Tà Thiếu Dược Vương

Chương 179: Chương 179: Loá mắt, hoa mỹ




- Người nhà mình nói những điều đó làm gì, nếu ngươi không phải vì diệt sát Cổ Vương, thì đâu có như thế! Tuy nhiên yêu đan này thật ra rất kỳ quái, trên thực tế ta biết về Yêu tộc rất có hạn, trong cơ thể ta ẩn giấu huyết mạch qua nhiều năm như vậy ta cũng không có một chút cảm giác nào! Vân Phượng Nhi nhìn một chút, khẽ lắc đầu rồi đưa hạt châu Ngọc Tinh cho lục gia Nhậm Thiên Tung.

Lục gia Nhậm Thiên Tung nhận lấy hạt châu Ngọc Tinh nhìn một chút, cũng khẽ lắc đầu nói: - Cái này có phong cấm thật không có biện pháp nhìn thấu, nhưng theo tình huống lúc đó ta tiếp xúc với yêu khí, chỉ sợ yêu đan này cũng không phải yêu đan của đại yêu hóa hình đơn giản như vậy. Cho dù là yêu đan của đại yêu hóa hình ngưng tụ dương hồn ta cũng từng thấy qua, cũng không có kinh khủng như vậy. Vì thế, vật này ngươi ngàn vạn lần phải giữ cho tốt, nhất là yêu khí này không được để lộ ra ngoài, nếu để người khác biết vật này ở trên người ngươi, khẳng định sẽ không ngừng dẫn tới phiền toái!

- Đúng rồi! Lúc nãy nghe Cao Nhân nói lúc ngươi chiếm được Cửu Tinh Phượng Hàm Châu đã nói muốn tặng cho Hoàng thái hậu xem như thọ lễ, nhưng trước đã lấy ra Thiên Huyền Hàn Tủy, lục thúc nơi này còn có mấy đồ vật nhỏ ngươi hãy chọn một món, đến lúc đó cũng có cớ để nói. Tuy rằng lúc đó chẳng qua là ngươi nói tùy ý nhằm đối phó Phương Kỳ, nhưng dù sao cũng là nói ở Phòng đấu giá Ngọc Tinh, đến lúc đó sẽ bị một số người cố ý lợi dụng, ít nhất phải tặng vật có giá trị tốt hơn pháp bảo kia một chút mới được!

Vân Phượng Nhi thức tỉnh, đối với lục gia Nhậm Thiên Tung mà nói giống như là một lần nữa sống lại, mà cảm kích đối với đứa cháu Nhậm Kiệt này đã không thể dùng lời nói để hình dung, nhưng phát ra từ nội tâm suy tính mỗi một chuyện vì Nhậm Kiệt.

Thời khắc này lục gia lần nữa trả lại hạt châu Ngọc Tinh cho Nhậm Kiệt, vừa dặn dò, vừa hỏi thăm Nhậm Kiệt.

- Lục thúc cứ yên tâm đi, chuyện đó ta đã có chuẩn bị trước rồi! Nhậm Kiệt nói, đồng thời lấy ra Cửu Tinh Phượng Hàm Châu đã mất đi ánh sáng nói tiếp: - Vật này chỉ cần rèn luyện lại một chút, còn có thể tốt hơn so với trước!

- Cái gì? Rèn luyện lại lần nữa ư? Lục gia Nhậm Thiên Tung vừa nghe nói liền lắc đầu quầy quậy nói: - Nếu ngươi còn làm được, muốn rèn luyện lại lần nữa cũng không kịp rồi, ngày mai đã là ngày mừng thọ Hoàng thái hậu, coi như chỉ còn một ngày, làm sao có thể kịp rèn luyện lần nữa. Hơn nữa còn mất đi Thiên Huyền Hàn Tủy, dù có rèn luyện lại khi lấy ra người ta cũng sẽ nhìn biết ngay!

- Phiếu cơm lão đại! Vật này mà không có loại cảm giác đó đích xác không được! Bởi vì vật này không phải là một kiện pháp bảo đơn thuần, ngươi không phải nữ nhân ngươi không hiểu, nhất định phải có loại cảm giác đẹp đẽ mới lạ! Mập mạp cũng ở một bên nói góp lời, nàng nghĩ chẳng qua là Nhậm Kiệt định miễn cưỡng chữa trị Cửu Tinh Phượng Hàm Châu để tặng người thôi!

Mất đi Thiên Huyền Hàn Tủy, Cửu Tinh Phượng Hàm Châu đã mất đi loại cảm giác này, giống như là bảo thạch mất đi ánh sáng, trân châu mất đi sáng bóng.

- Ngươi rất hiểu biết à?

- Chuyện đó hả... tàm tạm thôi! Mập mạp vốn là rất tự nhiên đáp lời, sau đó phát hiện không đúng, vội kiềm chế tâm tình, nói: - Ta là có một chút xíu nghiên cứu như vậy mà thôi! Dù sao phiếu cơm lão đại ngươi có chữa trị xong cũng vô dụng!

Nhậm Kiệt cũng không có tiếp tục thảo luận đề tài này với mập mạp, cười cười không để ý tới nàng, quay đầu nhìn về phía Vân Phượng Nhi.

- Lục thẩm! Biết ngài vừa mới khôi phục, tuy nhiên hiện tại lực lượng của ngài cảm giác có chút quá mức dư thừa phải không? Hơn nữa ta thấy dường như ngài khống chế đối với lửa rất tốt, đúng không?

- Ừm! Vân Phượng Nhi gật đầu nói: - Ta tuy rằng không có đặc biệt tu luyện qua, nhưng ta đích xác có thiên phú khống chế đối với lửa!

- Cái này không thành vấn đề! Lục thẩm hãy giúp ta một chuyện, ta nói như thế nào ngài làm như vậy là được! Hiện tại chúng ta sẽ cùng rèn luyện lại Cửu Tinh Phượng Hàm Châu này một chút. Lúc trước người luyện chế quá lãng phí, trên thực tế chỉ cần một chút xíu lực lượng Thiên Huyền Hàn Tủy phủ một lớp ngoài là đủ rồi, hơn nữa thứ này chế luyện lại còn có thể hoàn mỹ hơn! Đầu tiên lục thẩm lấy ra sáu thành Tinh Vân Hàn Thiết trở lên cho vào trong đó, kế tiếp dùng lực lượng ngọn lửa bỏ thêm vào bên trong, tiếp tục không ngừng rèn luyện, hình thành cảm giác trống rỗng bên trong nó...

- Chính là như vậy... Nhậm Kiệt nói, phất tay một cái, chân khí trong tay trực tiếp xuyên qua cơ thể ra ngoài. Nếu Nhậm Kiệt trực tiếp rèn luyện loại pháp bảo này còn không được, nhất là phải hoàn thành trong thời gian ngắn, chuyện này khác với chiến đấu. Tuy nhiên Nhậm Kiệt đã có kinh nghiệm lần trước chỉ huy lão nhân mặt cười rèn luyện Huyền Âm Kiếm, cho nên vô cùng thuần thục giao Cửu Tinh Phượng Hàm Châu cho Vân Phượng Nhi, sau đó chỉ dẫn.

Bởi vì lần này khác với rèn luyện Huyền Âm Kiếm lần trước, còn liên quan đến một chút tạo hình, nhất là dính đến tạo cảm giác lập thể cùng hư ảnh phượng hoàng giống như kim cương trong thiết kế châu báu ở đời trước. Phương án thiết kế loại này vừa tiết kiệm tài liệu, lại mỹ quan, cho nên rất nhiều chi tiết cần phải điều chỉnh.

Nhậm Kiệt dứt khoát tự mình vận chuyển chân khí, sau đó một mặt vừa biểu diễn, một mặt bảo Vân Phượng Nhi làm theo mình.

“Đây là muốn làm gì vậy? Ngay cả Tinh Vân Hàn Thiết cũng lấy ra nhiều như vậy, thứ này không phải bị hủy rồi sao?” Mập mạp ở một bên nhìn thấy vô cùng nghi hoặc, mắt nhìn chằm chằm, muốn nhìn xem phiếu cơm lão đại định làm gì.

Lục gia Nhậm Thiên Tung cũng rất kỳ quái: liên tiếp lấy ra phần lớn Thiên Huyền Hàn Tủy, hôm nay lại lấy ra rất nhiều Tinh Vân Hàn Thiết chủ yếu, thứ này khẳng định khó mà làm thành một kiện Pháp bảo uy lực cường đại còn chưa tính, cho dù xem như vật trang sức cũng không được, vì tài liệu không đủ, hơn nữa Nhậm Kiệt nói cái gì kim cương phượng hoàng bên trong, cái gì lập thể, thật không hiểu ra sao!?.

Vân Phượng Nhi cũng mơ hồ y như vậy, nhưng vẫn không chậm trễ chút nào làm theo chỉ dẫn của Nhậm Kiệt, càng làm nàng càng giật mình, bởi vì Nhậm Kiệt yêu cầu đối với lửa làm cho nàng cũng cảm thấy phải cố hết sức.

- Như vậy không được, tầng thứ của lửa không phân ra, phải phân ra từng tầng, như vậy mới có thể có hiệu quả. Lục thẩm khống chế về lửa đích xác thiên phú rất tốt, nhưng phương pháp nắm giữ có chút không đúng. Hiện tại ngài hãy nghe ta làm theo...

Mà sau đó nghe Nhậm Kiệt thuyết pháp từng chút một, Vân Phượng Nhi cũng kinh sợ đến ngây người: không ngờ lại có thể làm như vậy.

Có một số điều nàng nghe nói, hoàn toàn là ý nghĩ, phương pháp kỳ lạ, nhưng khi thực hiện thì hiệu quả lại thật là tốt dị thường. Hơn nữa dần dần nàng cảm nhận được vật mình đang luyện chế đã thành hình, loại cảm giác này so với trước đây luyện chế bất kỳ một món nào khác, cũng chưa từng có cảm giác như thế.

- Không sai, sẽ chỉ có hàn quang để lại ở bên trong, chúng ta không cần để ý đến nó có thể phát huy ra uy lực phòng ngự hay không, mà chỉ cần bắt mắt dễ xem, chỉ cần đến lúc đó có thể chấn khiếp mọi người, làm Phương Kỳ kia tức chết là được rồi! Nhìn toàn bộ Cửu Tinh Phượng Hàm Châu mới này từ từ luyện chế thành hình, Nhậm Kiệt nói.

Mập mạp cùng lục gia Nhậm Thiên Tung ở một bên nghe nói cũng không khỏi cười ra tiếng, nhất là mập mạp, còn không ngừng gật gật đầu.

- Tốt lắm! Cuối cùng ngưng tụ tất cả uy lực phòng ngự vốn có của pháp bảo này, toàn bộ chuyển hóa thành ánh sáng, chuyển hóa thành hào quang hoa lệ, để nó chân chính lưu động! Thu công! Theo tiếng thu công của Nhậm Kiệt, trong nháy mắt Vân Phượng Nhi thu lại ngọn lửa, mà Cửu Tinh Phượng Hàm Châu trước đó mất đi sáng bóng, thời khắc này giống như tắm trong lửa sống lại, ngay lúc Vân Phượng Nhi thu hồi ngọn lửa, Cửu Tinh Phượng Hàm Châu một lần nữa rèn luyện xong.

Giống như một hạt châu xoay tròn nở rộ vô số tia sáng rực rỡ, chín viên trống rỗng bên trong bắn xuyên ra hàn quang, mà hư ảnh phượng hoàng bên trong càng sáng rực đẹp đẽ khiến người ta hoa mắt. Mấu chốt là trong chỉnh thể lưu động, xa hoa, vô cùng hoa lệ. Nếu như nói Cửu Tinh Phượng Hàm Châu lúc ban đầu là một khối vàng, như vậy thời khắc này Nhậm Kiệt đã làm cho khối vàng này biến thành vật trang sức xinh đẹp nhất, có cảm giác như còn trang trí trên đó vô số kim cương. Trên thực tế chẳng qua là chuyển dời toàn bộ lực lượng vốn có lên vật trang sức mà thôi.

Cộng thêm ý niệm cùng thiết kế hoàn toàn mới của hắn, Cửu Tinh Phượng Hàm Châu mới rèn luyện này, chỉ có thể dùng từ xa hoa rực rỡ loá mắt để hình dung, bất kể là ai đeo nó trên người, tuyệt đối có thể rung động tất cả mọi người.

Thời khắc này, ngay cả Vân Phượng Nhi vừa mới tự tay rèn luyện hoàn thành Cửu Tinh Phượng Hàm Châu mới tinh này, cũng nhìn đến thẳng mắt; mập mạp thì cắn môi, thiếu chút nữa nhảy lên hoan hô.

Đẹp, thật rất đẹp, quá đẹp! Ngay cả lục gia Nhậm Thiên Tung thân là một nam nhân, cũng đều không khỏi phát ra tiếng cảm thán từ nội tâm.

- Làm xong rồi! Lục thúc nhìn xem, thật ra rất đơn giản. Đối với Hoàng thái hậu mà nói, nàng ta cũng không cần pháp bảo tính phòng ngự làm gì, cho nên đến lúc đó ta có thể trực tiếp nói cho nàng ta biết, vật này là ta đã chế lại, hao tốn lớn công của, chỉ cần hoa lệ một chút, dễ nhìn một chút, đẹp một chút không được sao? Chuyện này đối với Nhậm Kiệt thật ra không có độ khó gì, bởi vì hoàn toàn bỏ đi yêu cầu uy lực, còn không khó bằng chữa trị Huyền Âm Kiếm thượng phẩm lúc trước, cho nên hắn chỉ là sáp nhập vào trong đó một chút chi tiết cùng ý niệm hiện đại trong đầu mình, dể Cửu Tinh Phượng Hàm Châu mới này trở nên vô cùng xa hoa, xinh đẹp loá mắt, chói mắt kinh người là được rồi.

- Đâu chỉ là hoa lệ một chút, dễ nhìn một chút, đẹp một chút chứ! Đây quả thực là tay nghề của đại sư... không... đại sư đỉnh cấp cũng không làm được những thứ này, đây là vật phải Tông sư mới có thể làm được! Thật tốt quá... Mập mạp nhìn Cửu Tinh Phượng Hàm Châu mới, kích động nói.

- Không sai, không sai! Quá hoàn mỹ, quá kinh người! Hóa ra ngươi định làm dĩ nhiên là như vậy! Vừa rồi ta cũng chưa có hoàn toàn phát hiện, thì ra có thể như thế. Vật hoàn mỹ như vậy thì cần gì phòng ngự nữa chứ! Không chỉ là mập mạp, Vân Phượng Nhi cầm trên tay Tinh Phượng Hàm Châu, cùng mập mạp hai người đều nhìn chăm chú, không ngừng gật đầu cảm thán.

“Ái chà... cái này...” Nhậm Kiệt làm xong, chẳng qua là rất tùy ý nói một câu với lục thúc, không nghĩ tới sau đó lục thẩm cùng mập mạp có phản ứng lớn như vậy. Nhìn thấy bộ dáng kích động của hai người, Nhậm Kiệt cũng ngây ngẩn cả người.

Vừa rồi hắn chỉ là bảo lục thẩm ngưng tụ Tinh Vân Hàn Thiết một chút để tạo hiệu quả giống như kim cương, cộng thêm hiệu quả pháp thuật còn kinh người hơn so với mặt dây chuyền kim cương, cộng thêm thiết kế hư ảnh phượng hoàng bên trong mà thôi... không ngờ dẫn tới kích động như thế.

Lúc này, Nhậm Kiệt phát hiện sau khi lục thúc cảm thán, cũng nhìn về phía mình có vẻ rất bất ngờ.

- Thật ra hiện tại thứ này ngược lại không có bất kỳ uy lực gì, ta nghĩ dù sao cũng bị hủy rồi, vừa lúc hoàn toàn hủy diệt kiện Linh khí trung phẩm này, sau đó làm ra vẻ ngoài hoa lệ một chút làm tặng lễ cho Hoàng thái hậu, dù sao Hoàng thái hậu cũng không cần dùng để chiến đấu, dễ nhìn là được rồi, không nghĩ tới... Ôi, quên mất! Nữ nhân luôn không có sức đề kháng đối với những thứ này! Thấy lục thúc nhìn về phía mình, Nhậm Kiệt không nhịn được nhún vai một cái, buông tay nói rất bất đắc dĩ.

- Dĩ nhiên! Bất kỳ nữ nhân nào nhìn thấy vật này cũng sẽ... Ôi... Lục gia Thiên Túng đột nhiên ngừng lại, lập tức nhìn Nhậm Kiệt lại quay nhìn về phía mập mạp.

Nhậm Kiệt tự nhiên hiểu rõ điều kinh ngạc của lục thúc, nam nhân nhìn thấy vật này cũng sẽ cảm thán một chút vẻ đẹp đẽ của nó, nhưng tuyệt đối sẽ không có phản ứng lớn như vậy, nhưng tên mập mạp này là chuyện gì xảy ra?

Nhậm Kiệt chỉ có thể lại lần nữa nhún vai một cái cười khổ. Mập mạp còn không muốn nói với mình, còn muốn tiếp tục che giấu, Nhậm Kiệt cũng không tiện tiết lộ, cho nên chỉ có thể vờ đi không nói thêm điều gì.

- Lục thẩm! Nếu ngài ưa thích chờ sau khi ngài khôi phục ta sẽ chế luyện một bộ tương xứng cho ngài. Đến lúc đó cùng hợp lực chế tạo, nhẫn, dây chuyền... cái gì đều có thể làm ra! Nhìn thấy lục thẩm ưa thích không rời tay như vậy, Nhậm Kiệt ở một bên nói.

Vân Phượng Nhi vừa nghe nói, lập tức cặp mắt sáng lên, liên tục nói tốt quá tốt quá; còn mập mạp vừa nghe Nhậm Kiệt nói như vậy, sắc mặt cũng có chút kích động, khóe miệng há ra muốn nói gì, nhưng sau đó chợt ý thức có điều không đúng, lại vội vàng kiềm chế, chẳng qua là khi nhìn vào Cửu Tinh Phượng Hàm Châu, nàng lại rất là khó chịu, rối tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.