Tà Thiếu Dược Vương

Chương 42: Chương 42: Cái gì gọi là đánh bạc




- Ha ha... Nhìn thấy Thường lão tứ thoắt cái không biết trả lời như thế nào, Nhậm Kiệt đột nhiên cười lớn đứng dậy, đi tới vỗ vỗ bả vai Thường lão tứ nói: - Nói thật, ngươi so với những người trong triều đình hoặc 5 gia tộc lớn kia kém xa. Đám người trên triều đình đó giờ khắc này tuyệt đối có thể chỉ lên trời thề, ngay trước mặt Hoàng đế ca tụng công đức, nhưng trong lòng người nào không nghĩ khác, nhưng ngươi xem bọn họ ai dám nói thật. Hoàng đế hỏi, thật sao? Bọn họ nhất định sẽ tìm ra 100, 1000 lý do nói cho Hoàng đế, còn thật hơn cả thật. Ha ha...

Toát mồ hôi! Thường lão tứ đều bị choáng váng, tuy nhiên nghe thấy Nhậm Kiệt nói Hoàng đế như vậy, lòng hắn cũng dâng lên, lòng nói cái này cũng quá lớn mật chứ hả. Tuy rằng bọn họ ở trong tối cũng sẽ nói một ít lời khác, nhưng ở Ngọc Kinh Thành còn không ai dám tùy tiện công khai đàm luận hoàng thượng, hơn nữa ý tứ trong lời này của Nhậm Kiệt...

- Đây là khế nhà, khế đất Trường Nhạc Đổ Phường của ngươi... Nhậm Kiệt nhấc tay, từ trong ngực mập mạp đem hộp kéo qua đưa cho Thường lão tứ nói: - Hiện tại ngươi cầm chắc. Bản gia chủ chữa bệnh cho Phương gia đại tiểu thư, phải vận dụng một loại dược vật cực kỳ quý báu, ít nhất trị giá 5 triệu tiền ngọc. Bọn họ liền đưa ra một ít sản nghiệp và tiền ngọc để gán nợ, bao gồm Trường Nhạc Đổ Phường này của ngươi. Bản gia chủ sau lại càng nghĩ càng không đúng. Bản gia chủ tuy rằng không giống lão tử ta anh hùng cái thế, nhưng đường đường gia chủ Nhậm gia cũng không đến mức hèn hạ bắt chẹt sản nghiệp người khác như vậy, cho nên cố ý tới đây chứng thực một chút. Nếu như bên này có vấn đề, tất cả những thứ này đều trả lại ngươi.

Gì?

Mập mạp Cao Nhân vừa nghe, suýt nữa nhảy dựng lên.

Thầm nghĩ, đây không phải là nói nhảm sao. Rõ ràng là ngươi muốn, hơn nữa, ngươi vốn cũng không phải là người tốt gì, hiện tại giả hào phóng gì chứ!

- Đừng kích động, Phương Viêm muốn cho ta chịu tiếng xấu thay cho người khác, loại chuyện này khẳng định sẽ truyền ra. Từ từ xem, tiếng xấu này bọn họ gánh chắc rồi. Nhậm Kiệt biết ngay mập mạp sẽ kích động, thần thức khẽ động nhắc nhở mập mạp.

Hả? Cao Nhân vừa nghe, lập tức biết được phía sau khẳng định còn có việc. Nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên ý thức được không thích hợp. Thần thức, Nhậm Kiệt là thông qua thần thức nói chuyện với mình.

Đù móa, chẳng phải là nói hắn đã đạt tới Chân Khí Cảnh, hơn nữa hai người hiện tại cũng cách mấy thước, đây ít nhất phải Chân Khí Cảnh tầng sáu mới có thể đạt tới. Điều này sao có thể?

Mập mạp ở đó bị hành động ngoài ý muốn của Nhậm Kiệt làm cho mê hoặc, bị thần thức của Nhậm Kiệt dọa nhảy dựng, Thường lão tứ vừa tiến vào cũng choáng.

Đây là chuyện gì xảy ra, tới trả lại đồ mình. Điều này sao có thể?

Bởi vì Phương Viêm đã nói, là Nhậm Kiệt ép đòi, biết Phương gia là hậu trường của Trường Nhạc Bang. Nếu như hiện tại không giao ra, bọn họ cũng liền không có biện pháp bảo hộ Trường Nhạc Bang, như vậy Nhậm gia sẽ trực tiếp động thủ.

Thường lão tứ không biết mình ở đâu đắc tội Nhậm Kiệt này, lúc ấy cùng Phương Viêm nói như thế nào đều vô dụng. Hắn mấy năm nay trừ hiếu kính cho Phương gia, hàng năm hiếu kính cho Phương Viêm cũng nhiều đến 5 vạn tiền ngọc, hiện tại lại như thế...

Nhưng cuối cùng bất đắc dĩ, vẫn là thỏa hiệp, cho nên tiếp theo sau hắn mới cảm giác mệt mỏi, có một loại cách nghĩ chán nản muốn rời Ngọc Kinh Thành.

Nhưng hiện giờ nghe Nhậm Kiệt nói như vậy, sự tình sao lại đổi vị, chẳng lẽ là Phương gia đem mình bán?

Nhưng là, hắn cũng không ngốc. Nhậm Kiệt này là quần là áo lượt nổi danh Ngọc Kinh Thành, dù cho biết Phương gia như thế, chẳng lẽ hắn sẽ đem mấy thứ này trả lại cho mình?

Điều này càng thêm có chút không đáng tin chứ?

- Ngươi xem những thứ này... Nhậm Kiệt nói xong, đem ngọc phiếu 1 triệu tiền ngọc, linh khí trung phẩm của Phương gia cùng với khế ước khác cửa hàng đều lấy ra cho Thường lão tứ xem. Thầm nghĩ thứ này xem ngươi tin hay không, hơn nữa trò hay chân chính còn ở phía sau đây. Nếu như Thường lão tứ này thật sự là người trong truyền thuyết, vì kỹ năng đánh bạc không tiếc hết thảy, như vậy mình về sau có thể khiến hắn như mê như say, hoàn toàn đem hắn cuốn vào.

Về phần cái này, chẳng qua là lót đường trước thời hạn một chút, khiến cho trong lòng hắn không bài xích như vậy, phía sau mới càng dễ tiếp nhận.

- Này...này... Thường lão tứ vừa nhìn, không sai là, cửa hàng của Phương Viêm. Lúc trước hắn mở tiệm này, mình còn đưa lễ 5000 tiền ngọc đây. 1 triệu tiền ngọc, linh khí trung phẩm, đây chẳng phải là đồ vật mấy ngày trước Phương gia treo thưởng sao, còn có cửa hàng tơ lụa của Phương Kỳ, cũng không sai.

Giờ khắc này sắc mạt Thường lão tứ càng ngày càng khó coi. Phương Viêm, Phương gia, các ngươi cũng quá bỉ ổi. Mấy năm nay ta hiếu kính các ngươi mấy triệu tiền ngọc, chưa từng yêu cầu các ngươi bất cứ chuyện gì, chỉ cầu khi có một số thế lực lớn làm khó thì các ngươi đi ra đỡ một chút.

Hiện tại các ngươi rồi lại đem ta bán, còn muốn ta nhận ơn của các ngươi, quá cmn cháu chắt.

Còn khiến ta đem tất cả mọi người đều rút, hoàn toàn đắc tội Nhậm gia, một lần nữa cùng Phương gia các ngươi hợp tác mở sòng bạc, các ngươi chiếm cổ phần lớn. Thật giống như là nghĩ cho ta.

Thường lão tứ càng nghĩ càng giận, cái này so với bị trực tiếp bắt chẹt, ức hiếp càng khiến người phẫn nộ. Đây là bị người coi là khỉ làm trò đây. Người trong giang hồ, có thể đổ máu, có thể chém giết, nhưng không chịu được nhất chính là cái này.

Chính mình và toàn bộ Trường Nhạc Bang bị Phương Viêm và Phương gia bán, hắn còn muốn mình kiếm tiền cho bọn hắn. Thì ra là Phương gia sớm đã muốn thâu tóm Trường Nhạc Bang, nhưng một mực không tìm được cớ thích hợp, không ngờ vào thời điểm này...

Trong lòng Thường lão tứ đã giận đến hết mức, nhưng ở trước mặt Nhậm Kiệt lại cũng không dám mắng thêm gì. Chuyện giữa mấy gia tộc lớn, hắn thật sự không rõ ràng, hiện tại cũng có chút sợ, chỉ là cũng đã tin lời Nhậm Kiệt. Bởi vì món linh khí trung phẩm đó còn có phong ấn và dấu ấn của Phương gia, Phương Viêm vội vàng như vậy; khế ước cửa hàng của Phương Viêm, Phương Kỳ đều ở đây mà, tuyệt đối không thể làm giả.

- Trong lòng Thường Tứ có thể giải khai bí ẩn này đã vô cùng cảm kích, trừ nhân viên của Trường Nhạc Bang ra, nhân viên bình thường của Trường Nhạc Đổ Phường Thường Tứ toàn bộ để lại cho Nhậm gia chủ. Về sau những thứ này chính là của Nhậm gia chủ, hơn nữa chuyện này ta sẽ không đối ngoại... Thường lão tứ nói xong, đem hộp gỗ trong tay muốn đẩy cho Nhậm Kiệt.

Hắn không tin Nhậm Kiệt này là thứ tốt gì, sẽ chủ động đem những thứ này cho mình, phỏng chừng cũng có dụng ý khác. Giờ khắc này trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ.

Thầm nghĩ Thường lão tứ ta dù cho về sau không ở Ngọc Kinh Thành lăn lộn nữa, cũng không thể cho Phương gia các ngươi đùa giỡn như vậy.

- Những thứ này đều là việc nhỏ, ta cũng không khách khí với ngươi, gọi ngươi một tiếng lão tứ. Lão tứ, ngươi cũng biết cá nhân ta thích ăn uống chơi đùa, đánh bạc cũng thích nhất. Ta có một số ý tưởng ngươi nghe thử xem... Nhậm Kiệt đem hộp gỗ đè xuống, kêu Thường lão tứ ngồi xuống, hắn cũng ngồi ở bên cạnh Thường lão tứ, không nhanh không chậm nói.

Ngành cờ bạc, ở đời trước của Nhậm Kiệt đã chân chính phát triển thành một ngành sản xuất, hơn nữa còn trải qua phân tích, nghiên cứu tâm lý hiện đại. Nhậm Kiệt muốn cùng Thường lão tứ trò chuyện chính là những điều này, bằng vào cảnh giới lớn tăng lên, đồ vật từng thấy, từng nghe đời trước, phim ảnh, thậm chí lời người khác nói trong lúc vô tình, các loại tin tức Nhậm Kiệt đều có thể nhớ rõ, đồng thời có thể phân loại chỉnh đốn lại rồi lợi dụng.

Trước kia lướt web nhìn thấy một số thứ về Macao, Las Vegas giờ khắc này Nhậm Kiệt đều rất rõ ràng sửa sang lại, bài trừ một số thứ khoa học kỹ thuật, thoáng cải biến một chút là có thể cùng ngành cờ bạc trên thế giới này liên hệ với nhau.

Theo Nhậm Kiệt thấy, sòng bạc hiện tại quá nguyên thủy, khoảng cách một sản nghiệp còn kém quá xa.

Nhậm Kiệt đầu tiên chính là nói cho Thường lão tứ vài phương pháp đánh bạc mới. Thường lão tứ là người nào, vừa nghe lập tức liền hiểu rõ bí quyết trong đó, mắt liên tục tỏa sáng.

Bởi vì đây là phương pháp trước kia hoàn toàn chưa từng gặp, hơn nữa theo như lời Nhậm Kiệt, tuyệt đối có thể hấp dẫn vô số người tới chơi, tài nguyên cuồn cuộn.

Theo sau Nhậm Kiệt lại đem một số thứ liên quan kinh doanh khách chơi, sòng bạc lộ ra một chút, khiến cho cờ bạc thành một sản nghiệp, mang thêm vào những thứ khác, đã thoát ly quy mô sòng bạc đơn giản nhất. Như thế nào phân biệt cấp bậc, như thế nào hấp dẫn khách vip, như thế nào mở phương pháp đánh bạc mới...

Nhậm Kiệt chỉ nói đại khái, không cần nói loại người lấy cờ bạc mà sống như Thường lão tứ, cho dù là Cao Nhân lúc trước ở sòng bạc lăn lộn một đoạn thời gian, lúc ấy còn giúp Nhậm Kiệt trước kia thắng tiền cũng đều nghe mà hô to đã ghiền.

Ánh mắt nhìn Nhậm Kiệt đều trở nên không giống nhau. Đây còn là phiếu cơm lão đại lúc trước mình bám vào sao?

Ở Ngọc Kinh Thành sòng bạc là hợp pháp, nhưng ở trong mắt loại như 5 gia tộc lớn cũng chỉ là đường nhỏ không có không gian phát triển. Nhưng vừa nghe Nhậm Kiệt nói như vậy, đây nào là đường nhỏ hả, rồi lại có thể dùng bài bạc chống đỡ một thành thị, chống đỡ một sản nghiệp.

Hơn nữa không phải là cái loại biện pháp lừa người thiếu đạo đức kia, không phải là loại chỉ thấy lợi trước mắt, thu lợi ngắn hạn. Có thể cho toàn dân tham dự, còn có biện pháp đạt được tiếng tốt, còn có thể chân chính kiếm được tiền cũng không đến mức khiến người khác táng gia bại sản...

Quá khó tin. Cao Nhân đều có một loại kích động muốn mở đầu Nhậm Kiệt, xem xem hắn đang nghĩ gì.

Đầu của hắn là như thế nào? Làm sao có thể nghĩ ra mấy thứ này. Quá thần kỳ! Hơn nữa từng bộ đều hoàn thiện như vậy, các mặt đều nghĩ tới, giống như là hệ thống thành thục kinh doanh mấy trăm năm, sau khi vô số người chuyên nghiên, cải thiện.

Chẳng lẽ lúc trước khi hắn ăn uống chơi đùa, trong đầu nghĩ kỳ thật đều là những thứ này?

Ngay cả mập mạp Cao Nhân đều nghe mà khiếp sợ đến tột đỉnh, Thường lão tứ nghe đến chỗ kích động, thi thoảng vỗ tay, thậm chí đôi khi gật đầu như gà mổ thóc, thi thoảng lại kích động đến nước mắt không kìm được chảy xuống.

Trước giờ chưa từng nghĩ, hóa ra cờ bạc có thể phát triển đến loại tình trạng này. Toàn diện tham dự, hơn nữa kiếm tiền đồng thời thanh danh, địa vị đều kiếm được.

Không còn là cho vay nặng lãi, thu lợi ngắn hạn đơn thuần nữa, khiến cho tất cả mọi người vừa nhắc tới sòng bạc là nghĩ đến những thứ làm hại người cửa nát nhà tan. Phương thức nhằm vào người giàu có loại nào, hệ thống xổ số nhằm vào người nghèo càng thêm thần kỳ.

Thường lão tứ giờ khắc này đã có loại kích động muốn quỳ xuống bái lạy, giống như là một Diệu Dược sư sơ cấp nhìn thấy Linh Đan sư đỉnh cấp vậy, hận không thể lập tức quỳ xuống cầu thu làm đồ đệ.

Bởi vì Nhậm Kiệt trừ bỏ giảng cụ thể một số chi tiết, những địa phương khác đa số đều là lướt qua, khiến cho Thường lão tứ hơi biết một chút liền bỏ qua. Tựa như từng mỹ nữ tuyệt thế xuất hiện ở trước mắt nam nhân trưởng thành tinh lực tràn đầy, lại khiến hắn vội vàng liếc mắt nhìn, kết quả chính là càng nhìn càng hãm sâu vào trong, hỏa khí càng lớn...

- Những thứ này chẳng qua là một bộ phận rất ít trong đó. Đánh bạc cũng không phải là mọi người nghĩ đơn giản như vậy. Người, thiên tính thích đánh bạc, chỉ là nhìn từ góc độ nào mà nói. Lão tứ ngươi cũng là một người thông minh, ta đem đồ vật trả lại cho ngươi, ngươi cũng biết điều này không quá có khả năng. Nhưng ta vì sao lại tới đem đồ vật tặng cho ngươi chứ, đó chính là bởi vì ta có lòng tin thuyết phục ngươi, đi theo ta làm. Nhậm Kiệt nói suốt nửa canh giờ, đột nhiên dừng lại, chuyển đề tài.

Thường lão tứ đang nghe như say như dại, tựa như lúc Nhậm Kiệt nghe Thánh nhân luận đạo bị Nhậm Kiệt đột nhiên dừng lại, sửng sốt một chút mới phản ứng lại lời của Nhậm Kiệt.

Thường lão tứ chậm rãi đứng lên, lui về sau hai bước, đem ống tay áo thường thường che tay mình vén lên.

Bình thường hắn rất ít lộ tay, người khác đều biết hắn có bốn ngón tay, nhưng lúc này mới phát hiện ngón út trên hai tay hắn toàn bộ đều không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.