Tà Thiếu Dược Vương

Chương 511: Chương 511: Quân tình vô cùng khẩn cấp




Ngọc Kinh Thành, trong đại viện gia chủ Nhậm gia, không có mập mạp, cũng không có cận vệ đội đang huấn luyện, nơi này vốn phải nên yên tĩnh, nhưng bởi Hổ Hổ dẫn hai con vượn trắng chạy nhảy lung tung, liền không còn một chút yên tĩnh gì.

Cận vệ đội đều ở Yêu Thú Thâm Uyên, theo Mặc Hồng nói, cách một thời gian sẽ truyền tin về, nhưng hiện tại bọn họ đã xâm nhập vào sâu.

Từ lúc bắt đầu theo Nhậm Kiệt, mỗi người đều được tự mình Nhậm Kiệt chỉ điểm, dẫn dắt tu luyện, không ngừng dùng dược vật trợ giúp, cùng nhau trải qua vô số chiến đấu, hôm nay mỗi một thành viên cận vệ đội còn lại đều không phải kẻ yếu.

Bọn họ càng muốn trở nên mạnh lên, yêu cầu bản thân càng nghiêm khắc, cho nên Nhậm Kiệt cũng buông thả bọn họ.

Tuy rằng Nhậm Kiệt không đề nghị, nhưng lần này cận vệ đội có mục tiêu riêng, đó là phải làm mọi người ít nhất đột phá đến Âm Dương Cảnh mới trở về. Nhậm Kiệt không cố ý yêu cầu, nhưng khi Đồng Cường nói mục tiêu này, hắn cũng không ngăn cản. Không cố ý tạo áp lực, nhưng cũng không ngăn cản mục tiêu cao.

Đối với người khác, nhiều người như vậy mà đồng thời đạt đến Âm Dương Cảnh, quả thật là chuyện khó tưởng.

Bởi vì ngay cả một tông môn, tuy rằng nhiều năm tích lũy sẽ có không ít Âm Dương Cảnh, nhưng cũng không thể một lần làm cả trăm người cùng lúc đột phá.

Nhưng mấy người Đồng Cường đều hiểu, bọn họ không giống người thường, trong bọn họ có không ít người đạt đến Thái Cực Cảnh, thân thể trải qua nhiều lần thay đổi, tẩy rửa, thể chất đã thay đổi. Càng đừng nói mỗi người đều có công pháp thích hợp, mỗi người đều còn sống sót lưu lại từ cả ngàn cả vạn người.

Có lẽ trước kia bọn họ không phải thiên tài, nhưng tâm vững chắc nhất, thân thể được thay đổi, có công pháp thích hợp, không ai còn cho rằng toàn bộ đạt đến Âm Dương Cảnh là hy vọng xa vời.

Ngay cả Thường lão tứ nắm giữ thủ hạ Âm Dương Cảnh dương hồn cũng đã đến 6 người, Âm Dương Cảnh âm hồn trên 50 người, tốc độ mở rộng phải nói là nhanh. Nhưng lúc biết mục tiêu vào Yêu Thú Thâm Uyên tu luyện của cận vệ đội, hắn vẫn bị dọa, bởi vì mọi người đều đến Âm Dương Cảnh, vậy những người dẫn đầu như Đồng Cường, Tạ Kiếm sẽ càng thêm mạnh hơn. Cái này còn chưa tính, hắn biết cận vệ đội đáng sợ chân chính là chỗ nào, dù bây giờ cận vệ đội chiến đấu với số thủ hạ bên trên, vậy thì chết nhất định là phe mình, bên cận vệ đội cũng không thương vong lớn.

Nếu như chờ bọn họ đều đạt đến Âm Dương Cảnh, vậy sẽ khủng bố cỡ nào, đôi khi Thường lão tứ ngẫm lại cũng cảm thấy đáng sợ. Nhưng mà nghĩ lại, bọn họ là cận vệ đội đi theo cạnh sư phụ, vốn phải là thế, cũng liền thấy bình thường.

- Xem ra để người quản lý toàn diện mọi chuyện, quả thật làm trễ nãi tu luyện của ngươi, tốc độ thật chậm một chút. Về đến sân viện, Nhậm Kiệt bảo Thường lão tứ tùy ý diễn luyện, cũng không hài lòng với tu vi của hắn.

Nếu là người khác, thậm chí là tông môn ngàn tuổi, một người từ Âm Dương Cảnh âm hồn đỉnh phong, trong mấy tháng đột phá dương hồn còn lên đến tầng thứ ba, tuyệt đối sẽ làm người khác bị dọa, tông môn chấn động, được bồi dưỡng trọng điểm.

Mà lúc này trong miệng Nhậm Kiệt, lại là không vừa ý. Thường lão tứ cũng không cảm thấy mình tiến bộ đặc biệt, nhưng vốn cũng cảm thấy vừa lòng, giờ bị sư phụ nói, liền không khỏi cúi đầu, sư phụ đã nói chậm thì nhất định là chậm.

- Sư phụ, không phải bởi vì quản lý, mà là đồ nhi ngu dốt, không cách nào hoàn toàn lĩnh hội những thứ sư phụ truyền thụ. Thường lão tứ vội nói.

Nhậm Kiệt nghe vậy cười nhạt: - Hôm nay ngươi đã thoát khỏi nghi hoặc ban đầu, từ từ tìm đến đạo của mình, đến cảnh giới này nào còn nói gì ngu dốt, chỉ là cần tài nguyên cùng một con đường. Đường, sư phụ chỉ cho ngươi, tài nguyên cũng không cần ngươi quan tâm. Ngươi quản lý mọi chuyện gọn gàng, tự nhiên sư phụ sẽ không để ngươi rớt lại đằng sau người khác. Nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu thì không ai giúp được ngươi, về mặt này thì ngươi phải tự tìm người so tài, tìm người phù hợp thay ngươi quản lý những chuyện này, sau đó ra ngoài rèn luyện một phen.

Nghe sư phụ trở về, cái gì cũng không hỏi, trước tiên xem mình tu luyện, hơn nữa còn làm ra an bài, làm cho Thường lão tứ vô cùng cảm kích, chỉ là gật đầu, nhưng không biết phải nói gì hơn.

Hồi lâu sau mới tỉnh lại, nói: - Sư phụ bảo lão tứ làm gì, lão tứ làm thế đó. Nếu không có sư phụ chỉ điểm, đến giờ lão tử cũng chỉ ngây ngô dại dột làm bang chủ bang phái nhỏ tranh giành lợi nhỏ, sẽ không có ngày nay.

- Ngươi là đồ đệ của Nhậm Kiệt ta. Nhậm Kiệt khoát tay, liền hỏi: - Nói tình hình hiện tại.

Một câu không thể đơn giản hơn, Nhậm Kiệt thu đồ đệ sẽ không tùy ý, bất luận là với thân phận Tiếu Kiểm Sát Thần Vương thu Cổ Tiểu Bảo, hay là đại đồ đệ Thường lão tứ, Nhậm Kiệt cũng sẽ dốc sức đào bới tiềm năng của mỗi người. Trước kia không quá yêu cầu Thường lão tứ tu luyện, là bởi vì Thường lão tứ vẫn luôn theo kịp, nhưng tình hình hiện giờ thay đổi, năng lực quản lý của Thường lão tứ còn được, nhưng lực lượng rõ ràng có chút không đủ, Nhậm Kiệt cũng chú ý tới điểm này.

Đương nhiên, Nhậm Kiệt nói chuyện chưa bao giờ lặp đi lặp lại, nói ba lần nhạt như nước, chân chính làm việc thì không cần nói nhiều, hai câu nói liền cho Thường lão tứ có chuẩn bị tâm lý là đủ rồi.

Thường lão tứ nghe vậy, trong lòng ấm áp, sư phụ có thể giao sản nghiệp khổng lồ cùng lực lượng vòng ngoài cho mình, còn luôn nhớ tu vi của mình, làm cho Thường lão tứ cảm động không thể nói hết.

- Vâng. Thường lão tứ cũng hiểu tính tình sư phụ, không cần nói nhiều, gật đầu hít sâu bình tổn tâm tình, sau đó báo áo mọi chuyện về Trường Nhạc Thiên Phủ, Trường Nhạc Đổ Trường. Làm đến hôm nay, với Trường Nhạc Thiên Phủ dẫn đầu, sáng tạo sản nghiệp thu hút người tu luyện tầng cao.

Còn các sòng bạc, khách sạn Trường Nhạc ở những quốc gia khác trải rộng thiên hạ, cùng cửa hàng dược Cao Nhân... có thể nói trong âm thầm lặng lẽ, các sản nghiệp này đã trở nên siêu cấp khủng bố.

Đương nhiên, những chuyện khác thì Thường lão tứ nói đơn giản, các sản nghiệp khác là thuận tiện phát triển, nhưng không cách nào so sánh được. Hơn nữa, Thường lão tứ chủ yếu báo cáo chuyện Trường Nhạc Thiên Phủ.

- Sư phụ, từ sau Trường Nhạc Thiên Phủ mở ra lần đầu, trong Ngọc Kinh Thành tụ tập ngày càng đông người tu luyện, làm các kinh doanh nhắm vào người tu luyện sôi động hơn nhiều, thu lời quá sức tưởng tượng. Những người cố ý chạy đến, thậm chí vì đợi lần mở ra sau, cố ý ở đây một năm mấy tháng, mỗi người đều có thực lực. Mà chúng ta đang chuẩn bị cho lần mở ra sau, sẽ thu hút người. Bởi vì Trường Nhạc Thiên Phủ ảnh hưởng, hiện tại ngày càng đông người gia nhập chúng ta, trong đó Âm Dương Cảnh dương hồn có 6 người, Âm Dương Cảnh âm hồn đã trên 50 người.

Ở trước mặt sư phụ, nói đến số lượng này, Thường lão tứ vẫn còn tâm huyết tuôn trào. Bởi vì đây là chuyện mà trước kia không dám tưởng tượng, hôm nay lại thành sự thật.

Nhưng mà nhìn sư phụ vẫn lạnh nhạt bình thản, hoàn toàn không có chút phản ứng, Thường lão tứ cũng tỉnh táo hơn, đột nhiên nhớ tới những lời sư phụ đã nói, làm cho Thường lão tứ đang cao hứng chợt trầm xuống. Lập tức cảm giác ra, những người này không thể so sánh với cận vệ đội, càng đừng nói là người mình dẫn theo, làm hắn không khỏi nhớ lại lần ở Ngọc Tuyền Sơn.

- Những người này vẫn dựa theo phương thức sư phụ nói, trải qua thi tuyển lưu lại, bằng không sẽ càng nhiều hơn. Đương nhiên, Trường Nhạc Thiên Phủ cũng chú ý bồi dưỡng người của mình, nhưng cần thời gian nhất định, chuyện này còn nhờ sư phụ an bài. Trước mắt những người này làm chuyện bình thường, nhưng đồ nhi ghi nhớ lời của sư phụ, trừ khi là những người theo đồ nhi từ sớm nhất, hoặc là người Nhậm gia điều sang, cùng với Phong Bất Quy xem như vào trung tâm, những người gia nhập sau đều chỉ dành cho đãi ngộ tốt, cho làm đủ chuyện, nhưng trong thời gian ngắn sẽ không cho bọn họ tiếp xúc chuyện trung tâm. Nghĩ đến đó, Thường lão tứ vội bổ sung.

- Ừm. Nhậm Kiệt nghe đến đây, mới cười nhạt nói: - Tình huống của ngươi không giống Nhậm gia, Nhậm gia kinh doanh mấy ngàn năm, không thiếu người. Bên người dù có phân phối qua một it người, nhưng tốc độ mở rộng nhanh, luôn cần có người làm việc. Cho nên ngươi không cần lo lắng, nhưng quy củ phải xác định kỹ, bằng không rồng rắn lẫn lộn sẽ dễ xảy ra chuyện. Chuyện Trường Nhạc Thiên Phủ mở ra lần nữa, ngươi tăng quy cách lên, đưa ra hoạt động Âm Dương Cảnh dương hồn tầng tám trở lên, phần thưởng cuối cùng là giúp tăng lên Thái Cực Cảnh.

Trước đó Thường lão tứ nói rất nhiều, cơ bản là làm theo hướng mà Nhậm Kiệt bố trí từ trước, cho nên Nhậm Kiệt mới không nói. Đợi cho báo cáo xong, cuối cùng Nhậm Kiệt bỏ thêm một cái.

Nhưng chỉ một điều này, làm Thường lão tứ hít thở dồn dập, thực tế cũng là hắn đi theo Nhậm Kiệt lâu dài, trong lòng hiểu rõ, cũng vẫn rung động. Biết rõ sư phụ nói ra câu này có ý nghĩa gì, một khii tin tức lan ra, tuyệt đối sẽ dấy lên sóng to gió lớn. Đến lúc đó, người tu luyện mấy trăm vạn dặm xung quanh sẽ chen nhau đến, những Vương giả bế quan mấy trăm năm không đột phá, đều sẽ lao ra.

Vốn là hắn cho rằng, an bài Trường Nhạc Thiên Phủ mở ra theo trình tự bình thường đã đủ kinh người, nhưng một câu của sư phụ, tuyệt đối có thể làm Ngọc Kinh Thành biến thành nơi người tu luyện tụ tập.

- Sư phụ... Bởi vì Trường Nhạc Thiên Phủ mở ra cùng chuẩn bị mở lại, đã làm Ngọc Kinh Thành tràn đầy người tu luyện, cùng vì vậy mà xảy ra nhiều chuyện. Dù có rất nhiều người tu luyện đến Ngọc Kinh Thành liền vào Trường Nhạc Đổ Trường, hoặc là các khu vực chúng ta xây dựng ngoài thành, nhưng cũng có nhiều người tiện thể vào Ngọc Kinh Thành, xảy ra rất nhiều vấn đề. Nghe nói... hiện tại văn võ toàn triều, các đại gia tộc đều có ý kiến lớn. Đồ nhi nghĩ, có nên nói chuyện với bọn họ? Thường lão tứ lo lắng nói.

Nhậm Kiệt nhìn Tề Thiên ở gần đó, ngồi yên như tượng đá, Hổ Hổ cùng hai con vượn trắng chạy tới chạy lui trên người, khóe miệng toát ra cười khẽ.

- Không phải có ý kiến lớn, là bọn họ đỏ mắt. Nhưng thực lực quyết định tất cả, trước kia là chúng ta không lấy ra, những tiếng nói, gây chuyện không ít, hiện tại ngươi không phát hiện dù có ý kiến hay mâu thuẫn, nhưng không ai dám thật đứng ra lên tiếng. Bởi vì bọn họ sợ, vì hôm nay chúng ta đủ mạnh. Đương nhiên, như vậy không có nghĩa là không gặp nguy hiểm, không có rắc rối bình thường, một khi xảy ra chuyện thì sẽ càng lớn hơn, cho nên phải càng cẩn thận. Nhưng mà...

Nhậm Kiệt hết sức kiên quyết: - Trở nên mạnh hơn, có lực ảnh hưởng lớn hơn, kiếm linh ngọc, nắm giữ con đường tài nguyên tuyệt đối không thể dao động thay đổi. Chỉ là luôn phải phòng bị, đối phương luôn có thể cho một đòn chí mạng.

Nhậm Kiệt biết rõ, Nhậm gia hôm nay làm hoàng đế cùng thực lực của hắn đoán không ra, cộng thêm ít nhất ba tồn tại Thái Cực Cảnh, lực ảnh hưởng to lớn, người khác không dám tùy tiện ra tay, nhưng một khi ra tay thì tuyệt đối sẽ như bão tố.

- Đồ nhi nhớ kỹ lời sư phụ dạy... Thường lão tứ nghe vậy gật đầu, chỉ là hắn chưa nói xong.

Tùng tùng tùng tùng.... Bỗng nhiên, tiếng trống vang dội mấy trăm dặm, âm thanh chấn động lòng , khiến người ta nhiệt huyết sôi trào theo tiếng trống.

- Đó là? Nhậm Kiệt vừa nghe, cũng đứng lên, bởi vì đây là tiếng trống lớn ở trước cửa hoàng cung. Một khi gõ trống là có quân tình hỏa tốc, hiệu quả tương tự trống trận Nhậm gia. Có điều trống trận Nhậm gia là do Nhậm Thiên Hành năm đó dựa vào uy vọng cá nhân tụ tập một đoàn người, còn trống này vang lên là tượng trưng của hoàng quyền, Minh Ngọc Hoàng Triều xảy ra chuyện lớn.

- Gia chủ, quân tình vô cùng khẩn cấp, đại quân Thiên Hải Đế Quốc tập kích Tây Nam, Tây Bắc, toàn diện khai chiến với Minh Ngọc Hoàng Triều ta. Cùng lúc, một bóng người xông vào sân, Mặc Hồng cầm một khối ngọc bài, kinh hô chạy tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.