Tà Thiếu Dược Vương

Chương 832: Chương 832: Một bước cuối cùng




Xảy ra chuyện lớn rồi... xảy ra chuyện lớn rồi... Ngưu Lão Nhị thời khắc này lo lắng nhìn ra phía xa, rồi lo lắng quay nhìn Tề Thiên nói: - Lão đại! Lần này đúng là phiền toái rồi! Đánh nhau rồi! Gia chủ bị Thánh nhân đuổi giết kìa!

Nhắc tới điều này, ngay cả Thiên Kiếm đạo nhân đều giật giật chân mày.

Mà giờ khắc này, trừ mấy người bọn họ ra, Cổ Tiểu Bảo, Hổ Hổ cũng đều ở đây, còn người chưa có đạt tới Bán Thánh ngay cả thò đầu ra cũng không có, bọn họ ở bên trong đại trận Vẫn Thánh Cốc, khoảng cách xa, cộng thêm lực lượng đặc thù của Vẫn Thánh Cốc ngăn cách, và Tề Thiên cố ý khống chế, những người khác cũng không nghe được.

- A... Ta muốn đi cứu gia chủ... Hổ Hổ vừa nghe nói lập tức không nhịn được kêu lên. Thời khắc này thanh âm của nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn như cũ rất non nớt rất êm tai, tuy rằng lực lượng khôi phục rất cường đại, nhưng ký ức vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.

Tuy nhiên không quản khôi phục bao nhiêu, kiếp này Nhậm Kiệt cấp cho nàng sinh mạng, trước đây nàng luôn liều mạng tu luyện, thời khắc này nghe nói Nhậm Kiệt có chuyện, nàng liền kêu lên định vọt đi.

Vừa nghe nàng muốn xông tới, Cổ Tiểu Bảo cũng muốn động.

- Không được... Kỳ Lân Tiên Vương muốn ngăn cản, nhưng tới không kịp, Hổ Hổ cùng Cổ Tiểu Bảo đã xông ra ngoài.

"Vù..." Chỉ là không có chờ hai người bay ra ngoài xa lắm, Kim Cô Bổng trong nháy mắt trở nên lớn trực tiếp đánh vào trên người bọn họ, nhưng thế đánh này cũng không phải đòn đánh nghiêm trọng, mà giống như nam châm hút sắt bám vào trên người bọn họ, trong nháy mắt quét ngang đưa bọn họ trở về.

Tuy rằng bọn họ cũng đạt tới Bán Thánh, nhưng ở trước mặt Tề Thiên, bọn họ còn kém nhiều lắm, Tề Thiên nhẹ nhàng nhích động Kim Cô Bổng, liền mang bọn họ trở về đây.

- Có thể nghe được tiếng rống giận của hoàng đế, chứng tỏ hắn còn không có làm gì được gia chủ. Trừ gia chủ ra, nếu chúng ta đơn độc đi ra, toàn bộ đều sẽ bị giết chết trong nháy mắt! Đối mặt với hắn, ta cũng chưa chắc có thể đỡ nổi mấy lần, các ngươi có thể được sao?

Tề Thiên đưa mắt nhìn về phương xa nói.

- Nhưng là... nhưng là gia chủ còn ở đó, không được cũng không thể để mặc cho gia chủ ở đó bị đuổi giết không quản tới! Hổ Hổ nóng nảy hướng về phía Tề Thiên gào thét.

Đây là lần đầu tiên nàng rống lên về phía Tề Thiên, vô cùng lo lắng, nước mắt đều chảy xuống.

Cổ Tiểu Bảo vừa rồi có hơi bị kích động, thời khắc này nhìn xem đại trận phía dưới, lại nhìn lại Tề Thiên, nghĩ tới sư phụ luôn dạy hắn những điều đó, dường như hắn có chút hiểu rõ.

- Hổ Hổ! Ngươi nhìn Tiểu Bảo thì biết, việc nhỏ không nhịn ắt hư chuyện lớn. Chúng ta đi không có có mảy may giá trị cùng tác dụng gì, chỉ có ở lại chỗ này, mượn Vẫn Thánh Cốc này mới có cơ hội chống cự lại hoàng đế kia. Trên thực tế, vừa rồi lúc gia chủ chạy đi, trong lòng cũng đã có dự tính, chính là hắn không muốn cho hoàng đế có thời gian suy nghĩ, nếu hoàng đế suy nghĩ hoặc là nghĩ ra biện pháp khác, không chạy tới Vẫn Thánh Cốc này, như vậy, chúng ta chiến đấu ngay mặt với một Thánh nhân, gần như không có cơ hội để đánh!

Tề Thiên vừa rồi luôn luôn suy nghĩ, đã nghĩ thông suốt trong đó, lúc này giải thích cho mọi người: - Cho nên gia chủ đi dẫn hắn đưa tới, lợi dụng cơ hội duy nhất này muốn giết chết hắn, mà chúng ta tuyệt đối không thể loạn động, nếu như chúng ta loạn động thì sẽ phá hủy kế hoạch của gia chủ!

- Nhưng... Nhưng... Nhưng là...

Hổ Hổ nghe nói vậy, cũng hiểu được đạo lý này, nhưng dõi mắt nhìn xa xa, móng vuốt nhỏ xoa xoa vào nhau, nước mắt tí tách chảy xuống.

Tình cảm của Hổ Hổ đối với Nhậm Kiệt, cũng giống như nữ nhi đối với phụ thân, tuy rằng nàng hiểu, nhưng vẫn như cũ khó tránh khỏi lo lắng và thương tâm.

- Hổ Hổ... Chúng ta... hãy nhẫn nhịn! Sư phụ nhất định có thể làm được! Thánh nhân cái gì chứ, khẳng định sư phụ sẽ không sao! Thánh nhân thì tính là gì, sư phụ là mạnh nhất! Tâm tình của Cổ Tiểu Bảo hiện giờ, làm sao không phải cùng một dạng với Hổ Hổ, thấy Hổ Hổ thương tâm như vậy, hắn cũng ê ẩm, chỉ là cố nén không có để nước mắt chảy xuống, còn gắng gượng an ủi Hổ Hổ.

Nói là an ủi Hổ Hổ, thật ra cũng là nói cho chính hắn, đang an ủi chính mình.

Kỳ Lân Tiên Vương cũng khẽ thở dài một tiếng, thời khắc này, chỉ có Bán Thánh mới có tư cách tạm thời chạy ra Vẫn Thánh Cốc, bởi vì những người khác đi ra, một khi có tình huống, chỉ sợ đều không có cơ hội trở về vị trí cũ.

- Tốt lắm, tất cả mọi người trở về vị trí của mình chờ đợi, uy lực của Thánh nhân vượt quá tưởng tượng, một khi tách ra bị đánh tan thì uổng phí công sức! Tề Thiên nhìn thoáng qua, ngẫm nghĩ một hồi còn là bảo mọi người tạm thời đều trở về vị trí, chỉ có một mình hắn đứng ở giữa không trung, cầm trong tay Kim Cô Bổng nhìn ra phương xa.

"Không thành vấn đề, nhất định không thành vấn đề!" Tề Thiên cho tới bây giờ chưa từng lo lắng như hôm nay như vậy, hắn tung hoành trong thiên địa, bị trấn áp mấy vạn năm cũng chưa từng khuất phục, mà còn làm ra chuyện xưa nay chưa từng có, là luyện hóa Thánh Bia thành Hỗn Độn Chí Bảo! Nhưng hôm nay, hắn yên lặng nhìn ra phương xa, trong lòng không ngừng lẩm bẩm.

Hắn không e ngại chiến đấu, cho dù là thật sự đối mặt với Thánh nhân, biết rõ không địch nổi, biết rõ chết đi hắn cũng sẽ không do dự, sẽ không sợ hãi.

Nhưng hắn cũng tuyệt đối không hy vọng nhìn thấy Nhậm Kiệt có bất kỳ chuyện gì. Trong đầu nghĩ lại lúc ban đầu gặp Nhậm Kiệt, hắn còn chỉ là một người bình thường, yếu ớt đến nỗi ngay cả một sợi lông của mình đều có thể thoải mái bóp chết hắn, nhưng bây giờ hắn đã lớn lên đến trình độ này.

Hắn không chỉ là tự mình lớn lên, mà còn một đường dẫn theo mọi người đi tới độ cao ngày nay, độ cao không nghĩ tới. Tất cả chuyện không có khả năng, ở trong tay của hắn cũng trở thành có khả năng.

Giờ này, hắn đi khiêu chiến với một người vừa mới bước vào một bước cuối cùng, là một Thánh nhân thứ nhất trong trời đất này. Loại chuyện này người khác nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng hắn lại đi làm.

"Không có việc gì, không có việc gì..." Tề Thiên không ngừng lẩm bẩm trong lòng, toàn bộ trong đầu đều là những hình ảnh trước kia, thời khắc này tâm tình của hắn càng thêm rối tung, càng thêm khó chịu hơn so với bị trấn áp ở dưới Thánh Bia.

----------------

Tiên giới có rất nhiều các loại địa phương kỳ lạ, tuy rằng với Vẫn Thánh Cốc, Bách Thánh Sơn cầm đầu, nhưng cũng có một số địa phương đặc biệt khác.

Nơi này chính là một địa phương vô cùng kỳ diệu, chung quanh đen như mực không ánh sáng, giống như thế giới hắc ám. Nghe nói nơi này đã từng là một vị từ bên ngoài đến chết trận, lúc đó gần như đảo loạn cả Tiên giới. Mà giờ khắc này, Cổ Ma đã mang theo Cao Bằng tới nơi này.

Có Cổ Ma trấn áp, nắm trong tay lực lượng đặc thù, cho dù gặp phải Tiên giới sắp hoàn toàn sụp đổ, thì ở địa phương hắc ám xa xôi này cũng không có bị ảnh hưởng quá lớn.

Nhưng lúc này, nơi này lại có một tia sáng, vốn trước nay cho dù Bán Thánh đến đây cũng khó mà mang lại cho nơi này một chút tia sáng, giờ phút này lại có thánh quang lượn lờ.

- Sư tôn! Đây... đây là?

Cao Bằng đưa mắt nhìn ra chung quanh bốn phía, không dám tin.

- Thật sự làm đến bước này rồi! Mặc dù biết hắn đang tính kế, nhưng cuối cùng thật đúng là để hắn được như ý! Xem ra con chim kia cũng xong rồi; Duy Nhất Chân Thánh cũng xong đời rồi... Lúc này, Cổ Ma đã thanh tỉnh, thân hình đã khôi phục như người bình thường, thoạt nhìn giống như một nam nhân cường tráng.

Đã không còn có khí thế đỉnh thiên lập địa trước kia, toàn bộ lực lượng của cá nhân nội liễm.

Hiển nhiên lần này hắn bị thương cũng không nhẹ, nhưng giờ khắc này, hắn đúng là đắm chìm ở trong đó, cảm thụ thứ gì đó của người từ ngoài đến lưu lại năm xưa.

Chính bởi vì cảm nhận được một chút những thứ đó, tham chiếu cùng lực lượng bản thân, có tiến bộ rõ ràng, hắn mới có biến hóa bất đồng với người khác.

- Sư tôn nói là hoàng đế, hắn... hắn chẳng lẽ... Nghe Cổ Ma nói câu này, Cao Bằng cũng bị dọa cho hoảng sợ. Phần sau câu nói hắn có chút không dám nói ra khỏi miệng, càng không thể tin đây là sự thật, bởi vì điều này đích thực quá dọa người!

- Thánh nhân, hắn đã đi ra một bước cuối cùng kia, trở thành Thánh nhân thứ nhất trong phương thiên địa này! Cổ Ma khẽ thở dài, nhưng vẫn là nói rất khẳng định.

Hắn cũng cảm nhận được rất rõ ràng, chỉ có điều hắn nắm trong tay lực lượng của nơi này, cộng thêm thứ độc đáo của người từ ngoài đến kia đã biến đổi quy tắc của nơi này, thậm chí một số đại đạo đều bị bài xích và ảnh hưởng.

Điều này làm cho hào quang của Thánh nhân tới đây liền yếu bớt, cho nên Cao Bằng không có bị áp lực đến mức phải quỳ lạy, nhưng Cổ Ma thì biết rõ chuyện gì xảy ra!

- A... Cao Bằng hoàn toàn ngây dại, Thánh nhân a, thật sự xuất hiện Thánh nhân rồi!

- Hắn nếu thành Thánh, tuyệt đối sẽ không cho phép những người khác có cơ hội! Sư tôn! Chúng ta nên làm gì bây giờ? Cao Bằng cũng rất biết rõ hoàng đế, tuy rằng lúc trước chẳng qua là một cái phân thân của hoàng đế, nhưng sau đó Cổ Ma hợp tác với hoàng đế, hắn cũng đã gặp qua hoàng đế.

Mà còn nhìn thấy những người bên cạnh hoàng đế, cũng kiến thức qua sự tàn nhẫn của Lý Hằng.

- Trong lúc nhất thời hắn còn chưa quản tới chúng ta, vì có người cản ở phía trước. Hơn nữa cho dù hắn là Thánh nhân cũng chưa chắc có thể làm gì được. Đại đạo của phương thiên địa này dường như cũng không có bị hắn nắm trong tay. Xem ra đối với Thánh nhân, trước kia chỉ là nghĩ nhiều, cũng không có chân chính biết rõ. Ngươi tiếp tục tu luyện đi! Vi sư muốn hoàn toàn lĩnh ngộ hết thảy trong này, nhìn thử xem người tới từ thiên địa khác có thể mang đến những thứ gì, có lẽ có thể có niềm vui chăng! Cổ Ma nhưng cũng không coi trọng lắm, vẫn như cũ nói rất tự tin.

Sau khi nói xong, hắn vung tay một cái phong bế nơi này, bảo Cao Bằng cũng đi vào trong bế quan lĩnh ngộ, còn hắn thì tràn đầy ý chí chiến đấu khóe miệng toát ra nụ cười khinh thường, thân hình chậm rãi chìm vào mặt đất trong này.

---------------

"Ầm..." Lại là một lần va chạm mãnh liệt nhất, trong nháy mắt thân mình Nhậm Kiệt bị đánh bay ra ngoài mấy ngàn dặm. Lần này hiển nhiên là hoàng đế dùng thủ pháp đặc thù có ý khống chế, phòng ngừa Nhậm Kiệt lại mượn va chạm này bỏ chạy.

Lần này là Nhậm Kiệt chủ động phát ra va chạm, hắn vẫn chưa hoàn toàn phóng ra lực lượng, nhưng cũng không có bay ra rất xa, nhưng thương thế của hắn lại tăng thêm một bước.

"Phốc!"

Nhậm Kiệt hộc ra một búng máu, xương ngực vỡ vụn lại khôi phục nhanh chóng, nhưng lực lượng trong cơ thể lại chấn động khó có thể lập tức khôi phục.

Áp lực kinh khủng, cấm chế ở chung quanh khó có thể phá mở, nếu cứ tiếp tục như vậy cho dù có thể ngăn cản mấy lần nữa cũng khó mà còn mạng sống!

Đây cũng nhờ Nhậm Kiệt có nhiều lá bài tẩy, rất nhiều các loại biện pháp chạy trối chết, vô cùng biến ảo, mỗi một lần đều có thể chạy thoát ngoài ý liệu của hoàng đế, nếu đổi là người khác e là sớm đã bị giết chết rồi!

Nhưng dù vậy, hiển nhiên loại tình huống thế này cũng khó mà giằng co quá lâu.

Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp gì mới được, tiếp tục như vậy không được rồi!

Đúng rồi! Hoàng đế này tuy rằng vừa mới trở thành Thánh nhân, tốc độ, lực lượng, các phương diện đều vượt qua Bán Thánh đỉnh phong, nhưng dường như hắn cũng không có đạt tới loại một ý niệm điều động lực lượng của thiên địa, hắn có thể khống chế cấm chế không gian ngàn vạn dặm chung quanh, nhưng tốc độ cũng không có đạt tới trình độ làm cho mình hoàn toàn không chạy thoát được...

Đúng! Phá mở không gian, phải nghĩ biện pháp phá mở cấm chế không gian mới được!

Chỉ có như thế, chỉ có tranh thủ cơ hội, mình mới có thể còn sống chạy tới Vẫn Thánh Cốc.

Nếu đổi là người khác, chỉ ý niệm này cũng không dám nghĩ, đây chính là phá mở cấm chế của Thánh nhân, chuyện đó là phải là hành động nghịch thiên cỡ nào.

Nhưng Nhậm Kiệt lại hoàn toàn không xem đây là chuyện quan trọng, chỉ là rất nghiêm túc suy nghĩ nên thực hiện ra sao? Thánh nhân, chính như hắn vừa mới mắng, hiện tại cũng giống như câu mắng của hắn, hoàng đế hắn cũng xứng là Thánh nhân sao!?

Nhậm Kiệt cũng không phải không có kiến thức qua thánh uy của Thánh nhân, mấy vị Thánh nhân trong đoạn phim kia mới thật sự là Thánh nhân, còn hoàng đế hắn thì tính là gì?!

Tuy nhiên dù Nhậm Kiệt cho là hoàng đế hắn không xứng, nhưng đích xác hắn đã đạt tới một bước này, nắm trong tay lực lượng vượt quá tưởng tượng. Điều này làm cho Nhậm Kiệt rất nhức đầu, phải làm thế nào mới có thể phá mở cấm chế này, hoàng đế hắn là dùng thánh hồn nắm trong tay phương thiên địa này, phong tỏa cấm chế, như vậy...

Đột nhiên Nhậm Kiệt nghĩ đến một biện pháp: dùng thánh hồn phá cấm chế! Hoàng đế hắn dùng thánh hồn ngưng tụ cấm chế phong tỏa không gian, thì mình cũng dùng thánh hồn phá cấm chế của hắn. Thánh hồn của mình có lẽ không có bước ra một bước cuối cùng kia, nhưng cũng vượt hơn xa rất nhiều Bán Thánh bình thường, Nhậm Kiệt từng cảm nhận được loại cảnh giới huyền diệu đó.

Đúng, cứ làm như vậy!

"Ầm..." Ngay sau đó, Nhậm Kiệt dùng thánh hồn trực tiếp tạo thành một trận pháp đặc biệt, tạo thành khí thế như cây cự trùy, một mặt nghĩ biện pháp bảo vệ tánh mạng, một mặt va chạm về phía chỗ không gian bị hoàng đế phong tỏa cấm chế...

- - - - - oOo- - - - -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.