Tà Thiếu Dược Vương

Chương 26: Chương 26: Lưu lại sẽ rất thảm




Trước cổng chính Nhậm gia, Nhậm Kiệt bọn họ tuy rằng đều đã rời đi, nhưng Thiết Tháp đang dẫn theo một đội thị vệ nghiêm túc thi hành mệnh lệnh của Nhậm Kiệt.

- 18... 19... 20...

“Bịch... Bịch... Bịch...”

Thiết Tháp nghiêm túc đếm số, người của cận vệ đội thì đánh xuống từng trượng. Bốn tên kia bị đánh da tróc thịt bong kêu la thảm thiết liên tục. Loại chuyện phạt trượng này, nếu như thật sự để cho cao thủ chấp hành, muốn giết ngươi một trượng là được, không muốn giết ngươi thì một trăm trượng cũng chỉ là vết thương da thịt.

Tuy rằng Nhậm Kiệt không trực tiếp hạ lệnh, nhưng những cận vệ đội này lại rất rõ ràng, khẳng định gia chủ không muốn giết người, nhưng bọn hắn cũng đã sớm không quen nhìn đám người kia, tự nhiên sẽ không nương tay nhẹ đòn, ít nhất đánh cho bọn họ gần chết, đánh cho chúng chỉ có thể rơi vào tình huống nằm một chỗ dùng dược phẩm, ít nhất ba tháng mới xuống giường được.

Ngay tại cổng gia môn, những người khác bên trong gia tộc trông thấy đều kinh hồn táng đởm, xa xa người xem náo nhiệt cũng không ít.

Chỉ là mọi người từng người có tâm tính bất đồng, xa xa xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, nhưng những người Nhậm gia thì đều âm thầm lo lắng: bởi vì lần này gia chủ phát hỏa, không biết có thể cháy lan tới trên đầu bọn họ hay không.

Nhất là hiện giờ trưởng lão hội cũng nắm quyền hành, không nghe trưởng lão hội sẽ bị thu thập, nhưng nghe trưởng lão hội vạn nhất chọc giận gia chủ... Hiện tại rõ ràng gia chủ cùng với trưởng lão hội đã bùng nổ rồi.

Thiết Tháp trung thực hoàn thành mệnh lệnh của Nhậm Kiệt, sau đó mới mang theo đám người cận vệ đội này chạy tới chỗ ở Nhậm Kiệt. Nơi Nhậm Kiệt cư ngụ thật ra rất không tệ, là chỗ cốt lõi nhất của Nhậm gia, ở ngay tại phía sau Nghị Sự Đại Điện chừng 5km. Chiếm diện tích cũng là lớn nhất Nhậm gia. Đây là chỗ ngụ của các đời gia chủ, có đủ các loại trận pháp cấm chế. Khi Thiết Tháp bọn họ về tới, lại phát hiện Đồng Cường cùng tất cả cận vệ đội đều xếp thành hàng chờ ở trong một cái Diễn Võ Trường loại nhỏ.

Đây là Diễn Võ Trường nội bộ của gia chủ, hoàn toàn đóng cửa với đối ngoại. Giờ khắc này Nhậm Kiệt đang lẳng lặng đứng ở trên đài nơi đó, hiển nhiên đang chờ bọn họ.

- Bẩm gia chủ, đã chấp hành xong gia pháp phạt trượng! Giờ phút này Thiết Tháp có cảm giác như về tới quân doanh của phụ thân mình, hắn tiến lên ưỡn ngực ngẩng cao đầu bẩm báo, mà người của cận vệ đội cũng trước tiên về lại đơn vị.

Nhậm Kiệt gật gật đầu, ánh mắt chậm rãi nhìn lướt qua cận vệ đội đã toàn bộ đến đông đủ, đảo qua Thiết Tháp, Đồng Cường bọn họ...

Lúc này, mập mạp Cao Nhân luôn luôn đi theo bên cạnh Nhậm Kiệt, vừa rồi sau khi Nhậm Kiệt trở về liền lẳng lặng chờ ở chỗ này, chờ đến tim Cao Nhân như ngừng đập, trong lòng đang phỏng đoán: rốt cuộc phiếu cơm lão đại của hắn định làm gì đây?

Kiểm duyệt? Đây cũng không phải là thời điểm a, đám người kia thoạt nhìn còn giống như vậy, nhưng muốn dựa vào những người này để xử lý mấy trưởng lão kia cũng không có khả năng.

Hơn nữa vừa rồi trước khi Thiết Tháp bọn họ chưa về tới đây, nhị trưởng lão bọn họ đã phái người tới, hiển nhiên là đối với chuyện phản kích đợt thứ nhất trước đó, thông báo cho Nhậm Kiệt cùng Đồng Cường bọn họ.

Nếu Đồng Cường bọn họ không nghe theo trưởng lão hội cùng gia tộc chỉ huy, chỉ muốn làm cận vệ đội riêng của gia chủ, vậy sau này tất cả chi tiêu của cận vệ đội không được lãnh từ gia tộc, hết thảy như yếu phẩm đều phải do cá nhân gia chủ gánh vác. Chẳng những như thế, về sau gia chủ còn phải phê duyệt quyết định rất nhiều sự việc, vừa rồi cũng đã phái người đưa tới đủ các loại văn kiện, khoản nợ đạt tới hơn mấy hộp, mà cuối cùng quyền quyết định những thứ này lại đều nằm trong tay trưởng lão hội.

Nói cho tốt đẹp là để gia chủ bắt đầu học tập trước khi trưởng thành. Hơn nữa gia chủ nhất thiết phải hoàn thành học tập ở Ngọc Hoàng Học Viện, nếu lưu ban không thể tốt nghiệp thì cho dù trưởng thành cũng không thể chính thức tiếp quản sự vụ gia tộc. Vì thế gia tộc trưởng lão sẽ phải định kỳ khảo hạch tiến độ các phương diện học tập văn, võ của gia chủ...

Nghe trưởng lão hội không ngừng phái người truyền tới đủ các loại tin tức, rõ ràng đều là trong quyền lực của trưởng lão hội, một ít quyết định trong tộc quy gia tộc, nhưng người mù đều có thể nhìn ra đây là đang đáp trả hành động của Nhậm Kiệt ở trước cổng chính Nhậm gia trước đó. Cao Nhân ở một bên nghe được đều cảm thấy đau đầu, nhưng liếc mắt nhìn, cũng không phát hiện Nhậm Kiệt tỏ ra tức giận, dường như việc này hoàn toàn không có liên quan gì với hắn.

- Hôm nay các ngươi đều thấy rồi đấy! Tin tưởng kẻ ngốc đều biết hiện tại gia chủ ta này là chuyện gì xảy ra! Một đám trưởng lão vốn trước kia cha ta ép tới ngay cả cái rắm cũng không dám phóng, một đám quyền quý Ngọc Kinh Thành nhìn thấy cha ta hận không thể né tránh từ xa... hiện tại đều nghĩ đến bản gia chủ tuổi nhỏ dễ khi dễ đây...

- Ta thích sống phóng túng, thích đánh nhau, tiêu tiền đó là chuyện của ta, bởi vì ta có lão cha tốt, bởi vì lão cha ta cũng đủ lợi hại. Nhưng có vài người nghĩ ta tuổi nhỏ ngốc nghếch muốn khi dễ ta cũng tuyệt đối không được! Đúng! Ta không là anh hùng cái thế hay thiên tài tuyệt thế con bà gì, nhưng ta là con trai của Nhậm Thiên Hành, ta là gia chủ Nhậm gia.

- Các ngươi là ai? Đột nhiên Nhậm Kiệt nhìn đám cận vệ đội Đồng Cường hỏi, bọn họ là đi theo Nhậm Thiên Hành vô số lần vào sinh ra tử. Đột nhiên hắn cao giọng: - Các ngươi là huynh đệ cùng sống cùng chết với cha ta Nhậm Thiên Hành, là cha con chúng ta có gan giao phía sau lưng cho cận vệ đội các ngươi, giao cho các ngươi an toàn sinh mệnh của mình. Chính vì vậy, hôm nay bản gia chủ muốn hỏi các ngươi: không có gia tộc cung cấp mỹ thực rượu ngon, không có gia tộc cung cấp nô bộc hầu hạ, cũng không có đãi ngộ tài nguyên... các ngươi còn có thể đứng ở phía sau bản gia chủ, mặc kệ bất kỳ tình huống gì, bất kỳ biến cố gì, đều có thể cộng đồng với bản gia chủ đối mặt hết thảy hay không?

- Nếu hiện tại các ngươi hối hận vẫn còn kịp, bởi vì có khả năng cha ta sẽ vĩnh viễn không trở về, mà tình huống bên trong, bên ngoài gia tộc như thế nào, không cần ta nói các ngươi cũng biết đó, có lẽ bản gia chủ chỉ có thể bảo đảm: ta có ăn, các ngươi sẽ không bị đói. Hơn nữa một khi các ngươi lưu lại, ta còn có yêu cầu mới đối với các ngươi. Bởi vì từ nhỏ ta nghe nói cận vệ đội của gia chủ không phải như thế, không phải mặc một thân áo giáp hoa lệ cho người khác nhìn, không phải đội danh dự dành cho lễ tiết hàng năm... Cho nên ta sẽ một lần nữa huấn luyện cho các ngươi, đồng thời cũng sẽ mang theo các ngươi bất kể là ai cũng có thể liều mạng ngươi chết ta sống.

- Lưu lại, các ngươi sẽ rất thảm, rất thảm! Bởi vì ta không quen nhìn các ngươi ở bộ dáng hiện tại này, bởi vì các ngươi không phải cận vệ đội trong ý nghĩ của ta.

- Lưu lại, khẳng định các ngươi sẽ tử vong, có lẽ ở trong huấn luyện, có lẽ ở trong một trận chiến đấu chết đi, bởi vì từ nay về sau các ngươi không còn có một ngày nào an nhàn như trước.

- Lưu lại, thì nhất định là địch nhân với hầu hết mọi người: bởi vì bất luận bên trong hay là bên ngoài gia tộc, không ai hy vọng nhìn thấy gia chủ ta này thực sự làm chút chuyện gì, mà các ngươi sẽ đứng mũi chịu sào nhận đả kích tàn khốc nhất.

- Lưu lại, rất thảm: huấn luyện thảm, đãi ngộ thảm, sống chết khó có thể nhận được bảo đảm. Bởi vì các ngươi cùng gia chủ ta này hiện tại ngay cả tiêu tiền đều phải có người khác đồng ý. Có lẽ một ngày nào đó nói không chừng bản gia chủ sẽ mang theo các ngươi cùng đi làm mã tặc, cường đạo!

- Các ngươi có quyền lựa chọn... Nhậm Kiệt chỉ tay lối ra Diễn Võ Trường: - Từ nơi này đi ra ngoài, ta với danh nghĩa cha ta Nhậm Thiên Hành thề rằng: sẽ không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào với các ngươi, bởi vì các ngươi không thiếu cha con chúng ta cái gì. Hiện tại rời đi, mỗi người sẽ nhận được một tòa trang viên, đây là sản nghiệp riêng của ta, ta có quyền làm chủ ban thưởng cho các ngươi. Cái này đủ để cho các ngươi một đời áo cơm không lo, nếu bán đi trang viên này dời đến một chỗ nhỏ hơn một chút, thậm chí có thể thành lập một tiểu gia tộc... Xem như đây là một chút bồi thường cuối cùng của gia chủ ta cho các ngươi! Hiện tại, nếu muốn rời đi đừng do dự, không cần quay lại nơi này lập tức rời đi...

“Vựng a, phiếu cơm lão đại đang làm gì vậy? Ngươi nói như vậy người ta sẽ lưu lại sao?” Nên biết rằng Nhậm Kiệt tuy rằng có thể tiền tiêu vặt không nhiều lắm, nhưng Nhậm Thiên Hành trước khi đi đã để lại cho Nhậm Kiệt sản nghiệp danh nghĩa tư nhân, trang viên và sản nghiệp riêng của Nhậm Kiệt đúng là nhiều đếm không hết, chỉ là hiện tại cũng phải do trưởng lão hội quản lý, nhưng chẳng qua là quản lý lợi ích thu hoạch mà thôi, nếu hắn muốn kiên trì tặng cho người khác, hoặc là nói ban thưởng, thì trưởng lão hội cũng không có quyền ngăn cản.

Một tòa trang viên nhỏ cũng giá trị mấy trăm vạn lượng vàng, hơn nữa đều có rất nhiều tôi tớ, công nhân, hàng năm đều có thu nhập nhất định.

“Đây không phải là đang mê hoặc những người này mau mau rời đi sao? Đi, một lần lấy được đồ vật này nọ cả đời đều hưởng dụng không hết, mà lưu lại thì rất thảm, còn phải huấn luyện thê thảm, đãi ngộ thấp, sống chết không được bảo đảm... Cái này không phải bức người ta rời đi hay sao?”

Cao Nhân ở phía sau Nhậm Kiệt, sẽ lén kéo góc áo Nhậm Kiệt, thầm nghĩ, trên đời này đâu có ai nói như ngươi vậy, nói như vậy còn có người lưu lại mới là lạ...

“Ầm”, nhưng đúng lúc này, đột nhiên một tiếng nổ vang, Đồng Cường đứng ở trước nhất, đột nhiên áo giáp màu vàng uy vũ bất phàm trên thân hắn giống như bị người ta gắn vào thuốc nổ, trực tiếp nổ tung bắn mảnh vụn ra bốn phía.

- Con bà nó! Một thân áo giáp này đã sớm rất ghê tởm, khoác đồ chơi này để làm vật bài trí... Con bà nó! Đều sắp nghẹn điên người lên rồi! Gia chủ! Đám người chúng ta này chỉ nhận ngài và lão gia chủ, không hỏi đúng sai, mặc kệ bất cứ chuyện gì, muốn làm gì ngài cứ nói đi! Một thân áo giáp màu vàng uy vũ kia, trước đây bất quá là để cận vệ đội xuất hành phải uy vũ đồ sộ một chút, cũng không phải chân chính là áo giáp gì đó. Giờ phút này áo giáp nổ tung bể nát, ở trong áo giáp nhìn thấy một thân hình lực lưỡng, tuy rằng không khoa trương bằng Thiết Tháp như vậy, nhưng cũng cao lớn uy vũ, trọng yếu nhất là trên đầu trọc bóng loáng sáng loáng, ánh mặt trời chiếu xuống đều có thể làm gương soi.

Bộ dáng của Đồng Cường tuyệt đối có thể dọa người nhát gan thấy ác mộng! Hơn nữa giờ phút này bị lời nói của Nhậm Kiệt nói động, nhiệt huyết nhiều năm yên lặng lại sôi trào, giống như năm đó đi theo Nhậm Thiên Hành, càng lộ ra khí thế hung hãn dọa người.

“Thịch... Thịch... Thịch...” phía sau Đồng Cường những người cận vệ đội khác không có pháp lực mạnh như Đồng Cường, có thể làm nổ tung áo giáp trên thân, nhưng cũng lập tức ném áo giáp qua một bên. Từng người đều giống như bị phong ấn nhiều năm, rốt cục sống lại.

- Mặc thứ này để cho người khác nhìn xem, làm con chó còn thú vị hơn!

- Mỗi ngày sống một chút hứng thú đều không có, vẫn là như trước kia đi theo lão gia chủ cùng nhau chém giết sinh tử thật đã ghiền!

- Gia chủ! Chúng ta là cận vệ đội, chỉ cần một câu nói của ngài, ngài nói cướp bóc hoàng cung chúng ta đều lập tức đi ngay!

- Ha ha... Địa Thử ngươi thích hợp trộm, cướp bóc ngươi không làm được, phải dành cho ta mới đúng!

- Tiểu Điểu! Cướp bóc khi nào thì dành cho ngươi!

- Gia chủ! Nếu không triệu tập lại toàn bộ huynh đệ cấm vệ quân, trước thanh lý gia tộc một lần đi!

...

Mặc vào những khôi giáp cùng loại của đội danh dự kia, những người này đều giống như người máy không có tình cảm nhân loại, nhưng sau khi Nhậm Kiệt nói một phen, những người này đều cởi bỏ khôi giáp, sau đó, lập tức biến thành một đám người sinh động.

Nói chính xác, một lần nữa khôi phục bản sắc của họ, từng người vô cùng hung hãn. Đối với bọn họ mà nói, trước đây hàng ngày có lẽ ăn ngon, ở tốt, đãi ngộ đầy đủ, nhưng cuộc sống bọn họ cũng vô cùng khó chịu. Có tài nguyên tốt hơn bọn họ cũng khó có thể giống như trước kia tu luyện tăng lên; có ăn ngon, ở tốt, tôi tớ hầu hạ như thế... bọn họ lại toàn thân không được tự nhiên. Khi Nhậm Kiệt nói ra lời này, với Đồng Cường cầm đầu đám người kia mỗi người đều lên tinh thần.

Về phần những thứ khác, đều con bà nó trứng thối!

Không một ai rời đi theo hướng Nhậm Kiệt chỉ, thậm chí không một người nào tiếp nhận lời nói của Nhậm Kiệt kia, hoàng cung cũng thế, thanh lý nội bộ gia tộc cũng thế, đối với bọn họ mà nói, bọn họ đều không quan tâm.

Trời ơi, đây là một đám người nào vậy!

Như vậy đều được ư? Cao Nhân vốn đang cấp bách đến đổ mồ hôi hột, giờ phút này lấy tay lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ: “Vậy cũng được sao?” Ngươi lừa ta gạt hắn đã gặp nhiều rồi, một đám cuồng bạo sinh động như vậy, khí phách như vậy hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy. Lời nói của Nhậm Kiệt cùng với phản ứng của những người này thời khắc này, lại làm cho mũi của Cao Nhân có chút cay cay...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.