạc Tùng vẫn dựa theo Phương Kỳ nói mà làm, mang theo
Phương Kỳ chớp động mấy cái biến mất trong tầm mắt mọi người.