Tà Thiếu Dược Vương

Chương 115: Chương 115: Cửu Đầu Long Vương.




Không phải Nhậm Kiệt và mập mạp khoa trương, mà trận thế bên ngoài quá lớn, quá kinh người, hôn thiên ám địa, cát bay đá chạy, cả thiên địa giống như sắp sụp đổ vậy.

Gió như tử đao, chỉ trong nháy mắt đã thấy không ít người ngựa ngã xuống, chỉ có ngựa đội cận vệ cưỡi còn có một chút bảo vệ, có một số giết tới lại bị đội cận vệ chặn lại.

Từ rừng rậm rất xa có thể nhìn thấy chung quanh đã có một ít yêu thú cấp thấp xuất hiện, nhưng dù sao chung quanh đều là hoa cỏ, cây cối, mà lúc này lại hoàn toàn thay đổi.

Nhậm Kiệt cũng không núp ở trong linh thú tọa giá, thân hình vừa động xuất hiện ở bên ngoài, mặc dù đứng bên cạnh linh thú tọa giá, có cận vệ đội bảo vệ, dù vậy Nhậm Kiệt cũng cảm nhận lực lượng cường đại bên ngoài, có tính công kích rất mạnh. Thỉnh thoảng có cát mịn bay qua, cho dù Luyện Thể Cảnh cũng gặp nguy hiểm.

Chính vì vậy, mập mạp cũng muốn đi ra bảo Nhậm Kiệt quát ngưng lại.

- Gia chủ, còn chưa rõ tình huống bây giờ, ngươi nhanh đi vào đi, người đâu, đề phòng bên kia... Thấy Nhậm Kiệt đi ra, Đồng Cường lo lắng giục ngựa chạy tới, bảo Nhậm Kiệt nhanh chóng trốn vào, nhưng lúc này đột nhiên một cơn gió mạnh thổi tới, có thể thấy được một ít yêu thú bị cuốn vào trong, kinh khủng nhất là còn có ngàn vạn cây cối bị nhổ gốc cuốn theo.

- Kim Cương Bất Hoại Thể, phá cho ta. Đồng Cường trực tiếp nhảy lên, cả người phóng vào trong cuồng phóng, mạnh mẽ oanh phá đám cây cối trên.

- Oanh... Mười mấy cây đại thụ hoàn toàn bị Đồng Cường đánh nát, nhưng mà phía sau còn có cây cối, đá vụn.

Cận vệ đội rối rít kết đội, ai cũng liều mạng cản trở, có người bị thổi bay đập vào linh thú tọa giá, tuy rằng va chạm rất mạnh, nhưng cũng may linh thú tọa giá không bị sao.

- Nhanh, mau dẫn gia chủ đi... Lúc này gió càng ngày càng mạnh, thị vệ chưa đạt tới cảnh giới có được cương khí hộ thể, không cần va chạm, chỉ bị cuồng phong thôi trung trên người cũng xuất hiện vết thủng, giống như bị người ta dùng tiểu đao đâm qua, hơn nữa gió còn không ngừng mạnh lên. Lúc này có thể thấy một cự thạch cao hơn hai thước trong gió.

- Đừng hoảng, Đồng Cường dẫn người tụ lại. Vừa mới đi ra Nhậm Kiệt cũng quan sát tình huống chung quanh, nếu có tình huống không ổn, Đồng Cường đã sớm cảnh báo.

Trong lúc vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, ngay cả dị động chỗ ngã rẽ Đồng Cường cũng chú ý, không thể không chú ý tới tình huống bên này.

Nhưng bây giờ đột nhiên biến thành như vậy, nếu là cường giả siêu cấp xuất thủ thì không cần phiền toái như vậy. Nhậm Kiệt đã nhìn thấu một ít khác biệt chung quanh, trận pháp, đám người mình đi vào trong một cái trận pháp, vấn đề là thần thức của Nhậm Kiệt hiện tại tuy rằng có thể quan sát được một chút tình huống, nhưng dù sao cũng chỉ dò xét được phạm vi ngàn thước xung quanh mà thôi, còn chưa đủ xa. Xem ra khá phiền phức rồi.

Giống như lạc vào một cái mê cung lớn, nếu như nhìn thấy được toàn bộ mê cung này, vậy thì thoát khỏi rất dễ. Nhưng lúc này ngươi chỉ nhìn thấy được một góc mê cung mà thôi.

Nhưng mà dù thế nào cũng không được lộn xộn ở trong trận pháp, nếu không sẽ chết thảm hại hơn, bảo mọi người tụ lại, bảo Đồng Cường ngăn cản, Nhậm Kiệt lại chậm rãi để linh thú tọa giá di chuyển, hắn không ngừng dùng thần thức dò xét chung quanh, đầu không ngừng phân tích tình huống.

- Oanh... Đám người Nhậm Kiệt đi được mấy trăm thước, chung quanh đột nhiên biến hóa, mặt đất bắt đầu nứt ra, may mà linh thú tọa giá và cận vệ đội phản ứng rất nhanh, nhưng mà cũng có cận vệ xui xẻo bị rơi vào trong.

Thay đổi tuy rằng kinh hiểm, nhưng ở trong biến hóa này lại cung câp cho Nhậm Kiệt 1 tin tức, để hắn diễn hóa ra được trận pháp. Chẳng qua là giờ khắc này, thấy, biết cũng quá ít, tin tức chiếm được cũng ít hơn, đoán ra biến hóa cũng có hạn. Nhậm Kiệt lại cho người di chuyển mấy lần, mặt đất đột nhiên sụp đổ, cột nước phóng lên cao, nguy hiểm không ngừng xuất hiện.

- Tất cả mọi người cẩn thận đề phòng, tiến về bên phải 300 bước là có thể rời khỏi được nơi này. Nhưng bây giờ rất khó biết biến hóa tốt hay xấu, chuẩn bị chiến đấu, toàn lực phòng ngự, đi thôi.

Tuy rằng không biết tình huống như thế nào, nhưng không thể ở lỳ ở đây nữa, gió càng lúc càng lớn. Nhậm Kiệt có thể cảm nhận được, đây là một cái trận pháp khổng lồ, nếu như con người chống lại trận pháp thì nó sẽ dẫn động chỗ khác bổ sung lại lực lượng, cho nên người ở bên trong gặp áp lực càng lúc càng lớn, tốt nhất là nhanh rời đi.

Đoàn người có Đồng Cường mở đường, ba gã vừa đột phá Thần Thông Cảnh bảo vệ thành viên yếu nhược, che chở linh thú tọa giá tiến tới.

- Oanh! Nơi nhìn như cuồng phong mãnh liệt xoáy tròn, nhưng khi bọn họ tiến vào, hết thảy đều tiêu tán, trong nháy mắt hương hoa thơm ngát, chim muông hót líu lo, cuồng phong biến mất, cự thạch, vết nứt cũng biến mất.

Nhậm Kiệt đứng trên linh thú tọa giá nhìn chung quanh, lúc này hắn càng lo hơn, giơ tay báo cho mọi người biết tùy ý hành động, hắn không ngừng sử dụng thần thức dò xét chung quanh, bởi vì nơi này rõ ràng không được bình thường.

- Ầm ầm... Đột nhiên, hương hoa thơm ngát, chim muông hót líu lo đột nhiên biến mất, giống như ở trong một mảng đất bị sụp đổ vậy. Một cỗ hơi nóng từ dưới thổi lên, nghìn trượng phía dưới dung nham sôi sùng sục.

- Cẩn thận, mau tới đây.

- Cẩn thận té... ...

Lúc này có mấy tên thị vệ đứng ở chỗ nguy hiểm, người sắp rơi xuống, may mà có người kịp xuất thủ, kéo bọn họ tiến tới chỗ khác. Nhưng xung quanh đã bị sụp đổ, giống như một tòa lầu các giữa không trung bỗng nhiên mất đi chống đỡ, phía dưới lại là vô tận dung nham, sóng nhiệt ngập trời.

Thời điểm này, chạy cũng không thoát.

- Hả... Lúc này, linh thú bị bao trong vầng sáng cũng kêu rên lên. Sau đó Thú bá làm cái gì đó, linh thú tọa giá lại yên định lại.

Nhậm Kiệt ở trên linh thú tọa giá nhìn xuống có cảm giác như ở trên mây rơi xuống núi lửa vậy.

Trong chớp nhoáng này, Nhậm Kiệt cũng không biết nên làm gì, không có cảm giác, tại sao lại như vậy?

Xong? Sao có thể xong chứ, mặc dù mình không nhìn không thấu trận pháp này, cũng không xác định được trận pháp biến hóa thế nào, nhưng tình huống bây giờ đáng nhẽ không nên xuất hiện à, nếu như mặt đất sụp đổ, phía dưới toàn là dung nham, vậy mấy ngàn dặm xung quanh không phải bị hủy diệt rồi hay sao?

Những tình huống vừa rồi tuy rằng nguy hiểm, nhưng lại có cảm giác chân thật, những thứ này...

Nhậm Kiệt nhắm mắt lại không nhìn nữa, thần thức tiến ra dò xét lại biij cản lại, không rõ tình huống nữa...

- Nín thở ngưng thần, đóng giữ tâm thần, không để ngoại vật tác động. Đây là ảo cảnh, càng khẩn trương càng nguy hiểm, cuối cùng sẽ tự hại chết mình.

Lúc này khẳng định còn ở trong trận pháp, chẳng qua trận pháp này còn gia cố ảo cảnh. Nhậm Kiệt lập tức nhắc nhở mọi người cẩn thận. Đồng thời y cũng để tâm thần không ngừng điều khiển thần thức dò xét xung quanh. Ảo ảnh này tuyệt đối có thể hù chết người nhát gan, hoặc là khiến hắn tưởng mình sắp chết, cuối cùng sẽ chết đi.

Nhưng đối với người tâm thần, nghị lực cường đại, ảo cảnh này cũng không phải quá mạnh. Chỉ là ở trong ảo cảnh thì không được lộn xộn, khẳng định còn có nguy hiểm ở những nơi khác.

- Dung nham... Lửa... Nhậm Kiệt đột nhiên nghĩ thấu, cạnh khu vực này nhất định có một ít trận pháp có thể thiêu trí mạng. Tới lúc đó người khác nhìn thấy hắn bị rơi xuống dung nham bị thiêu chết thật.

Nghĩ tới đây, Nhậm Kiệt nắm lấy một cái bàn ném về một chỗ dò xét có vấn đề lúc trước.

- Bịch...

- Răng rắc...

- Oanh...

Có chỗ va chạm lại không có phản ứng gì, có trực tiếp bị vỡ vụn, nhưng có vài chỗ đập xuống lại rơi xuống, sau đó một phần bị đốt cháy, trong nháy mắt biến thành tro bụi.

- Đúng là ảo cảnh thật, vừa rồi thiếu chút nữa ta đã nhảy tới chỗ đó rồi.

- Gia chủ sao lại biết nhỉ, thật lợi hại.

- Tuy rằng cũng đã gặp qua trận pháp, nhưng chưa từng thấy trận pháp kỳ quái như thế, gia chủ lại hiểu được, thật là khó tin?

- Ngu ngốc, ngẫm lại gia chủ giúp chúng ta sửa đổi công pháp, chút chuyện này thì đã là cái gì. ......

Nhìn thấy kết quả, không ít người cũng bị dọa sợ. Bởi vì có mấy chố Nhậm Kiệt dò xét có lửa phun lên, trong nháy mắt đủ để thiêu chết Thần Thông Cảnh. Có thể tưởng tượng được vừa rồi nếu không phải Nhậm Kiệt gọi mọi người lại, vậy kết quả sẽ ra sao.

Mà càng khiến cho bọn họ chấn kinh là, Nhậm Kiệt ngay cả ảo cảnh, trận pháp cũng hiểu rõ được, chuyện này chưa từng nghe qua, gia chủ thật là lợi hại.

Nhậm Kiệt cũng không có thời gian để ý. Hiện tại hắn phải tập trung quan sát, trong đầu không ngừng thôi diễn biến hóa, rốt cục cũng tụ mọi người lại một chỗ.

Lúc này môi trường biến đổi, bọn họ lại tiến vào trong một cái hồ, tuy rằng với tu vi của mọi người, cho dù ở trong nước cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, mà trận pháp trên linh thú tọa giá chớp động, cũng có thể nổi được, chẳng qua trong nước xuất hiện từng cái bóng đen như mực.

Nhậm Kiệt lập tức chỉ huy mọi người chiến đấu với đám yêu thú trong nước, sau đó mập mạp cũng chạy ra, lấy ra không ít dược vật, mọi người đoàn kết chống cự, Nhậm Kiệt cũng nhận ra càng nhiều tin tức, thông qua đủ loại biến hóa trong đầu mà không ngừng tái tạo một cái trận pháp khổng lồ.

Nhậm Kiệt càng ngày càng nhức đầu, bởi vì hắn đã phát hiện, trận pháp này cũng không phải nhằm vào bọn họ, chẳng qua chỉ mới bao phủ bọn họ mà thôi. Dù vậy cũng đủ kinh khủng rồi.

Ngay lúc đám người Nhậm Kiệt tả xung hữu đột, từ phía xa có thể thấy được trên bầu trời có đầu rồng uy vũ, thân rồng uốn lượn. Nếu nhìn gần lại không phát hiện được gì. * Ý nói quá to cho nên chỉ xa mới nhìn thấy, gần thì không thấy.

Mà giờ khắc này ở mỗi một đầu rồng chó một đám người khống chế đại trận bao phủ phạm vi ngàn trượng.

Lúc này, bầu trời phía trên Nhậm Kiệt, tại một đầu rồng có một lão già râu dê nhìn xuống, hơi do dự một chút lập tức tiến vào trong một tòa đại điện. Đại điện này còn đồ sộ, hùng vĩ hơn hoàng cung, tại trung ương có một người ngồi, khí thế bức người, trên người mặc cửu long đế bào, đầu đội cửu long đế quan.

Phía dưới đứng bốn người, nói là bốn người, nhưng mà lão giả râu dê nhìn thoáng qua bốn người này, trong lòng không khỏi lắc đầu. Bọn chúng tuy rằng đều là đại yêu hóa hình, nhưng âm hồn trên người đại yêu hóa hình vẫn còn phát ra khí tức yêu thú nồng đậm. Có người còn giữ được đặc thù của yêu thú, xa xa không thể so được với vị Cửu Đầu Long Vương đang ngồi kia.

Nếu không phải bọn họ là đại yêu một phương thì cũng không thể hàng phục được Cửu Đầu Long Vương, Cửu Đầu Long Vương này xưng vương xưng bá ở Cửu Long Đàm cách Yêu Thú Thâm Uyên 2 vạn tám ngàn dặm, gần 2 vạn dặm chung quanh thuộc về nó, nhiệm vụ lần này cũng cần nhờ vào nó.

- Gặp qua Long Vương.

- Mặc tiên sinh không cần khách khí, ngươi bố trí đại trận thế nào rồi? Cửu Đầu Long Vương tuy rằng ngồi cao trên đó, khí thế ngạo nghễ, cao cao tại thượng, nhưng vẫn khách khí với Mặc tiên sinh này.

- Xong rồi, có thể bắt đầu động thủ được, lão tử không đợi được rồi.

Nam nhân cường tráng tóc vàng óng bên phải không dằn nổi nói.

- Câm miệng, Long Vương đang cùng Mặc tiên sinh nói chuyện, ngươi còn dám chen miệng vào, không có quy củ.

Lão già có hai sợi râu đên thõng xuống đứng ở chỗ đầu não nhẹ giọng trách móc.

Nam nhân cường tráng tuy rằng có chút không phục, nhưng cũng không dám nói tiếp.

Mặc tiên sinh không quản bọn họ, nhìn Cửu Đầu Long Vương khẽ thi lễ nói:

- Long Vương yên tâm, hiện tại trên cơ bản đại trận đã bố trí thành công, chỉ là bây giờ có chút ngoài ý muốn. Quanh đây có không ít người tiến vào Yêu Thú Thâm Uyên, lúc chúng ta bắt đầu phát động đại trận có mười mấy nhóm người. Tổng cộng khoảng 7, 800 người, phần lớn đều bị chết trong đại trận, chỉ có một nhóm người khá đặc biệt, luôn đột phá trận pháp, sau đó ta tra xét thì biết bọn họ đều là người Nhậm gia của Minh Ngọc Hoàng Triều, còn tọa giá của gia chủ Nhậm gia, rất có thể là gia chủ Nhậm gia.

- Ta muốn tới hỏi Long Vương một chút, có nên bỏ qua cho bọn họ không? Nhưng nếu bỏ qua cho bọn họ, rất khả năng những người này sẽ đem tin tức truyền về Minh Ngọc Hoàng Triều. Minh Ngọc Đan Vương Minh Ngọc sơn trang coi như là Đan sư hộ quốc của Minh Ngọc Hoàng Triều, Minh Ngọc Hoàng Triều khẳng định sẽ tới tiếp viện, như vậy sẽ làm hỏng kế hoạch của chúng ta.

Mà vừa chỉ mới bày trận, cho nên vẫn chưa khởi động trận pháp mạnh nhất, lại thêm đại quân chúng ta hành động, cho nên hiện tại bọn họ đã tới gần Minh Ngọc sơn trang rồi. Ta muốn hỏi Long Vương ngài, ngài xem có nên phái người xuống tạm thời bắt bọn họ lại hay không, đợi sau khi chúng ta làm xong thì thả bọn họ đi.

- Nào cần phiền phức như vậy. Cửu Đầu Long Vương vung tay lên, hoàn toàn không thèm để ý nói:

- Gia chủ Nhậm gia Minh Ngọc Hoàng Triều chó má gì chứ, cho dù Hoàng đế đến đây cũng chẳng là gì trước mặt bổn vương, cần gì phải để ý tới hắn, hắn muốn đi vào Minh Ngọc sơn trang thì để cho hắn vào đi, vừa lúc chúng ta muốn hoàn toàn tiêu diệt Minh Ngọc sơn trang này, để bọn chúng tiến vào chôn cùng Minh Ngọc sơn trang này là được. Bổn vương hiện tại phải nhanh giết tên tên Minh Ngọc Đan Vương kia, không chỉ giết hắn, còn phải giết chết toàn bộ còn cháu của hắn, để cho hắn đoạn tử tuyệt tôn, hoàn toàn biến mất.

- Long Vương thần uy, khẳng định không phải lão già kia có thể sánh được, một canh giờ nữa đại trận sẽ hoàn thành, đến lúc đó Long Vương huyết tẩy Minh Ngọc sơn trang, chúng ta chúc Long Vương báo được đại thù.

Mặc tiên sinh ôm quyền chúc mừng đôi câu, sau đó mới xoay người rời đi.

- Thật tốt quá, rốt cục cũng động thủ, nếu không có con bà nó tên Mặc tiên sinh này ủng hộ, chúng ta còn bị Minh Ngọc sơn trang áp bách, lão đầu này cũng không tệ lắm, lần này có thể giết cho thống khoái rồi.

Đại hán lông tóc màu vàng, có thể thấy bản thể hắn là một con sư tử lớn, không nhịn được hưng phấn nói.

- Kim Sư ngu ngốc ngươi, ngươi cho rằng lão đầu này là thứ tốt sao, ngươi cho rằng trên đời này có giúp người không công sao?

Chỗ đầu não, một cố gái vô cùng yêu mị một thân áo đỏ mắng.

- Mị Xà, ngươi dám mắng lão tử? Kim Sư nổi giận, đều là bốn thuộc hạ mạnh nhất của Cửu Đầu Long Vương, tuy rằng cách biệt không lớn, nhưng hắn cũng không sợ Mị Xà.

- Mắng ngươi thì sao, ngươi đúng là tên ngu mà! Mị Xà trợn mắt nhìn Kim Sư nói.

- Ngươi...

- Toàn bộ ngậm miệng, Hắc Man, lúc hành động ngươi để ý tên Mặc tiên sinh kia, tuy rằng hắn nói đại biểu Thiên Hải, cho nên không tiện xuất hiện ủng hộ chúng ta đối phó Minh Ngọc sơn trang, nhưng hắn tưởng rằng bổn Long Vương không hiểu được tình huống sao. Minh Ngọc sơn trang và ta có mối thù không đội trời chung, hơn một trăm năm này ta sao lại không điều tra rõ được tình huống của Minh Ngọc sơn trang chứ, Minh Ngọc sơn trang tuy rằng có chút quan hệ với Minh Ngọc Hoàng Triều, nhưng cũng không như Mặc tiên sinh nói, là chướng ngại Thiên Hải đối phó Minh Ngọc Hoàng Triều. Bổn Long Vương muốn báo thù là không giả, nhưng có chỗ tốt cũng không bỏ qua.

Cửu Đầu Long Vương là lão già sống hơn ngàn năm, thống lĩnh 2 vạn dặm, tuy rằng không giống như loài người ngươi lừa ta gạt, nhưng hắn cũng không phải kẻ dễ bị gạt.

- Vâng, Long Vương yên tâm đi, có Hắc Man ta, thứ tốt gì hắn cũng không thể độc chiếm. Tên đứng đầu tiên vừa rồi mắng Kim Sư lão giả tự tin đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.