Tà Thiếu Dược Vương

Chương 499: Chương 499: Được tiện nghi?




Nơi này là một Hội giao dịch cỡ trung, bởi vì gần đây không có tông môn nào rất mạnh, mấy chục thế lực nhỏ cùng nhau chống đỡ Hội giao dịch này, nhưng nơi này càng cao cấp hơn Hội giao dịch Tam Thạch Sơn, dù sao chỗ này càng ở sâu hơn trong Đông Hoang.

- Sư phụ... Sư nương, các người mau lên, oa, cái này không tệ, cái này thật thơm, con muốn cái này, con cũng muốn cái này... Lúc này, chỉ thấy một đứa nhỏ đen thui, mặc áo da thú hưng phấn chạy vào trong Hội giao dịch, tựa như đứa nhỏ bị nhốt lâu trong nhà, nhìn vật gì cũng đều hưng phấn.

Đứa bé này làm không ít người xung quanh chú ý, bởi nó quá đen, thậm chí có người nghĩ, nếu trời tối một chút, không có thần thức tra xét, đứa nhỏ nhắm mắt ngậm miệng, đến gần cũng không thấy được.

Nhưng nhìn theo hướng đứa nhỏ gọi, càng làm không ít người chú ý, bởi vì đằng sau là một nam một nữ, nam thì quá bình thường, đừng nói liếc qua, có nhìn 100 lần cũng không nhớ dáng vẻ thế nào, nhưng nữ thì quá xinh đẹp.

Xinh đẹp như tiên tử, khí chất bất phàm. Tổ hợp ba người này làm không ít người tặc lưỡi kỳ quái.

Nam nhân bình thường như vậy, sao lại có cô gái như tiên tử đi theo, càng khó tin là đứa nhỏ kia đen như thế, may mà nó gọi hai người là sư phụ sư nương, bằng không lại càng thêm kỳ quái.

Đây chính là Cổ Tiểu Bảo, mấy chục ngày qua vẫn chém giết không ngừng, lúc này theo Nhậm Kiệt cùng Văn Thi Ngữ đến Hội giao dịch này.

Một mình Nhậm Kiệt thì không sợ gì, thậm chí dẫn tới rắc rối chiến đấu, lại càng là một loại tôi luyện. Nhưng bây giờ Văn Thi Ngữ cùng Cổ Tiểu Bảo ở bên cạnh, hơn nữa hắn cũng chuẩn bị đi về, tránh cho xảy ra chuyện gì, hắn cũng không đeo mặt nạ cười nữa.

- Muốn mua đồ, phải đi bán chút đồ đã, sư phụ không còn chút linh ngọc nào cả. Nhậm Kiệt chỉ vào một cửa hàng hơi lớn, bảo Cổ Tiểu Bảo đi bán đồ. Nhậm Kiệt đã xài hết linh ngọc, còn Văn Thi Ngữ là do Nhậm Kiệt cứu ra, ngoài bản mệnh pháp bảo bổn mạng ra, cũng không còn thừa linh ngọc.

Cổ Tiểu Bảo vừa nghe, trực tiếp chạy vào cửa hàng kia, lấy ra một đống lớn da thú, nội đan...

- Mau, mau, bán hết! Cổ Tiểu Bảo thúc giục tiểu nhị.

- Đây... đây... Đột nhiên nhìn một đống lớn đổ ra, tiểu nhị không khỏi sửng sốt, tiếp theo ánh mắt xẹt qua giật mình, bởi vì toàn là thứ tốt, kém nhất cũng là da cùng nội đan yêu thú cấp tám cấp chín, còn có đại yêu hóa hình, thứ tốt, tuyệt đối là thứ tốt.

Nhưng nhất thời, hắn không dám xác định, vội ra dấu, liên lạc chưởng quỹ bên trong.

Chưởng quỹ để râu chữ bát, chầm chậm bước ra, chưởng quỹ Giám Bảo Điếm này tên Thôi Tài, bản thân cũng là Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ tám. Năm đó vì vô ý cứu một vị môn chủ tông môn, được trợ giúp mới có tu vi hôm nay, cũng mượn uy thế vị tông chủ đó mở cửa hàng Giám Bảo ở chỗ này. Dựa vào đầu óc nhanh nhạy, mạnh mẽ làm cửa hàng này giao dịch lớn hơn cả những thế lực khác.

Bởi vì hắn cứu tánh mạng vị tông chủ kia, cho nên cũng bình yên, bình thường rất ít đi ra, hôm nay đột nhiên tiểu nhị liên lạc, hắn vừa đi ra, nhìn một đống lớn đồ vật, mí mắt nhảy dựng. Thứ tốt, có một hai món còn là nội đan đại yêu hóa hình, làm sao đứa nhỏ này lại có thứ tốt như thế, toàn thân da thú.

- Chờ gì nữa, mau lên đi... Cổ Tiểu Bảo lại vội vàng không thôi, liên tục thúc giục.

- Đứa nhỏ làm gì vội như thế, người lớn đâu, đồ vật còn được, nhưng các người làm quá tùy tiện, có nhiều chỗ tổn hại, chỉ sợ không bán được giá... Thôi Tài đi lên liền tức giận nói, vừa nhìn sắc mặt Cổ Tiểu Bảo, vừa chú ý xem đứa nhỏ này có người lớn đi theo không. Những thứ như vậy, không thể nào chỉ là trẻ con có được, nhưng đứa nhỏ mặc toàn da thú, không giống người đại tông môn, đen như vậy, rõ ràng là thế lực bản địa Đông Hoang, người như vậy đến loại Hội giao dịch này cũng không dễ dàng.

Mà khẳng định những người này không biết giá thị trường, cho nên Thôi Tài dò xét thử, cũng chuẩn bị đè giá xuống. Đương nhiên, hắn nói không quá mức, tránh cho đối phương bị dọa chạy, xem tình hình rồi nói tiếp...

- A! Không bán được giá! Cổ Tiểu Bảo vừa nghe, sắc mặt liền khó coi, gãi đầu khoát tay, rầm một cái, lại một đống da thú cùng đủ thứ đi ra, trong đó còn một con Long Lân Hổ to lớn chưa xử lý. Con Long Lân Hổ mọc đầy vảy rồng, hết sức mạnh mẽ, nhưng lại rất hoàn chỉnh, không có vết thương, thân dài 8 thước ném ra đất. May mà trong tiệm không có người khác, nhưng cũng dọa Thôi Tài cùng các tiểu nhị sợ nhảy dựng.

Thôi Tài không thể tin nổi nhìn Cổ Tiểu Bảo, làm sao đứa nhỏ này lại có nhẫn trữ vật lớn như vậy, một hơi đổ ra nhiều đồ như thế.

Trời ạ!

Đây là Long Lân Hổ, tuyệt đối là đại yêu hóa hình dương hồn, tuy rằng hình thể không bằng đại yêu hóa hình mấy chục thước, nhưng mạnh mẽ không gì sánh bằng, khí tức lan ra cũng làm Thôi Tài bị chấn nhiếp, quá mạnh...

Hơn nữa Long Lân Hổ này luôn ở thành đàn, sức chiến đấu hung hãn, không ai dám chọc. Mà Long Lân Hổ đại yêu hóa hình dương hồn tuy rằng không phải Long Lân Hổ Vương, nhưng cũng đã vô cùng đáng giá.

Những thứ này ở trong các thành trì tông môn ngàn tuổi cũng hiếm thấy, huống gì là ở Hội giao dịch cỡ này, Thôi Tài không thể không kinh hãi.

Cả kinh không thôi, Thôi Tài không khỏi đưa đầu ra nhìn, người nhà đứa nhỏ đen thui này đâu?

- Khụ... Thôi Tài không khỏi ho kkhan, mỉm cười nhìn đứa bé này: - Cái này đương nhiên là hàng tốt, nhưng ngươi cũng biết Hội giao dịch chỗ này, ngoài Giám Bảo Điếm chúng ta, cửa hàng khác thật không có thực lực thu thứ này. Nói thật, nếu chạy ra đại tông môn cách 7-8 vạn dặm thì quà thật có thể bán được giá tốt, nhưng cũng có rất nhiều nguy hiểm, ở chỗ này phải bớt giá một chút. Đúng rồi, người lớn trong nhà bé đâu?

Thôi Tài cũng không thể chọc ra khuyết điểm gì nữa, Long Lân Hổ này còn nguyên xi, hắn còn nói được gì. Nhưng làm gian thương đủ tư cách, Thôi Tài lại thăm dò đứa trẻ đen thui này.

- Ta muốn bán ngay, ta muốn dùng mua đồ, nếu ngươi có thể thu thì mau thu đi. Hiện tại Cổ Tiểu Bảo lòng như lửa đốt, chỉ muốn đổi thành linh ngọc, hắn căn bản không để ý mấy thứ này. Những thứ này trước kia làm cho cả thôn sợ hãi, hắn đi theo sư phụ một đường giết không biết bao nhiêu, một hơi lấy ra thì không hay lắm, hắn vẫn còn rất nhiều.

- Được, ngươi có thể làm chủ là được, ta cũng nói giá. Ta cũng thu thay các đại tông môn, cho nên giá rẻ một chút, đừng đến lúc đó đừng nói ngươi chịu thiệt. Tuy rằng Long Lân Hổ này còn nguyên, nhưng rõ ràng bị thương, hơn nữa vẫn chưa hoàn toàn thành niên, chậc chậc, giá phải giảm xuống. Thế này đi, Long Lân Hổ trả 50 vạn linh ngọc hạ phẩm, những thứ khác tính gộp lại, trả 20 vạn linh ngọc hạ phẩm, tổng cộng 70 vạn. Ở Hội giao dịch này, có thể sảng khoái như ta thật là không nhiều. Thôi Tài cẩn thận nói, trong lòng không nén được mừng rỡ.

Còn tiểu nhị bên cạnh thì có người quay đầu đi, bởi vì bọn họ biết một chút, biết ông chủ sẽ ép giá, lại không ngờ ác như vậy, còn chưa được 1/10 giá thị trường.

Có mấy tiểu nhị lâu năm thì đã quen, mỗi lần chỉ có cảm giác, khó trách Thôi Tài có thể tay trắng dựng nghiệp, chỉ dựa vào khả năng chặt chém này, bọn họ không thể học được.

Trước kia Cổ Tiểu Bảo căn bản không có bán đồ, hắn mới 5 tuổi dù cũng theo gia gia vào thành mấy lần, nhưng Cổ Côn Thái Cực Cảnh làm sao lại tiếp xúc với loại gian thương này.

Lần trước tìm đến Nhậm Kiệt, cũng là một đường mơ màng dựa vào cảm ứng đặc thù tìm tới, lúc này nghe Thôi Tài nói thế, Cổ Tiểu Bảo gãi đầu, cảm thấy 70 vạn rất nhiều, vì vật không do dự gật đầu.

- Ha ha, sảng khoải! Trẻ tuổi tài cao, mau ký tên đồng ý, chỗ ta có một phần khế ước Hội giao dịch để tránh cho tranh chấp... Lúc này, Thôi Tài trực tiếp lấy ra một phần khế ước, đây là khế ước phù văn luyện chế bằng da thú đặc biệt, bên trên có dấu ấn của rất nhiều thế lực ở Hội giao dịch, là do tông phái lớn tránh cho tranh chấp. Bình thường Thôi Tài sẽ không dùng, bởi vì một phần khế ước này có giá 500 linh ngọc hạ phẩm, nhưng hạn ngạch giao dịch lần này quá lớn, Thôi Tài tránh cho phiền phức về sau, liền làm cho đầy đủ.

Cổ Tiểu Bảo nào biết mấy điều này, càng không nghĩ tới mờ ám trong đó, mau làm mọi chuyện, vui vẻ cầm 70 vạn linh ngọc hạ phẩm rời Giám Bảo Điếm này.

- Chúc mừng chưởng quỹ, chưởng quỹ quá lợi hại.

- Quả nhiên ông chủ lợi hại, lần này hoàn thành một mối lớn.

- Dựa vào tài năng của chưởng quỹ, tương lai trở thành tài thần gia ở Đông Hoang cũng không thành vấn đề.

Vừa nhìn đứa trẻ đen thui rời đi, bên trong Giám Bảo Điếm liền náo nhiệt, các tiểu nhị đều không giấu được kích động chúc mừng. Tuy rằng trong lòng cũng xem thường Thôi Tài độc ác, nhưng lúc này lại không biểu hiện ra.

Nên biết, vừa rồi Thôi Tài ra giá chỉ chưa đến 1/10 giá trị thật, nếu chuyển bán, hoặc đem ra đấu giá ở đại tông môn, tuyệt đối kiếm lời gấp 10, chỉ riêng một khoản này đã quá thu nhập nửa năm ở Giám Bảo Điếm.

- Mấy tên các ngươi... Lúc này Thôi Tài cũng cười không khép miệng, hắn cũng không ngờ lại có chuyện tốt đưa tận cửa nhẹ nhàng như vậy, cười chỉ vào các tiểu nhị: - Các ngươi ngậm chặt miệng cho ta, không được tuyên dương chuyện này. Ta kiếm được tiền, tự nhiên không thiếu chỗ tốt của các ngươi, nhưng nếu ta nghe được có ai lắm chuyện, đừng trách ta không khách khí.

Vốn Thôi Tài còn lo đứa nhỏ đen thui kia có người lớn đằng sau, nhưng lúc này đã ký khế ước, hắn liền không sợ. Tuy rằng Hội giao dịch này không như ở đại tông môn, nhưng có rất nhiều thế lực liên thủ bảo hộ, nếu có ai công khai gây chuyện thì sẽ có người ra xử lý, cho nên hiện tại hắn tuyệt không lo lắng. Trong lòng đang tính toán tối đa hóa lợi ích số hàng này, xem ra năm nay có thể mở một chi nhánh.

Đương nhiên, không sợ chuyện này, nhưng Thôi Tài cũng sợ người ta nói hắn chặt chém, ảnh hưởng kinh doanh, cho nên cố ý cảnh cáo đám người này đừng nói lung tung.

Các tiểu nhị này ăn cơm của Thôi Tài, hơn nữa hắn cũng làm chuyện chặt chẽ, còn biết sau lưng hắn còn một vị môn chủ, các chủ cửa hàng khác trong Hội giao dịch cũng không dám chọc, bọn họ cũng sẽ không nói gì, vội vàng thưa dạ, làm Thôi Tài cười càng khó ngừng, miệng sắp ngoác tận mang tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.